Sau Khi Làm Vô Thường Bán Thời Gian Thì Tui

Chương 22

Chuyển ngữ: Dú


Chọn? Còn chọn cái quần gì nữa, bập bênh lựa chọn bị lệch mẹ nó rồi!


Còn tìm thế thân gì cơ? Một nhân viên công vụ dưới âm phủ mà còn cần bắt người làm thế thân ư?


Bầu không khí âm u mà tên tài xế dựng xây bị nét mặt nghệt ra của chính ông ta phá vỡ. Chu Hội Cầm ngẩn ra mất hai giây rồi cũng kịp phản ứng lại, nước mắt còn chưa kịp lau đã dịch sang cạnh Lan Hà, gọi loạn cả lên: "Tồng... Đồng, đồng chí, cứu tôi với!"


"%¥#@&*!" Tài xế há mồm mà chẳng biết chửi gì, ông ta đã bao giờ gặp âm sai nào chõ mũi vào việc của người khác như này đâu, thế là xoay người, định bụng vịn cửa sổ nhảy xuống.


Nhưng động tác của Lan Hà còn nhanh hơn cả ông ta. Anh vung dây xích, quấn lấy cổ chân ông ta không trượt phát nào. Anh kéo một phát, ông ta bèn trượt về phía sau, nằm rạp xuống đất. Lan Hà giẫm lên cái lưng gù của ông ta, tiện thể làm Vô Thường Kết, "Còn muốn chạy?"


"A! A! Lưng tôi!" Tài xế tru tréo đầy thảm thiết.


"Đứng dậy." Lan Hà kéo dây xích.


"Shhh... Hộc..." Tài xế mặt xám mày tro lồm cồm bò dậy, do bị gù lưng nên thấp hơn anh một đầu. Ông ta ngước mặt nhìn mũ trên đầu Lan Hà, nở nụ cười lấy lòng khiến Chu Hội Cầm đứng ngay bên cạnh rất đỗi kinh ngạc trước trò đời dưới âm phủ, lật mặt như lật bánh tráng vậy trời, "Ngài, ngài Đến à, nghe danh ngài đã lâu. Tôi thật sự không cố ý đâu, không biết là ngài... Ngài Đến à, ngài hãy giơ cao đánh khẽ thôi!"


"Bác biết tôi?" Lan Hà buồn cười, xem ra tin thức dưới âm phủ truyền nhanh thật, "Trộm đồ từ đâu ra?"


Có vài món đồ hàng mã ở đây nhìn là biết đặt làm. Anh tính dựa theo chất lượng và số lượng thì cũng phải đến mấy nghìn tệ, đối với người khác không phải một con số nhỏ gì cho cam, chưa kể đa số đồ mai táng toàn cần dùng gấp.


Từ khi còn bé, Lan Hà đã ở bên ông nội nên đã trông thấy nhiều rồi. Lúc mọi người đặt mấy thứ này toàn là đang ôm bao cảm xúc xót xa, nếu biết bị mất chắc chắn sẽ buồn lắm. Mà đối với thợ thủ công thì lời chút tiền nong đã chẳng phải việc dễ.


Suy bụng ta ra bụng người, anh hiểu người bị mất đồ chắc chắn sẽ sốt ruột lắm, thành thử mới câu đầu anh đã hỏi tình huống cụ thể của vụ việc này rồi.


Tên quỷ gù này gãi đầu, trông như đang nhớ lại cẩn thận, tiếc là không có kết quả gì, bèn quýnh quáng đáp: "Tôi, tôi quên mất tiêu rồi, không nhìn kĩ, chỉ nhớ đúng một chữ."


"Chữ gì?"


Quỷ gù: "Gọi là cái gì đó Vân, hoặc là Vân gì đó, ở khu Đông."


Lan Hà: "... Bác nói câu này thì có khác gì chưa nói?"


Chu Hội Cầm thốt lên: "Tức là sao?"


Cô hỏi xong bèn thấy mình quá là nhiều chuyện, dầu gì người ta cũng là quỷ sai.


Nhưng âm sai chính nghĩa không chê cô, chỉ tiện mồm giải thích: "Trong cái nghề quàn linh cữu và mai táng, nhất là những cửa hàng lâu năm thì sẽ thích bỏ thêm chữ "Vân" vào tên cửa hàng, cũng tương tự như việc cô xem xét các hiệu thuốc Trung Y thì sẽ thích mấy hiệu có chữ "Đường" vậy."


Chu Hội Cầm: "..." Vậy thì nhớ mỗi chữ "Vân" đúng là không có ích gì sất.


Lan Hà lại ép hỏi ông ta có nhớ phương hướng vị trí cụ thể hơn nữa không. Tài xế ngẫm lại, nói là ở khu Đông, hình như là phố Thanh Long.


"Phố Thanh Long?" Lan Hà nhớ lại, "Nghe quen quen."


Bắc Kinh quá lớn, anh lại là người tỉnh khác, đâm ra không nhớ nổi vì sao lại quen tai.


Còn Chu Hội Cầm thì rụt rè nói: "Tôi biết, tôi từng đến đó làm công chuyện rồi. Phố Thanh Long còn được gọi là phố người chết..."


Lan Hà: "..."


Anh nhớ ra rồi! Cứ tưởng ông ta nhớ mỗi tên cửa hàng có chữ "Vân" đã là cú lừa lắm rồi, hóa ra còn có cú lừa to hơn là cửa hàng này tọa lạc ở phố Thanh Long, là phố người chết nức tiếng của Bắc Kinh.


Phố Thanh Long dài ít nhất là 1 km, toàn người làm nghề quàn linh cữu và mai táng ở đấy hết cả, bạn đoán xem trong đó có bao nhiêu cửa hàng mang chữ "Vân"?


Hơn nữa, biển hiệu ở nơi đó bị bắt làm theo một thể thống nhất, có thể làm quỷ choáng luôn ấy chứ.


Lan Hà tức quá hóa cười, chỉ vào tài xế: "Bác, bác..."


Tài xế ngượng ngùng nhận lỗi: "Là, là tôi sơ suất, chứ không tôi đã chẳng chết trẻ rồi. Tôi đúng là tính xấu không đổi mà!"


Lan Hà: "..."


Tên quỷ gù này nói xong thì anh lại nghẹn lời.


Nhưng đằng nào cũng phải trả lại đồ cho người ta thôi. Lan Hà bảo: "Bây giờ bác chở tôi đi dọc phố mà tìm... À, chạy xe đến chỗ có phương tiện giao thông rồi cho cô gái này xuống cái đã!"


Tài xế đáp "Vâng vâng, "thành thật lái xe về lối rẽ, từ ngã tư trở lại đường dương gian rồi dừng xe.


"Cô xuống xe đi." Lan Hà nói với Chu Hội Cầm.


Chu Hội Cầm vẫn hơi khϊế͙p͙ đảm, Lan Hà thấy vậy bèn dìu cô. Lúc cô đi xuống xe, chân như sắp nhũn hết cả, suýt nữa là ngã sấp xuống.


Tuy rằng tay của Vô Thường lạnh ngắt, hơi thở thì âm u, nhưng Chu Hội Cầm đã không còn sợ anh nữa. Đồng thời, vì đứng cạnh nhau ban nãy và vì cảm xúc đã đến cực hạn làm cô muốn khóc cũng khóc không nổi.


Xuống xe rồi, Chu Hội Cầm bèn ngoái đầu nhìn "đám người" đương cúi đầu ngồi trong cái xe, nơm nớp bắt chước cách xưng hô của quỷ gù: "Ngài Đến ơi? Sau này tôi có gặp phải xe của ông ta nữa không, ngày nào tôi cũng phải ngồi xe 414 mà..."


Cô rất sợ nếu mình bất cẩn ngồi lên chuyến xe này thì không phải lúc nào cũng sẽ có âm sai đến cứu cô.


"Không đâu." Cô thấy Vô Thường nọ nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, "Sau khi đốt, cái xe này sẽ không còn xuất hiện nữa."


À, phải thiêu hủy à...


Chu Hội Cầm ngẩn ra, mấy giây sau mới hiểu câu này, run lẩy bẩy hỏi: "Đó cũng là đồ vàng mã?!"


Lan Hà gật đầu, không ít người đi hóa xe sang, còn hóa xe buýt thì chẳng có ma nào, chắc cú là hàng đặt rồi.


Có lẽ nó có ý nghĩa đặc biệt, ví dụ như nghề nghiệp khi còn sống chẳng hạn, thành ra đốt một chiếc làm kỉ niệm, hoặc do sở thích cá nhân, niềm tiếc nuối lúc sinh thời, vân vân. Giống như khi lập mộ chôn quần áo và di vật cho người thân đã ra đi, rất nhiều người sẽ đặt hàng cả máy bay, hi vọng hồn người thân có thể ngồi máy bay mà về.


Nhưng số