Sau Khi Làm Vô Thường Bán Thời Gian Thì Tui

Chương 16

*Sau khi làm Vô Thường bán thời gian thì tui "hot"*


Tác giả: Lạp Miên Hoa Đường Đích Thố Tử


Chuyển ngữ: Dú


Nghe Trần Tinh Dương bảo vậy, Lan Hà cũng phì cười: "Cháu trai anh vốn đã khóc mãi không nín rồi, nó mà bị em dọa nữa có khi hết khóc thật."


Trần Tinh Dương: "Ha ha, vậy thì cậu tưởng bở rồi, bất kể anh có dọa hay giỡn thằng bé, nó vẫn khóc ré mãi không thôi."


"Bồ câu?" Trần Tinh Ngữ vẫn chưa biết vụ bồ câu này bèn hơi hoang mang. Lan Hà trông đáng yêu như này thì có bồ câu nào lại sợ cậu ta chứ?


"Đám bồ câu sợ cậu ấy một phép đó. Thằng nhóc này kì lạ lắm. Lan Hà, cháu làm mẫu cho Tinh Ngữ xem bồ câu gặp là sầu là gì đi."


Lan Hà: "..."


Đạo diễn Liễu bị sao vậy trời? Anh chỉ đành vác xác đi đến gần chuồng bồ câu của trường quay, vừa lại gần là bồ câu con nào con nấy lùi về như thủy triều, rúc vào nhau run lẩy bẩy, khá là có hiệu quả thị giác.


"Sao giống như phim hoạt hình ấy nhỉ." Trần Tinh Ngữ thấy thú vị, "Kì diệu ghê, cậu từng đắc tội với bồ câu à?"


Câu hỏi này vẫn là một câu đố chưa được giải đáp của đoàn phim "Truy đuổi"...


Liễu Thuần Dương bỗng hưng phấn: "Còn nữa còn nữa! Lan Hà, cái chuyện kia!"


Trần Tinh Ngữ: "Còn loài động vật nào sợ cậu ấy nữa ạ?"


Không phải động vật chị ơi. Lan Hà hoàn toàn hiểu được ý của Liễu Thuần Dương bèn nổi quạu: "Đạo diễn à, bồ câu thì thôi không nói, nhưng chú đừng cứ gặp người quen là bảo cháu chết một lần nữa đi!"


Trần Tinh Dương nghĩ đến chuyện mình cũng từng chứng kiến "tài năng" của Lan Hà bèn không khỏi cười sằng sặc: "Ha ha ha ha ha! Đúng vậy, đạo diễn Liễu à, sao chú cứ giống như đang khoe con mình vậy? À nhưng mà con trai nhà người ta không biết chiêu này."


Đạo diễn Liễu phát cáu: "Cái gì mà con trai với chả không, thôi được... Vậy lần sau nếu Tinh Ngữ có rảnh thì có thể đến xem cảnh thằng nhóc này ngủm củ tỏi. Cậu ấy từng tập yoga, giả chết giống y xì đúc luôn."


"Yoga ấy ạ." Trần Tinh Ngữ gật đầu, đoạn nhìn về phía Lan Hà, "Vậy..."


Lan Hà: "Cũng không thể gác chân ra sau đầu được."


Trần Tinh Ngữ: "..."


Trần Tinh Ngữ: "Tôi chỉ muốn bảo tôi cũng đang tập yoga, lần sau xin cậu chỉ dạy cho."


Lan Hà khẽ thở phào, anh bị hỏi phát sợ luôn rồi, "À à."


Anh nghĩ lại bèn cầm lòng không đặng mà hỏi: "Vậy chị có gác được chân ra sau đầu không ạ..."


Trần Tinh Ngữ: "..."


Ai nấy cười phá lên, trên gương mặt lạnh lùng của Trần Tinh Ngữ cũng hiện nụ cười dở khóc dở cười.


Trần Tinh Ngữ chỉ đóng một vai khách mời với vài cảnh quay, chẳng mấy chốc đã quay xong, sau khi hết việc mọi người cùng nhau về khách sạn. Mới đến hành lang, họ chợt nghe thấy tiếng khóc ré lên của trẻ con từ trong một căn phòng mở cửa.


"Miểu Miểu tỉnh rồi." Trần Tinh Ngữ nghe là nhận ra tiếng khóc inh tai này ngay, bèn bước nhanh thêm mấy bước đi vào. Chồng chị đang định đút bình sữa vào – đó là sữa mẹ đã vắt ra từ trước – nhưng hiển nhiên đứa bé khóc òa lên không phải vì bị đói, bé cứ lắc đầu nguầy nguậy.


"Để cậu thử xem nào." Trần Tinh Dương rửa sạch tay, đoạn ôm Miểu Miểu vào lòng, ngặt nỗi dù đã nằm trong lòng anh ta rồi mà tiếng khóc ré của đứa trẻ vẫn chẳng thay đổi theo xu thế tốt hơn, rõ là bé cũng chẳng nhận cậu nó.


Liễu Thuần Dương tự biết mình không phải một người biết cách đùa trẻ nên chỉ ngó mắt dòm: "Trông xinh trai đấy, còn chưa nẩy nở đã có thể nhìn ra cháu nó giống cháu rồi." Ông dứt lời lại liếc sang bố bé con, "Đâu có mặt mâm như lão Lâm."


Lão Lâm đành chịu thua: "Mặt cháu to, mặt cháu to ạ." Là chồng kiêm người đại diện của Trần Tinh Ngữ, bề ngoài anh ta cũng ổn áp đấy, có điều chắc chắn không nổi bật được như Trần Tinh Ngữ, mặt chỉ to một cách tương đối thôi mà vẫn bị Liễu Thuần Dương tuyệt tình cà khịa.


Khen bé con xinh xong thì Liễu Thuần Dương lại gọi Lan Hà lại ngắm cùng.


Lan Hà do dự.


"Cậu lại đây, nhìn cháu trai anh này." Trần Tinh Dương bảo, "Không phải chứ, hay là cậu sợ sẽ hù cháu trai anh thật?"


Lan Hà chỉ còn nước đi lên trước mấy bước, thật ra trong lòng anh cũng không chắc mấy, ban nãy vẫn không dám tiếp xúc quá gần. Âm khí trên người anh có thể là điểm mấu chốt, trẻ nhỏ nhạy bén, có khi sẽ bị anh dọa như lũ bồ câu cũng nên.


Anh dè dặt ngó khi còn cách hai bước, đúng là mắt to mũi cao, nhìn ra là thừa hưởng gen tốt, mặt mày nhăn nhó, mũi hồng hồng, trông có hơi đáng thương.


Lan Hà vốn chỉ định nhìn một lát là thôi, nào ngờ Miểu Miểu gào khóc đến nỗi nước mắt rơi lã chã, khóc đến quên cả bản thân, nhưng sau hai giây khi Lan Hà ló mặt, mắt bé dần mở to ra, nhìn chằm chằm Lan Hà một lát, tiếng khóc bất giác nhỏ đi, dần dà tắt hẳn.


"Hả?" Trần Tinh Ngữ và chồng ngạc nhiên cúi đầu nhìn, thằng bé này đã không còn khóc nữa thì chớ, lại còn bắt đầu cười toe toét. Bé cười khanh khách với gương mặt tèm lem nước mắt.


"Con trai anh... lần đầu tiên cười đúng không em?" Lão Lâm nhìn vợ với vẻ không tin nổi.


Trần Tinh Ngữ cũng mù tịt: "Đừng nói là cười, tự dưng nín khóc thế này cũng là lần đầu tiên."


Trần Tinh Dương vội đưa Miểu Miểu vào tay Trần Tinh Ngữ, "Sao bỗng dưng đỡ hơn vậy nhỉ? Bà ngoại bảo hồi còn bé hai chị em mình khóc tròn một trăm ngày mới đột nhiên ngừng khóc. Có khi một trăm ngày chỉ là áng chừng thôi, vì đã quá mấy ngày rồi mà."


Còn chưa kịp tự ngẫm xem logic trong câu nói này có đúng hay không thì Miểu Miểu vừa mới được ôm vào lòng Trần Tinh Ngữ lại khóc ré lên.


"Có lẽ ban nãy nó chỉ mất tập trung thôi." Lão Lâm tự giễu.


Trần Tinh Ngữ: "..."


Chị ôm Miểu Miểu, rất chi là đau đầu, chỉnh lại tư thế và góc ôm.


Ai ngờ chỉ mỗi một động tác bâng quơ như vậy thôi mà tiếng khóc của Miểu Miểu lại tắt, vả lại lần này không phải dần dần ngừng mà im bặt ngay tắp lự làm chị bắt đầu nghi ngờ. Hửm?


Liễu Thuần Dương đứng một bên, chứng kiến rõ ràng hơn bọn họ, lòng nhủ không thể nào, đoạn không khỏi cất giọng bảo: "Ờm, Lan Hà, cháu... xáp lại gần xem sao."


"Cháu?" Lan Hà bước lên phía trước với vẻ khó hiểu. Miểu Miểu thấy anh tới bèn mừng rơn, còn vươn tay