Edit: Yan
——
“Ai, đau chết mất. Cha, người không thể xuống tay nhẹ một chút hay sao, người chỉ có một nhi tử là ta thôi đó.” Lý Hạ Nhiên ghé vào mép giường ai ai kêu loạn.
“Ngươi còn có mặt mũi kêu? Ta còn ngại dùng gia pháp đánh ngươi vẫn nhẹ đó!”
Vẻ mặt Lý thượng thư chỉ hận rèn sắt không thành thép “Tỷ tỷ ngươi ở trong cung gánh vác vinh dự của Lý gia ta, phụ tử chúng ta tất nhiên phải là chỗ dựa của nàng! Ngược lại ngươi, không chịu đọc sách cẩn thận sau này thi đậu công danh lại ngày ngày dạo thanh lâu uống hoa tửu, còn ra thể thống gì?!”
Lý Hạ Nhiên già mồm: “Ta không có chí lớn đó thì làm sao? A tỷ nào có yêu cầu chúng ta làm chỗ dựa, không phải tỷ phu rất sủng tỷ ấy sao?”
“Làm càn! Tỷ phu là danh xưng ngươi có thể gọi sao? Gọi bệ hạ!” Lý thượng thư trừng hắn, “Ta thấy đầu óc ngươi bị son phấn làm cho hồ đồ rồi, đến giờ còn chưa biết Trần Quý Phi mới được sủng nhất lục cung? Cuộc đời này của a Đường… sợ là khó mà sống tốt.”
“Không thể nào!” Lý Hạ Nhiên vẫn tin tưởng vững chắc, ” Sao tỷ phu có thể thích người khác? trong lòng hắn chỉ có a tỷ thôi.”
“Cha người không biết.” Lý Hạ Nhiên nói, “Lúc tỷ phu vẫn còn là Thái tử đã thích a tỷ rồi. Hắn không dám tìm a tỷ nên chỉ có thể tới Quốc Tử Giám tìm ta hỏi thăm những thứ a tỷ thích, hỏi a tỷ gần đây thế nào… Sao hắn có thể thích Trần Quý Phi gì đó được?”
Những việc này Lý thượng thư không hề biết, ông sửng sốt:” Thật như vậy?”
“Tất nhiên rồi!” Lý Hạ Nhiên thề son thề sắt.
Lý thượng thư còn đang do dự một hạ nhân bỗng nhiên vội vã từ bên ngoài chạy vào nói nhỏ vào tai ông:” Đại nhân không ổn rồi, Bệ hạ vì Quý phi nương nương giải tán hậu cung, tiểu thư nhà chúng ta cũng ở trong đó……”
Lý thượng thư biến sắc, không rảnh lo Lý Hạ Nhiên nữa lập tức đi ra ngoài.
Ông cần phải thay triều phục tiến cung gặp bệ hạ!
Vẻ mặt Lý Hạ Nhiên ngốc lăng, cha phải đi gấp như vậy làm gì nha?
Tính hắn vốn không chịu ngồi yên, mặc dù mới bị dạy dỗ bằng một đống gia pháp nhưng vẫn còn có thể tung tăng nhảy nhót, lập tức lại muốn chạy ra ngoài đấu khúc khúc (chọi dế) với đám hồ bằng cẩu hữu.
Ai ngờ vừa ra khỏi cửa đã nghe thấy mấy câu nhàn ngôn toái ngữ khó nghe.
“Nghe nói gì chưa? Bệ hạ vì Quý Phi nương nương giải tán hậu cung đó, thật là si tình a.”
“A? Không phải trước đó bệ hạ thích Quý tần nương nương sao?”
“Cái thứ nhất là mới mẻ, cái thứ hai mới là chân ái.”
“Phi tử bị đưa ra khỏi cung phải làm sao đây? cô đơn suốt kiếp hay là kết một một mối hôn phối khác?”
“Kết mối hôn phối khác? Loại giày rách này ai còn muốn.” Một tên lưu manh đường phố mặt chuột tai khỉ cười hì hì nói, “Thật ra ta lại không ngại cưới, không biết hương vị của Lý Quý tần thế nào, ta còn chưa từng ngủ nương nương trong cung bao giờ đâu.”
Lời còn chưa dứt trên mặt đã hung hăng ăn một quyền.
Lý Hạ Nhiên mắt mang lệ khí một chân đá trên người hắn: “Quý tần nương nương là ngươi có thể sắp đặt sao!”
Tên lưu manh kia cũng không phải dễ chọc, đánh nhau ẩu đả đều lành nghề đâu có ngoan ngoãn chịu đánh, nó lập tức bò dậy đánh trả.
Lý Hạ Nhiên dù sao cũng là con cháu quan lại da non thịt mềm, lúc chuồn ra cửa cũng không mang theo hộ vệ và sai vặt, trên người còn bị thương bởi gia pháp nên rất nhanh đã bị đánh đến độ không sức phản kháng. Người qua đường chỉ nghỉ chân ngó nghiêng chứ không dám nhúng tay.
Ba người Thích Bạch Trà vừa lúc đi ngang qua. Võ Định Xuyên thấy một màn này lập tức nhịn không được tiến lên đẩy người nọ ra. Sức lực hắn lớn, tên mỏ nhọn tai khỉ kia liền hung hăng ngã dập mông ra đất.
Võ Định Xuyên nói: “Ngươi dựa vào cái gì đánh người?”
Người nọ đúng lý hợp tình: “Là hắn đánh ta trước!”
Lý Hạ Nhiên lửa giận chưa tiêu: “Là ngươi nói a tỷ ta trước!”
A tỷ……
Người nọ biến sắc.
Vừa rồi gã nói đến chính là Lý Quý tần, đệ đệ của Lý Quý tần…… vậy tuyệt không phải người gã có thể đắc tội.
“Hiểu lầm, đều là hiểu lầm.” Người nọ ngượng ngùng cười một tiếng, quyết đoán bò dậy chạy mất dép.
Lý Hạ Nhiên không có ý đuổi theo. Lúc này đầy đầu hắn đều là những lời vừa mới nghe được, bệ hạ muốn giải tán hậu cung.
Hắn tin rằng bệ hạ sẽ vì tỷ tỷ giải tán hậu cung, lại không ngờ rằng tỷ tỷ mới là người bị đưa ra cung.
Kỳ Dạ nhìn một lúc lâu rốt cuộc mới nhớ ra.
Em trai nữ chính Lý Thanh Đường, thừa tướng đại Lê Lý Hạ Nhiên là một danh thần cũng là một trong những người bạn của Trà Trà.
Đây chắc hẳn là ngày Trà Trà kết bạn với Lý Hạ Nhiên.
_
Một chén trà nhỏ sau.
“Vừa rồi cảm ơn, nếu như các ngươi đã giúp ta vậy chính là bằng hữu của ta rồi!” Trong nhã gian của tửu lầu, Lý Hạ Nhiên hào sảng rót đầy một chén rượu “Lục huynh, Kỳ huynh, Võ huynh, ta kính các ngươi một ly! Bữa này ta mời!!”
Lúc hắn rót rượu khiến cổ tay áo hơi kéo lên lộ ra vết thương trên cánh tay. Võ Định Xuyên vội hỏi: “Lý huynh đệ, tay ngươi……”
“Cha ta đánh, nói ta ngày ngày dạo thanh lâu không có văn hóa.” Lý Hạ Nhiên nói xong liền tức giận, ” Từ nhỏ ngoài a tỷ ta chưa từng nhìn thấy nữ nhân khác, đi thanh lâu ngắm cô nương xinh đẹp một chút không được sao? Ta lại không làm chuyện khác. Hôm nay vốn đang định ra ngoài đấu khúc khúc không ngờ lại gặp kẻ kia… Thôi được rồi, không đề cập tới hắn, uống rượu uống rượu!”
Nói là mời bọn họ, ngược lại càng giống như Lý Hạ Nhiên đang tự mình mượn rượu giải sầu.
Rượu quá ba tuần, cảm xúc Lý Hạ Nhiên đột nhiên hạ xuống: “Ta không tin tỷ phu thật sự không cần a tỷ.”
“Gia thế thực sự quan trọng như vậy sao?” Cha Trần Quý phi là thừa tướng cha ta là thượng thư, cho nên tỷ phu mới chọn Trần Quý Phi không chọn a tỷ của ta sao?” Lý Hạ Nhiên uống say khướt, “Ta, ta về sau cũng muốn làm thừa tướng làm chỗ dựa cho a tỷ…”
“Các ngươi thì sao? Các ngươi muốn làm gì?” Lý Hạ Nhiên mắt say lờ đờ mông lung hỏi bọn họ.
Võ Định Xuyên là người thành thật ngoan ngoãn trả lời: “Ta muốn tòng quân làm đại tướng quân, có thể bảo vệ quốc gia đuổi hết man di xâm phạm biên cảnh nước ta ra ngoài. Một thân sức lực này cũng coi như có đất dụng võ.”
Nói uống xong uống cạn ly rượu, “Kỳ huynh đệ, ngươi thì sao?”
Kỳ Dạ nắm chặt chén rượu mắt nhìn Thích Bạch Trà thuận miệng bịa chuyện: “Làm một đại hiệp danh chấn giang hồ, bốn biển là nhà, trường kiếm thiên nhai.” Sau đó uống cạn ly rượu.
(Trường kiếm thiên nhai ý chỉ sống cuộc sống của bản thân đi khắp thế gian không màng thế sự.)
Chờ Kỳ Dạ uống xong, ánh mắt mọi người đều hướng về Thích Bạch Trà.
Thích Bạch Trà nhấp môi cười khẽ, ôn tồn nhỏ nhẹ nói: “Tại hạ bình sinh vô chí, chỉ muốn nhàn vân dã hạc, nấu tuyết pha trà.”
“Không thể như vậy!” Lý Hạ Nhiên kích động, “Lục huynh, ngươiphải có chí lên! Sáng nay ta cũng nghĩ như vậy… Nhưng giờ ta đã biết, bản thân không có bản lĩnh ngay cả người bên cạnh cũng không bảo vệ được…”
Kỳ Dạ: “……” Có cảm giác y vừa trúng một mũi tên.
Y cũng vậy, vẫn luôn… Không bảo vệ Trà Trà cho tốt.
Lý Hạ Nhiên lúc say hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, không ngừng lặp lại: “Tỷ phu sao có thể không cần a tỷ, hắn rõ ràng rất thích a tỷ… Đột nhiên như bị mê hồn. Trần Quý Phi kia nhất định… Nhất định đã dùng yêu pháp!”
Ánh mắt Kỳ Dạ run nhẹ, ý thức được có lẽ lúc này là lúc kết thúc lần quay về này.
Y làm như lơ đãng nói:” Nói không chừng thật sự là yêu quái, trên đường chúng ta đến đây cũng gặp một yêu đạo, thiên hạ rộng lớn việc lạ gì cũng có.”
Thích Bạch Trà như suy tư gì đó.
Yêu sao?
Nếu tất cả bình thường, hắn ẩn thân đi hoàng cung nhìn một chút cũng không sao. Nếu thực sự có kỳ quặc…… Vậy càng phải đi một chuyến.
__
Hoàng cung.
“Trẫm đã vì ái phi giải tán lục cung, từ nay về sau chỉ có mình nàng.” Ngữ khí Tư Mã Phục ôn hòa, ánh mắt tràn đầy nhu tình.
Trần Mị Nhi đắc ý cong khóe miệng: “Tạ bệ hạ hậu ái.”
Trong lòng ả hỏi “Hệ thống, độ hảo cảm đầy chưa?”
Cũng đã bằng lòng giải tán hậu cung rồi, độ hảo cảm còn không đầy thì thật không thể hiểu nổi.
[ Ký chủ, kiểm tra đo lường cho thấy độ hảo cảm của Tư Mã Phục với ngươi đã đầy 100, hoàn thành mục tiêu công lược. Mở nhiệm vụ kế tiếp: Giết chết Tư Mã Phục. ]
Tốt lắm.
Trần Mị Nhi cong môi cười lạnh, đổi một thanh chủy thủ từ hệ thống ra giấu phía sau.
Hảo cảm của hoàng đế với ả đã đầy, tuyệt đối không phòng bị ả, muốn giết chết hắn dễ như trở bàn tay.
“Bệ hạ, người tặng thần thϊế͙p͙ lễ vật tốt như vậy, thần thiêp cũng có lễ vật muốn tặng người.”
Trần Mị Nhi mỉm cười.
“Ồ? Là cái gì ——”
Phập ——
Âm thanh lưỡi dao sắc bén cắm vào da thịt.
Thuận lợi đâm vào trái tim hoàng đế.
“Không!” Lý Thanh Đường vừa chạy tới tuyệt vọng hét lên.
Lúc nàng nhận được thánh chỉ bị đưa ra cung Đức Thuận còn mang thêm cho nàng một phong thư tự tay bệ hạ viết.
Trong thư bệ hạ nói Trần Quý phi là do hồ yêu biến thành, để bảo vệ nàng mới bất đắc dĩ đưa nàng rời cung, chờ hắn giải quyết xong hồ yêu sẽ đón nàng quay về. Nếu có bất trắc, mong nàng sẽ tìm được một phu quân tốt.
Cuối cùng hắn nói —— Đường Đường, ta vẫn luôn không nói với nàng rằng mười ba tuổi ta đã thích nàng, chắc nàng không biết? sớm hơn nàng thích ra rất nhiều. Ta còn nhớ rõ câu đầu tiên nói với nàng là khen nàng rất đáng yêu, cho nên đến năm mười bảy tuổi, ta yêu nàng.”
Lý Thanh Đường đọc xong thư không khỏi hoảng hốt. Tao ngộ bất trắc là có ý gì? Thư này của bệ hạ sao lại khiến nàng nghe như tuyệt bút?
Nàng một đường kéo váy chạy vội tới đây không ngờ lại nhìn thấy một màn khiến nàng bi thương cực độ như vậy.
“Bệ hạ!” Lý Thanh Đường gục xuống ôm hắn vào lòng, “…… A Phục.”
“Đường Đường, sao nàng… lại tới?” Tư Mã Phục chịu đựng đau đớn quyến luyến nhìn cô nương mình thầm mến, máu trên ngực ào ạt chảy ra nhiễm đỏ vạt váy Lý Thanh Đường.
Lý Thanh Đường khóc nức nở: “Đừng nói nữa.”
Tư Mã Phục nhẹ nhàng lau nước mắt của nàng:” Tử vong cũng không phải kết thúc, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau…”
Thân thể hắn lạnh đi từng chút một, cuối cùng chết trong lòng nàng.
Lý Thanh Đường nhìn hắn thật lâu sau đó cúi đầu nhẹ nhàng hôn hôn lên mặt hắn.
“Bệ hạ cũng không biết, mười hai tuổi thϊế͙p͙ đã thích người, còn sớm hơn so với người nữa.”
“Tử vong không phải kết thúc……” Lý Thanh Đường rút thanh chủy thủ nhiễm đầy máu ra cười khẽ một tiếng, không chút do dự đâm vào người mình, tuẫn tình theo hắn.
“Vậy chúng ta cùng nhau tái sinh.”
……
Nam nữ chính đều đã chết.
Trần Mị Nhi lại không thể vui nổi.
Bởi vì vừa nãy hệ thống nói cho ả một tin dữ.
[ Người mang đại khí vận tử vong khi hảo cảm chưa đạt tiêu chuẩn, nhiệm vụ thất bại. ]
“Sao có thể thất bại!” Trần Mị Nhi không tin nổi, “Vừa rồi không phải ngươi nói hảo cảm của hắn với ta đã đầy rồi sao!”
Nhiệm vụ thất bại, lần đầu tiên thanh tích phân về không, lần thứ hai trực tiếp giết chết. Ả cực khổ nhiều thế giới như vậy mới tích cóp ra mấy chục vạn tích phân, ả không chấp nhận được kết quả như vậy!
Hệ thống trầm mặc một lát.
[ hắn thức tỉnh rồi. ]
Người mang đại khí vận thức tỉnh, linh hồn đã mạnh tới độ không phải thứ hệ thống có thể đo lường được nên đã thành công lừa gạt hệ thống.
Tư Mã Phục vốn đã có tiềm chất thức tỉnh nhưng hắn không muốn phản kháng thiên mệnh nên linh hồn vẫn luôn yên lặng.
Thứ chân chính khiến hắn muốn phản kháng, kích phát khiến hắn thức tỉnh chính là Trần Mị Nhi, kẻ từ ngoài đến có ý đồ giao cho hắn cái gọi là vận mệnh.
Tư Mã Phục đã sớm thức tỉnh trong mị hoặc, ý thức được nơi đây chỉ là một thế giới nhỏ bé, Trần Mị Nhi là kẻ công lược đến từ thế giới khác muốn có được toàn bộ hảo cảm từ hắn.
Nhưng trước sau bởi vì tin tức hữu hạn, hắn không biết làm thế nào mới có thể đuổi kẻ công lược này đi, cũng không biết đối phương còn bao nhiêu thủ đoạn chưa dùng tới, chỉ có thể làm cho kế hoạch của Trần Mị Nhi thất bại —— làm bộ yêu ả vô cùng sau đó xem rốt cuộc ả muốn làm gì.
Giờ hắn đã biết, hóa ra nhiệm vụ của đối phương là sau khi có được tình yêu của hắn thì giết hắn.
Hắn dùng tính mạng làm cái giá phải trả, đổi lấy nhiệm vụ của kẻ từ ngoài đến này thất bại.
Hắn là đế vương kiêu ngạo, chưa từng có đạo lý bị người đùa bỡn trong tay, cho dù có chết cũng chỉ có thể chết bởi mưu kế của mình.
Khí vận của Tư Mã Phục nhanh chóng xói mòn, Trần Mị Nhi lại không thể nào hấp thu —— Ả chỉ có thể hút khí vận sau khi nhiệm vụ thành công.
Sự thật rằng mình đã thất bại không thể thay đổi, giờ chỉ có thể chờ hệ thống truyền tống ả đi nơi khác…
Vào lúc Trần Mị Nhi chuẩn bị thoát ly khỏi thế giới này, một thanh niên ôn nhuận bỗng nhiên xuất hiện, vừa nhìn thấy đôi bích nhân ôm nhau chết đi trên mặt đất thần sắc liền lạnh xuống.
Giây tiếp theo, đau nhức đánh úp lại khiến Trần Mị Nhi cảm giác linh hồn của mình đang bị người kia xé nát.
Ả nhìn thấy đôi mắt lạnh băng không một gợn sóng kia.
Đó là hình ảnh cuối cùng trên đời ả có thể nhìn thấy.
……
Khuôn mặt Thích Bạch Trà lúc giết chết linh hồn kia trầm như nước.
Hắn đã tới chậm.
Người mang đại khí vận đã chết.
Điều may mắn duy nhất chính là khí vận vẫn chưa bị mang đi nên lần nữa cũng cấp cho thế giới này khiến thế giới này không đến mức lập tức hủy diệt.
Nhưng Tư Mã Phục là nhân vật trọng yếu, hắn đã chết quỹ dạo lịch sử cũng chếch đi, thế giới sụp đổ là chuyện sớm hay muộn. Phải mười mấy năm sau nữa người mang đại khí vận tiếp theo mới ra đời, hắn làm sao ổn định được mười mấy năm thế cục này đây.
Tuyết Thần suy nghĩ rất lâu, chỉ có thể bất đắc dĩ biến thành dáng vẻ Tư Mã Phục.
_
Tất cả đều giống với những gì Kỳ Dạ biết.
Trà Trà thế thân Tư Mã Phục làm hoàng đế mười mấy năm.
Sau khi Lý Thanh Đường qua đời, Lý Hạ Nhiên lập tức thành thục hơn rất nhiều, hăng hái đọc sách kim bảng đề danh, cuối cùng trở thành một thế hệ danh tướng.
Võ Định Xuyên trên chiến trường chém giết, chiến công chồng chất lên làm đại tướng quân, nạp man di nơi nơi vào bản đồ triều Lê.
Kỳ Dạ chế tạo ra một con rối để lại trên giang hồ một truyền thuyết. Sau khi con rối sống thọ và chết tại Thích Bạch Trà còn lập một ngôi mộ chôn di vật, vì hắn quét mộ trăm năm.
Lúc Thích Bạch Trà ở hoàng cung biến thành dáng vẻ Tư Mã Phục. Kỳ Dạ đang ẩn thân trên đám mây nhìn một lần cuối cùng về phía hoàng cung mới rời khỏi thời không này.
Tuy nhiên trước khi rời đi y còn còm làm một việc khác.
Y mang linh hồn Tư Mã Phục và Lý Thanh Đường tới.
“Có thể giữ vững thanh tỉnh trong mị hoặc cuối cùng còn thức tỉnh cũng coi như là một con kiến mang linh hồn mạnh mẽ.” Kỳ Dạ khó có khi tán thưởng nói.
Y là chủ thần toàn trí toàn năng, mặc dù từ đầu đến cuối không can dự vào chuyện của Tư Mã Phục và kẻ xuyên qua nhưng lại rõ ràng tất cả mọi việc phát sinh giữa họ.
Tư Mã Phục mang theo địch ý: “Ngươi chính là thần minh con phàm nhân chỉ bằng con kiến?”
Sinh thời hắn đã thức tỉnh nên biết được rất nhiều bí mật mà rất nhiều thường nhân cùng cực cả đời cũng không thể biết, bao gồm sự tồn tại của thần minh và những kẻ từ ngoài đến. Những kẻ từ ngoài đến phá hỏng trật tự thế giới, còn thần minh là người bảo vệ trật tự thế giới.
Cũng biết tử vong không phải là điểm cuối cùng hắn mới chấp nhận một cách thản nhiên như vậy, hắn tin linh hồn của hắn và Đường Đường cuối cùng cũng sẽ gặp nhau.
Nhưng lúc biết được có một vị thần biết tất cả chuyện xảy ra với bọn họ nhưng lại chỉ nhìn hắn đau khổ giãy giụa, không hề có ý giúp đỡ khiến Tư Mã Phục rất khó có thể sinh ra chút hảo cảm với cái gọi là thần minh.
Tư Mã Phục lộ vẻ tức giận: “Nữ nhân kia vốn từ ngoài tới, thần minh các ngươi không phải là nên nhúng tay quản việc này hay sao? Ngươi cứ như vậy nhìn chúng ta bước lên tử lộ?”
“Không còn cách nào kha d, các ngươi không bước vào tử lộ bảo bối của ta sẽ phải chạm chân vào đó.” Kỳ Dạ không hề có cảm giác áy náy nào, “vậy chỉ có thể thỉnh các ngươi đi tìm chết.”
Tư Mã Phục: “……”
Hắn nhìn hồn phách Lý Thanh Đường bên cạnh mình. Lý Thanh Đường vẫn chưa thức tỉnh, nghe đối thoại của bọn họ như lọt vào sương mù, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, chúng ta là…… Đã chết sao?”
Tư Mã Phục an ủi nàng: “Chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau.”
“Ai nói? Linh hồn không đầu thai sẽ lập tức tiêu tán, sau khi đầu thai ai có thể đảm bảo các ngươi vẫn là một đôi? Muốn vĩnh viễn ở bên nhau trừ phi trở thành thần sử.” Kỳ Dạ chọc thủng hắn.
Lý Thanh Đường mê mang: “Thần sử?”
Kỳ Dạ nhìn Tư Mã Phục, thong thả ung dung nói: “Ngươi vốn đã đủ mạnh nên có đủ tư cách trở thành thần sử nhưng nàng còn chưa đủ tư cách, chỉ có thể đi đầu thai. Bất quá nếu ngươi chịu giúp ta một việc, ta sẽ tiến cử nàng với chủ thần của Vạn Thần giới để nàng cũng trở thành thần sử, các ngươi có thể vĩnh viễn ở bên nhau.”
Tư Mã Phục lập tức nói: “Giúp cái gì?”
Mắt đen của Kỳ Dạ âm trầm:” đợi thế giới này qua 2500 năm nữa, ngươi cầm theo nửa thần cách của chủ thần tới tìm ta, nhắc ta quay lại lúc này.”
Thời gian trôi đi, những chuyện y nhớ ra được ngày càng nhiều.
Lúc này y đã hiểu vì sao mình chỉ có nửa viên thần cách.
Tư Mã Phục nghi hoặc: “Thần cách của chủ thần là gì? ta lấy nó như thế nào? hơn nữa ngươi còn chưa nói cho ta biết ngươi là vị thần nào ——”
“Những việc này.” Kỳ Dạ trực tiếp xé mở không gian, “2500 năm sau ngươi sẽ biết.”