Sau Khi Gây Thù Với Chủ Thần

Chương 95: Chúa Cứu Thế 12

Tác giả: Phù Bạch Khúc.
Chuyển ngữ: Tui vô trách nhiệm quá khi mà tui đăng truyện chỉ vì muốn đề cử mấy bà đọc "Năm đó giáp sắt động đế vương":v*16*
Yến Chiêu thoát ra từ trong ký ức lẳng lặng nhìn chăm chú Dung Dữ đang an ổn ngủ say, trong mắt hiện lên ý tứ không rõ.


Đó giờ Dung Dữ chưa bao giờ ngủ trước mặt y không chút phòng bị như vậy. Lần nào y xuất hiện trong phòng ngủ của Ma Vương, không nói một lời đã muốn bắt người. Dung Dữ sẽ tỉnh dậy ngay lập tức, tuy vẻ ngoài lười nhác trêu chọc y nhưng âm thầm phòng bị cao độ, dùng mọi cách vòng vo tìm thời cơ chạy trốn.


Ma Vương thích ngủ li bì, muốn thoải mái đánh một giấc mơ một giấc mộng đẹp, ngay cả chạy trốn cũng phải đem theo giường mềm nhưng y lại không cho Dung Dữ ngủ yên.
E rằng y là ác mộng của Dung Dữ.
...Trước kia mình toàn làm chuyện tồi tệ gì đâu không. Trong lòng Yến Chiêu vô cùng hối hận.


Dù thủ phạm đã chết thê thảm trong tay y nhưng oan khuất mà y gây ra cho Dung Dữ đã không cách nào bù lại. Nếu Ma Vương không có thực lực mạnh thì có thể ngay lần gặp đầu tiên đã bị y giết lầm.


Lần đầu hắn bị y chĩa kiếm vào người, trong thoáng chốc ấy ánh mắt Ma Vương hiện lên nỗi tuyệt vọng giống như cây gai đâm sâu vào tim, làm Yến Chiêu khắc cốt khó quên.


Diện bích (úp mặt vào tường) cũng không đủ xóa bỏ phán đoán sai lầm của y, y đáng đời ép vào tường tự kiểm điểm lại mình.
Nghĩ như vậy, mặt Yến Chiêu đã không còn chút sắc đỏ nào vì xấu hổ mà ngược lại hơi tái nhợt.


Trong phòng không có đèn, thị lực tang thi cấp cao cũng đủ để y nhìn rõ mọi thứ trong tầm mắt.
Tướng ngủ của Dung Dữ không tốt, chăn lúc nào cũng bị đá ra. Hắn nằm nghiêng co người lại, trong ngực ôm chặt một cái gối, đây là tư thế của người cực kỳ không có cảm giác an toàn.


Ma Vương kiêu ngạo mạnh mẽ không ai sánh bằng khi ngủ say lại yếu ớt đến thế.
Vì sao không có cảm giác an toàn.
Yến Chiêu dễ dàng nhớ lại, trong quá trình đuổi bắt, vô số lần Dung Dữ đang trong giấc mộng lại bị y đuổi tới đánh thức, sau đó lại vòng vo tìm cách chạy thoát nên mới để lại bóng ma...* *


Những di chứng hậu tổn thương này đều là do mình tạo nghiệt.
Tim y chợt đau nhói, cơn đau ấy nhanh chóng lan ra cả buồng tim.
Y vừa sinh ra đã là Thần Mặt Trời chói lọi soi khắp chúng sinh, bác ái đồng nghĩa với không có thiên vị yêu thích một ai, đa tình nhất mà cũng vô tình nhất.


Năm xưa ở Vạn Thần Giới từng tranh đoạt ngôi vị Chủ Thần với Tà Thần, Tà Thần ích kỷ, tà ác khắc sâu vào thần tính ấy thế mà lại cam nguyện bỏ hết sức mạnh và quyền lực vì tình yêu.


Yến Chiêu không biết tại sao yêu lại có ma lực đến vậy. Y hờ hững đứng nhìn muôn màn thế giới vận chuyển, đã từng gặp rất nhiều tình yêu phong hoa tuyết nguyệt nhưng chưa một lần dấn thân nên không hiểu cảm giác khi sa vào đấy, y chỉ thấy nhàm chán biết bao.


Khi một vị thần linh đã đi qua quá nhiều thế giới, dù chuyện có thú vị thế nào cũng sẽ trở nên nhạt nhẽo, tất nhiên tình yêu cũng là một trong số đó. Y trấn giữ Vạn Thần Giới bấy lâu nay, lòng đã sớm không còn gợn sóng.


Cho đến khi Ma Vương chạy trốn nọ ngang nhiên xuất hiện ép y rời khỏi Vạn Thần Giới, chân chính đuổi theo đến muôn vàn thế giới rồi trải qua thế tục phồn hoa. Những thế giới đó đã không còn là hình ảnh lạnh băng đang dần phát triển trong mắt y như lúc đầu, y có thể hoà mình vào để cảm thụ sự đẹp đẽ của chúng.


Nhưng phong cảnh đẹp nhất trong ấy, là Dung Dữ khoác hồng y.
Lòng y chợt rung động mà chẳng biết tại sao.
Nay cuối cùng y đã lĩnh ngộ được yêu là gì thì tình yêu đã biến thành đại dương bao la, nhưng người trong lòng đã bị y đẩy sang bên kia bờ mà ở giữa là một biển máu thâm cừu.
Yến Chiêu: "..."


Đau đầu, nên làm gì với tình hình này đây.
Trong khi Yến Chiêu đang phiền não thì bên đó Dung Dữ trở mình đá chăn, đôi chân dài dưới áo ngủ lộ ra không chút che đậy.


Yến Chiêu bật cười, sợ thân thể người phàm của hắn nhiễm lạnh nên dùng dị năng hệ không gian điều khiển, chăn bị nhấc lên lơ lửng sau đó gọn gàng đắp lên người Dung Dữ.
Dung Dữ chẳng nằm im được bao lâu, trở mình đá chăn ra lần nữa.


Yến Chiêu bất lực, quyết định tiếp tục làm một con tang thi đắp chăn đủ tiêu chuẩn.
- --
Ngày hôm sau Dung Dữ tỉnh dậy đã thấy trên tường đính một người.
À, chính xác phải là một con tang thi.
Hoặc là một vị thần?
Kệ đi, dù sao cũng có hình người.


Đây vốn là phim kinh dị nhưng giá trị nhan sắc của Yến Chiêu quá nghịch thiên, đính trên tường mà cũng đẹp hệt một bức tranh, trông cứ như đang đóng phim nghệ thuật.
Tối hôm qua Dung Dữ chê giấy dán tường của nhà này quá xấu, bây giờ có Yến Chiêu làm vật trang trí lập tức vui mắt hơn nhiều.


Dung Dữ ngáp một cái, hàm hồ nói: "Anh ra được rồi, đến phòng tắm rửa ráy đi."
Đứng trong tường cả đêm, trên người nhất định dính rất nhiều bụi đất.


Yến Chiêu lập tức đi đến phòng vệ sinh nhanh chóng dùng dị năng hệ thủy rửa ráy cơ thể. Y không dám dùng lực lượng Chủ Thần, bằng không Dung Dữ nhất định sẽ nhận ra thần lực dao động.
Yến Chiêu không muốn đánh nhau với hắn.


Y tuyệt sẽ không động thủ với Dung Dữ nữa... Nhưng sợ rằng người nọ rất muốn giết y.


Trong thế giới nhỏ bọn họ gần như là một người đuổi một người chạy, rất ít khi giao đấu trực tiếp. Một là vì Ma Vương đánh không lại Chủ Thần, hai là vì với cấp bậc của hai người, nếu đánh thật sẽ ảnh hưởng đến muôn vàn thế giới, tạo ra tổn hại còn nghiêm trọng hơn lỗ hổng thời không, thậm chí sẽ hủy diệt vô số thế giới nhỏ. Thời kỳ toàn thịnh ma lực của Dung Dữ đã ngang với cảnh Chủ Thần, lực tàn phá khi chiến đấu ở cảnh Chủ Thần chỉ có Vạn Thần Giới hay hắc động mới chịu được. Lần duy nhất Yến Chiêu đả thương Dung Dữ chính là lần đầu hai người gặp nhau trong hắc động.


Thế giới nhỏ không chịu nổi nếu hai người thật sự giao đấu, nhất là thế giới cấp thấp, ngay cả nửa lực lượng của bọn họ thôi đã không chịu được. Tất nhiên Yến Chiêu muốn tránh việc giao đấu thần lực để thế giới không bị sụp đổ. Mà muốn tránh giao đấu...tạm thời vẫn nên tiếp tục giấu thân phận đi.


Bằng không rất khó đảm bảo Dung Dữ không đánh y.
Dù sao trong trí nhớ của thần hồn, hình như Dung Dữ đã giải phong ấn, Xích Kim không trói buộc hắn nữa.
Yến Chiêu rửa hết bụi bặm cả người, thay quần áo sạch sau đó đứng trước gương nhìn vẻ ngoài hoàn mỹ của mình.


Diện mạo của thân xác này nếu so với Chủ Thần bản tôn thì kém một bậc nhưng cũng đã thuộc hàng siêu đẹp trai trong thẩm mỹ của loài người. Ban đầu Yến Chiêu không có khái niệm gì về nhan sắc, chỉ một lòng theo đuổi sức mạnh chứ không quan tâm bề ngoài, nhưng thuộc tính mê cái đẹp của Dung Dữ biểu hiện rất rõ ràng làm Yến Chiêu cũng phải chú ý đến vẻ ngoài của mình.


Y nhìn gương cố gắng tập mỉm cười ---- nghe nói nụ cười sẽ làm tâm trạng người ta tốt hơn, y hy vọng Dung Dữ nhìn y thuận mắt hơn chút.
Yến Chiêu làm một biểu cảm không sao bắt bẻ được mới đẩy cửa, vừa đi ra khóe môi đã hạ xuống, vẻ mặt ban đầu cũng biến mất.


Chỉ vì y thấy Dung Dữ ăn sáng bằng bánh quy nén.


Thức ăn nóng hổi tươi mới trong ngày tận thế đã thành thứ cực kỳ khan hiếm. Muốn nấu chín thức ăn phải có lửa, mà nay sản xuất của loài người đã gần như đình trệ, một cái hộp quẹt đã bán được với giá trên trời. Bảo người có dị năng hệ hỏa nấu cơm còn xa xỉ hơn vì trên thế giới này, đại đa số chỉ là người bình thường.


Bánh quy nén là thực phẩm cần thiết có thể lấp đầy bụng.
Nhưng hương vị của nó tuyệt đối không ngon lành gì.


Yến Chiêu đã sớm không còn là Chủ Thần cao cao tại thượng trấn thủ vạn năm ở Vạn Thần Giới, y đã gặp không ít chuyện trong các thế giới nhỏ, biết rằng cuộc sống như thế không phải sống, mà là sinh tồn.


Từ khi sinh ra Ma Vương đã biết hưởng thụ, dù bỏ mạng nơi thiên nhai cũng không đời nào thỏa hiệp với chất lượng cuộc sống tệ như vậy. Khi đó Yến Chiêu cảm thấy hắn khoa trương lãng phí, mà nay nhìn Dung Dữ "tiết kiệm" đến mức này y lại thấy gai mắt, lòng lập tức trầm xuống.


Y nghĩ Dung Dữ nên sống thoải mái xa xỉ, đó mới xứng với sự kiêu ngạo cao quý của Ma Vương.
"Sau này đừng ăn cái này nữa." Yến Chiêu không nhịn được nói.
Dung Dữ nhìn y đầy kỳ quái: "Anh muốn bỏ đói tôi à?"


Lời này như một cây dao đang hung hăng cắt qua tim Yến Chiêu. Người nọ vốn là Ma, có thể không cần ăn gì nhưng nay lại bị nhốt trong thân xác con người, chịu cảnh ăn tạm uống tạm.
Đầu sỏ tạo thành chuyện này lại là mình.
Yến Chiêu không nói lời nào, lòng đã tự trách muốn chết.


Dung Dữ cười nhạo một tiếng tiếp tục ăn bánh quy.
Y có thể không cần ăn tạm cái này. Virus tang thi không lây cho động vật, sau tận thế nhân loại giảm bớt nhưng động vật hoang dã lại nhiều, chỉ cần hắn muốn hắn sẽ bắt được một đống con mồi, đó đều là nguyên liệu nấu ăn vô cùng tươi ngon.


Chỉ là hắn không muốn học nấu ăn.
Mười ngón tay Đại Ma Vương không dính nước xuân (không bao giờ làm việc cực nhọc), thà để dạ dày chịu thiệt còn hơn bước chân vào phòng bếp.* *
Hắn muốn chờ Mặt Trời nấu cho hắn ăn.


Nhưng bây giờ Mặt Trời này còn không vương khói lửa trần gian hơn cả hắn.
Chậc, càng nghĩ càng thấy vô dụng. Dung Dữ bẻ mạnh miếng bánh quy trong tay, coi nó như Mặt Trời mà cắn.
- --


Bọn họ lại đồng hành mấy ngày. Đêm nào nghỉ ngơi Yến Chiêu cũng phải vào cùng phòng với Dung Dữ, sau đó đứng vào trong tường.
Yến Chiêu không muốn qua phòng bên cạnh, Dung Dữ không cho y lên giường vậy chỉ còn cách này chu toàn hai bên. Khi nào Dung Dữ bớt giận Yến Chiêu sẽ không cần làm tranh in tường nữa.


Mặc dù Dung Dữ không tỏ ý kiến về hành động của Yến Chiêu nhưng trong lòng Yến Chiêu hiểu rõ, một khi y thật sự đến cách vách vậy đừng bao giờ muốn kéo gần khoảng cách với Dung Dữ.
Phải làm tranh in tường thôi.


Ban ngày cũng là Yến Chiêu nhận việc lái xe, lúc dừng, Dung Dữ nghỉ ngơi trên xe còn Yến Chiêu sẽ đi ra thu thập tinh hạch.


Nói là thu tinh hạch nhưng thật ra y đi làm chuyện khác. Yến Chiêu không muốn phản nhân loại, cũng sẽ không hủy diệt thế giới vậy nên không cần thăng cấp cho thân xác tang thi hoàng. Y ở lại thế giới này hoàn toàn là vì vun đắp tình cảm với Dung Dữ, thuận tay cứu thế giới.


Vì vậy, vị tang thi không thích làm việc đàng hoàng này dù cảm ứng được tang thi cấp cao vẫn không thèm quan tâm. Bây giờ y còn chuyện quan trọng khác phải làm.


Sau khi nhìn Dung Dữ ăn mấy thứ đó, Yến Chiêu thấy lòng thật bức bối nhưng không biết làm sao cho phải. Đến khi lục soát vật tư trong một siêu thị, ma xui quỷ khiến thế nào y lại cầm một quyển công thức nấu ăn.
Yến Chiêu hiểu ra rồi.
Y muốn học nấu ăn.


Nói làm lập tức làm, Yến Chiêu săn giết các loại thịt dã thú ném vào không gian giữ tươi. Lúc đến các siêu thị nhỏ thu gom vật tư y đã quét sạch hết nồi niêu xoong chảo với các loại công thức nấu ăn.
Y quyết định nhất định phải cải thiện bữa ăn cho Dung Dữ, làm cho hắn thật nhiều món ngon.


Muốn bắt được trái tim Dung Dữ trước hết phải bắt được dạ dày Dung Dữ.
Không thể để Dung Dữ chịu khổ nữa.
...
"Thế nên, đây là lý do anh nổ banh phòng bếp, suýt nữa đốt nhà?" Dung Dữ nhướng mày  nhìn đĩa cánh gà đen thùi trước mặt.* *
Yến Chiêu: "..."


Lần đầu làm khó tránh khỏi sai sót.
Yến Chiêu cầm đĩa lên: "Tôi sẽ cố gắng thử lại mấy lần, đĩa này đổ đi." Y cũng không nhìn nổi.
Dung Dữ đè tay y lại, cầm đũa lên xé một miếng thịt gà nhỏ đưa vào miệng nếm thử.


Hắn nhớ lần đầu ăn cơm Mặt Trời làm là ở thế giới của Ôn Ý Sơ. Khi đó Mặt Trời nấu khá ngon, hắn còn tưởng là thiên phú bẩm sinh.
Giờ nghĩ lại... Quả nhiên đây mới là lần đầu Mặt Trời nấu ăn.


Yến Chiêu hơi thấp thỏm: "Thấy thế nào? Tôi biết tôi làm không ngon, ý tôi là, ít nhất so với bánh quy nén..."
"Một cái ảnh hưởng vị giác, một cái ảnh hưởng dạ dày." Dung Dữ khách quan đánh giá.
Phát âm giống nhau nhưng Yến Chiêu nghe hiểu.
(cả hai đều là thương vị, phát âm shangwei.)


Tiêu rồi. Y quả nhiên không nên nhúng tay vào chuyện bếp núc. Bạn cũ Tà Thần đã nói với y nấu ăn là một việc rất khó, sao y không tin Tà chứ? Chắc chắn lần này Dung Dung sẽ tức giận hơn...* *
"Tối nay không cần ở trong tường nữa." Dung Dữ lại nói.
Yến Chiêu ngớ ra.


"Mặc dù kết quả chưa ra hình ra dạng gì nhưng anh học nấu ăn vì tôi, có lòng rồi." Dung Dữ cong khóe môi, "Có điều phải luyện nhiều hơn."
Mắt Yến Chiêu sáng lên: "Không ở trong tường nghĩa là..."
"Ngủ dưới đất đi."* *
"..."
Thôi được, tốt xấu gì cũng tiến bộ nhiều rồi.
*Hết chương 95.*