Sát Tương Tư

Chương 93

“Tô Thác Đao, bây giờ ta chưa muốn giết ngươi… Cho ngươi một cơ hội cuối, cút!”

Tô Thác Đao nhướn mày nói: “Bổn tọa chuyến này, thứ nhất là đúng hẹn quyết chiến với ngươi, thứ hai là tuân theo ước định tương trợ Bạch Lộc Sơn.”

___

Hà Vũ Sư lĩnh mệnh, sự đã bẩm xong, người vẫn không đi, môi mấp máy, như có lời chưa nói hết.

Thắng cục đã định, Việt Tê Kiến úp tay xáo trộn bàn cờ, thở dài: “Trục Không đại ca đã mất, người chân chính hiểu lòng ta, cũng chỉ còn lại ngươi, giữa chúng ta, lẽ nào còn có gì không thể nói thẳng? Hay là… Ta bị buộc phải bất đắc dĩ chặt một tay của ngươi, ngươi vẫn còn trách ta?”

Hà Vũ Sư vừa rối vừa hoảng, nói: “Không, không phải… Thuộc hạ sao lại trách công tử? Chỉ là, chỉ là lời này sợ công tử không thích nghe…”

Cắn răng, mở miệng trực tiếp vào đề: “Cung chủ, nếu đã luyện Nhập Bát Tinh Kinh, vậy cứ dùng vài lư đỉnh đi! Trong Nội Đường thuộc hạ đã chọn ra năm nam năm nữ tư chất cực tốt, thái bổ song tu, họ đều là thần dược.”

Việt Tê Kiến sắc mặt trầm xuống, trong mắt chợt lóe nhiều tình tự, có chán ghét, có hổ thẹn, thậm chí có cả sát ý âm lãnh.

Hà Vũ Sư cúi đầu, chỉ vờ như không thấy, nói: “Thuộc hạ tuy nhãn quang kém cỏi, nhưng ở Linh Thứu tự vẫn nhìn ra được, đao thuật tạo nghệ của Tô Thác Đao, e rằng đã không thua gì Tạ Thiên Bích năm xưa, cung chủ quyết chiến với hắn, chỉ dựa vào nội lực thì…”

Việt Tê Kiến ngắt lời: “Bổn tọa nội lực đã đủ dùng. Tô Thác Đao trong vòng nửa năm cho dù hàng đêm thái bổ, cũng tuyệt không có khả năng thắng ta.”

Hà Vũ Sư không chịu buông xuôi: “Nhưng…”

Việt Tê Kiến lạnh lùng bác bỏ: “Ta không muốn làm chuyện đó… Vô tình mà dục, quá bẩn thỉu.”


Hà Vũ Sư hết cách, chỉ đành lui ra, Việt Tê Kiến chẳng mấy để tâm võ học, nhưng lại thái quá lưu ý chuyện song tu, vốn là một nhân tài tuyệt đỉnh không câu nệ tiểu tiết, khổ nỗi phương diện này lại cố chấp không phân nặng nhẹ, khiến kẻ làm thuộc hạ như hắn trong lòng thực sự vừa khó hiểu vừa sầu lo.

Nhưng tới đêm rằm tháng tám, nhìn Hứa Ước Hồng trong vòng năm mươi chiêu chết dưới đao Việt Tê Kiến, Hà Vũ Sư rốt cục cũng tạm yên tâm, nội lực của Việt Tê Kiến, đích xác đủ để hoành hành giang hồ.

Bạch Lộc Sơn ngày càng suy thoái, nhân lực không thể vãn hồi, Nhậm Tẫn Vọng trơ mắt nhìn trụ cột duy nhất có thể chống đỡ sau cùng ầm ầm sụp đổ, sắc mặt như tro, trong lòng chỉ còn tuyệt vọng.

Mình dốc lòng dốc trí, tính toán mọi bề, như chèo thuyền trên biển cả ba đào cuồn cuộn, cẩn thận tinh vi, không phải muốn gây sóng gió, chỉ cầu bình an qua ngày, nào ngờ triều cường vẫn hung mãnh lật thuyền, không giữ được Bạch Lộc Sơn thánh địa trăm năm.

Phượng Minh đao ngân quang như băng, xuyên ngực không dính máu, Việt Tê Kiến thu đao vào tay áo, trong mắt có chút kinh ngạc, từ đâu đã nghe danh Hứa Ứớc Hồng kiếm pháp rất cao, nhưng không biết cư nhiên cao đến mức đăng phong tạo cực.

Hứa Ước Hồng vốn không màng thế sự chuyên tâm với kiếm thuật, hai năm trước sau khi đấu một trận với Tô Thác Đao, càng mài luyện mà đột phi mãnh tiến, chỉ luận kiếm pháp, ngay cả Minh Đức chân nhân cũng thua kém ba phần.

Nhưng chỉ hận kiếm ý cao tuyệt mà bệnh tình nguy nan, Thương Lãng kiếm lại theo con đường hiểm hóc tàn nhẫn, trải qua vài hiệp phán sinh tử, đều là ý tới mà khí không theo kịp.

Việt Tê Kiến cực giỏi nắm bắt thời cơ, sớm nhắm chuẩn tâm phế hai cơ quan nội tạng của y đã suy nhược khó chiến lâu dài, đợi chân khí y đi qua huyệt Phế Du, thình lình lấy thế như Thái Sơn sạt lở, một đao toàn lực bổ xuống.

Một đao này như tên nỏ xé tơ, nội lực thấu thẳng ngay khe hở của Hứa Ước Hồng do tân lực chưa kịp tiếp ứng, dễ dàng chấn gãy trường kiếm, rồi thuận đà đâm xuyên ngực, nhất kích hữu hiệu.

Hứa Ước Hồng nắm chặt đoạn kiếm, trước ngực máu ồ ạt tràn ra, trên khuôn mặt tiều tụy mang thần tình tiếc nuối: “Cũng là dùng đao, nhưng ngươi thua xa… thua xa hắn…”

Nói xong hai mắt chưa nhắm, đã khí tuyệt thân vong.

Việt Tê Kiến gật đầu, bình thản nói: “Hà tổng quản, khâm liệm Hứa tiền bối đàng hoàng, hậu táng.”

Nghiễm nhiên đã dùng khẩu khí của chủ nhân Bạch Lộc Sơn.

Nhậm Tẫn Vọng đứng trước chúng đệ tử, hoành kiếm ngang ngực, việc đã đến nước này, chỉ còn tử chiến mà thôi, hít sâu một hơi, đang định hạ lệnh, chợt nghe Việt Tê Kiến phân phó: “Nhường ra một con đường, thả bọn họ đi.”

Nhậm Tẫn Vọng nhất thời nghẹn lời, căm phẫn nói: “Việt cung chủ có ý gì?”


“Không có ý gì cả…” Việt Tê Kiến thở dài: “Ta vốn không muốn tạo sát nghiệt, nơi này máu đã chảy quá nhiều, Nhậm huynh mang theo môn nhân đệ tử rời khỏi Bạch Lộc Sơn đi.”

Vài câu ngắn ngủi, tình khẩn ý thiết, gió núi thổi qua, tay áo màu ngà thêu chỉ bạc phấp phới tung bay, ánh một vầng trăng huyền ảo như bảo kính, không nhiễm nửa điểm bụi trần hay máu tanh, cả người có loại tư thái thanh tịnh như sương khói.

Nhậm Tẫn Vọng ngẩn ra, kiếm khí chưa tan, đáy lòng đã không tự chủ được, trỗi lên chút may mắn của thoát hiểm trong đường tơ kẽ tóc, nhưng nghĩ lại, nếu thật sự trốn chạy như vậy, há chẳng phải khiến giang hồ chỉ trỏ chế nhạo môn nhân Bạch Lộc Sơn tham sống sợ chết? Lập tức cảm thấy khó xử, không khỏi chần chờ.

Việt Tê Kiến liếc qua, liền nhìn thấu tâm tư của hắn, trong mắt cất giấu vài phần khinh miệt, nói: “Nhậm huynh, nên biết ‘khố hạ chi nhục thường phân chi sỉ’ (*) tuy khó kham, nhưng sau đó là thập diện mai phục Việt giáp thôn Ngô, nhẫn nhục mà mưu hoạch, nỗi nhục quá khứ, chỉ đợi ngày rửa nhục thành công, ắt trở mình biến thân, thành giai thoại người người ca ngợi.”

(*) Nỗi nhục bò dưới háng, nỗi thẹn nếm phân: Điển tích Việt vương Câu Tiễn khổ nhục kế phải nếm phân của Ngô vương Phù Sai, để chiếm lòng tin của Phù Sai mà được thả về nước nuôi chí phục quốc.

Nhậm Tẫn Vọng trầm mặc không nói, mục quang dao động, Tang Vân Ca đã vội can ngăn: “Sơn chủ, chúng ta không thể đi!”

Việt Tê Kiến mỉm cười: “Tại sao không thể? Lẽ nào phải làm ra loại hành vi ngu xuẩn vứt đầu bỏ cổ mới gọi là anh hùng? Tại sao không thay Bạch Lộc Sơn lưu lại một điểm hương hỏa? Tương lai trong hàng đệ tử nếu có người xuất chúng, quý phái ắt có ngày trùng chấn thanh danh, thậm chí dăm ba năm sau, Nhậm huynh nếu có năng lực liên minh chư phái, đoạt lại Bạch Lộc Sơn cũng là chuyện trong tầm tay.”

Nhậm Tẫn Vọng khá đồng tình quan điểm này, nói đến súc lực chờ thời, trước mắt Việt Tê Kiến chính là tấm gương điển hình nhất, để có được muôn vàn uy phong của hôm nay, dĩ vãng không phải cũng từng hầu hạ dưới thân Tô Thác Đao? Muốn thành một phen đại nghiệp, cần gì quan tâm ánh mắt nhất thời của người đời? Cho dù bản thân mang tiếng xấu, chẳng qua chỉ gánh chịu một mình, lấy cái chết tạ tội với các đời sơn chủ cũng được, chúng đệ tử còn lại có thể ngẩng đầu ưỡn ngực hướng đến tương lai.

Chủ ý đã định, Nhậm Tẫn Vọng cũng không dài dòng, lập tức thu kiếm, phát biểu một câu phù hợp với tình thế: “Đa tạ Việt cung chủ chỉ giáo, đêm nay cáo biệt, hẹn ngày tái ngộ!”

Việt Tê Kiến nghiêng người cười nói: “Trăng thanh gió mát, Nhậm huynh đi thong thả.”

Nhậm Tẫn Vọng chuẩn bị lên đường, đột nhiên nghe Tang Vân Ca nghẹn ngào hô: “Nhậm sư huynh, chúng tôi không đi!”

Câu này của hắn, sĩ khí sục sôi, từng tiếng rướm máu, chúng đệ tử như sực tỉnh khỏi mộng, lần lượt đứng về phía Tang Vân Ca, có kẻ đã đỏ mắt, người người thần sắc ngưng trọng bi tráng.

Tang Vân Ca mục quang sáng khiếp người, mỗi chữ đều đanh thép như búa tạ nện xuống đá: “Nhậm sư huynh, chúng ta một khi xuống núi, sẽ chính thức trở thành chó hoang lưu lạc, từ nay Bạch Lộc Sơn căn bản không có ngày tái khởi, chỉ có vĩnh viễn mai một trầm luân.”

Nhậm Tẫn Vọng thấp giọng quát: “Câm miệng! Theo ta hạ sơn trước… Chuyện sau này, từ từ bàn tính!”

Tang Vân Ca lắc đầu, kiếm hoành trước ngực, bất khuất lẫm liệt, các đệ tử khác cũng không hé răng, ngưng thần đợi chiến, đều là nhiệt huyết kích động, không gì cản nổi, có vị sư đệ nhỏ tuổi nhất cũng thẳng tính nhất, hào sảng nói: “Tang sư huynh, chúng ta tử thủ Nhật Quan Phong, gặp thần giết thần gặp phật giết phật! Môn nhân Bạch Lộc Sơn, chỉ chết trận, không bỏ trốn!”

Nhậm Tẫn Vọng cau mày, thấy Việt Tê Kiến tự tiếu phi tiếu, đôi mắt nai hiền hòa xinh đẹp nhưng chẳng mảy may nhiễm một tia cảm tình, không khỏi thấp thỏm nôn nóng, vội khuyên: “Các vị sư đệ, đừng khí phách nhất thời, nên biết đạo lý giữ lại rừng xanh sợ gì…”


Tang Vân Ca ngắt lời: “Giữ không được nữa… Nhậm sư huynh, huynh cứ đi trước, chức sơn chủ Bạch Lộc Sơn, hãy để Tang mỗ đảm nhiệm mấy canh giờ cuối cùng này!”

Nhậm Tẫn Vọng hoảng loạn, đột nhiên vươn tay nắm lấy mũi kiếm của Tang Vân Ca, bàn tay liền ròng ròng máu tươi, bi thương cười nói: “Không giữ được Bạch Lộc Sơn, ta đã thẹn với các đời sơn chủ, sinh mệnh của các đệ, nếu ta cũng đánh mất, há chẳng phải đến người sống cũng không còn mặt mũi nào mà đối diện? Vân Ca, đệ cho rằng sư huynh chỉ biết tham cái mạng quèn này?”

Dừng một lát, se giọng thuyết phục: “Hạ sơn rồi, ta liền tự vận bên con suối dưới chân núi. Nhậm Tẫn Vọng dùng hết tâm tư tài mưu mới được ngồi lên ghế sơn chủ, kiên quyết không trao cho người khác… Bạch Lộc Sơn bị hủy dưới tay ta, trong giang hồ ai ai cũng biết, mọi sai lầm, cũng chỉ do một mình ta, các đệ… Vân Ca, đệ dẫn dắt đồng môn, phải sống cho thật tốt… sống để trở về.”

Tang Vân Ca siết chặt bàn tay đầm đìa máu tươi của Nhậm Tẫn Vọng, thanh âm run run, nhưng kiên định không gì bằng: “Sư huynh, bại không lo, chết cũng không đáng sợ, chúng ta nếu sống đời thừa, khác nào một cái xác không hồn, lòng vĩnh viễn không yên… Huynh đã là sơn chủ, thì phải có phong độ của sơn chủ! Mọi người đồng tâm hiệp lực, khẳng khái chịu chết, dù thi cốt vô tồn, cũng đủ gieo mầm móng phục hưng cho Bạch Lộc Sơn!”

Nhậm Tẫn Vọng cắn răng, cúi đầu, nước mắt nóng hổi nhỏ trên mu bàn tay, vết thương nhức nhối kêu gào, nhưng trong lòng bỗng chốc trở nên khoáng đạt bình tĩnh, buông xuống hết thảy, đường đường chính chính làm một nam nhi nhiệt huyết trong giang hồ, nói: “Tốt!”

“Biểu ca…” Việt Tê Kiến một tay cầm đao, cười tủm tỉm như đang xem kịch vui, đột nhiên lên tiếng: “Phong độ mà huynh nói, là hy sinh là chịu chết ư?”

Tang Vân Ca trấn định nhìn hắn, thần sắc vừa hận vừa đau: “Tê Kiến, ngươi đúng là… đúng là nhập ma rồi! Cha ta đối đãi ngươi có hơi hà khắc, ta lại tài không bằng người, trơ mắt nhìn ngươi bị Tô Thác Đao bắt về Thất Tinh Hồ, nếu ngươi ôm hận, cứ việc giết ta hủy Tang gia, cớ sao hơn một năm qua, hành sự điên rồ như vậy? Ngươi từ nhỏ tâm địa thiện lương, ngay cả một con chim sẻ cũng không đành lòng thương tổn, sao lại biến thành nông nỗi này…”

“Ngươi không biết đúng không?” Việt Tê Kiến rũ my nhìn Phượng Minh đao, khóe môi khẽ cong, thản nhiên nói: “Cha ngươi ở sau lưng ngươi, ngược đãi hành hạ ta đủ điều. Ngươi không biết, là ta đầu độc Tống Vô Bạn thái bổ cha ngươi. Ngươi càng không biết… Ngươi đần độn như vậy, làm sao hiểu được ta?”

Nụ cười của hắn như một mảnh bông tuyết rơi vào trong nước ấm, đạm nhạt tan biến dần: “Biểu ca đã một lòng muốn chết, vậy bổn tọa sẽ thành toàn, vừa ý chứ?”

Tang Vân Ca vốn biết Tống Vô Bạn là kẻ thù giết cha, lúc này nghe Việt Tê Kiến mới là kẻ đứng sau màn xúi giục, nhất thời như bị một quyền hung hăng đập nát trái tim, thân hình lảo đảo sắp ngã, Nhậm Tẫn Vọng đứng bên cạnh thấy thế, bèn áp tay lên lưng hắn, một cỗ chân khí chảy qua, giúp hắn ổn định khí huyết chỉnh lý nội lực.

Nửa ngày, Tang Vân Ca hô hấp bình phục, gật đầu nói: “Sơn chủ, Vân Ca xung phong trước một trận!”

Hít sâu một hơi, tiến lên một bước, trường kiếm trong tay thủ thế Khai Môn Kiến Sơn, mũi kiếm trực chỉ Việt Tê Kiến, nói: “Việt cung chủ, thỉnh giáo!”

Hắn ngoài miệng gọi Việt cung chủ, nhưng trong lòng chợt lướt qua cảnh tượng, là lần đầu tiên gặp gỡ tại Tang gia, đứa trẻ kia hai mắt ngấn lệ, vừa trải qua một hồi thảm thống nhà tan cửa nát, e dè đối diện với mọi thứ xa lạ, khuôn mặt chỉ lớn bằng khổ tay tràn đầy mờ mịt hoang mang.

Thế giới của mình nguyên bản chỉ có khoái lạc phấn khởi, thời khắc ấy lại bị một loại đau lòng thương tiếc dày đặc bao quanh.

Rồi sau đó, Việt Tê Kiến thường ngồi trong một khoảnh sân vuông nho nhỏ, ngửa đầu nhìn một đàn chim nhạn bay qua trên bầu trời, im lặng, nhu thuận, tuy tuổi tác còn nhỏ, nhưng như sóng nước đón gió, đã có nhã vận phong lưu, nhìn thấy mình, nó sẽ mỉm cười đứng dậy, không nói lời nào, trong mắt lại rõ ràng có ý thân cận đơn thuần.


Hóa ra mười năm qua, mình chỉ thấy được một lớp da nó miễn cưỡng tự đắp lên mặt.

Việt Tê Kiến quan sát thần sắc biến ảo của Tang Vân Ca, đã biết tâm sự của hắn, không khỏi cười nói: “Biểu ca không nỡ đánh ta? Không sao đâu, những gì Tang gia nợ ta, há chỉ một câu ngươi không nỡ đánh ta là có thể trả hết? Ngươi không cần mềm lòng, kỳ thực hồi còn bé, ta đã muốn chặt đầu ngươi, muốn vô số lần…”

Loan đao trong tay nhẹ nhàng rung động, mơ hồ có huyết quang chiếu rọi, trong tích tắc mặt nạ ôn ôn nhu nhu bóc ra, mắt mày lẫn khóe môi, đều là sát khí tung hoành như tu la chốn địa ngục.

Ngay thời điểm tên đã lên dây, đột nhiên một giọng nói thong thả truyền đến: “Tê Kiến, muốn giết người, không cần lải nhải quá nhiều.”

Đại chúng chấn kinh.

Rằm tháng tám đâu phải rằm tháng bảy, mà sao đêm nay thần quỷ đều tề tụ?

Nhậm Tẫn Vọng càng loạng choạng như sắp té xỉu, thanh âm này phát ra từ căn phòng Mạnh Tự Tại sinh tiền thường trú, hơn nữa nghe khá quen tai, ngữ điệu trong trẻo lạnh lùng, nhất thời cũng không biết người này hôm nay là bạn hay địch, lẩm bẩm nói: “Tô cung chủ… Tô Thác Đao?”

Cửa phòng mở toang, dưới ánh trăng một bóng người bước ra, hông đeo Trường An đao, thần thái phi dương: “Tô Thác Đao, đến thực hiện lời hứa.”

Việt Tê Kiến mím môi, sắc mặt phủ một tầng sương, bỏ qua Tang Vân Ca, gấp gáp xông tới: “Tô Thác Đao, bây giờ ta chưa muốn giết ngươi… Cho ngươi một cơ hội cuối, cút!”

Tô Thác Đao nhướn mày nói: “Bổn tọa chuyến này, thứ nhất là đúng hẹn quyết chiến với ngươi, thứ hai là tuân theo ước định tương trợ Bạch Lộc Sơn.”

Sự xuất hiện của hắn quả là tai vạ bất ngờ, Việt Tê Kiến không khỏi bàng hoàng, nói: “Minh ước ba mươi năm giữa Mạnh Tự Tại và ngươi? Ngươi… Ngươi không biết Mạnh Tự Tại đã chết? Hay không biết họ Nhậm kia đã trợ ta đoạt vị?”

Dưới cơn thịnh nộ, không còn nửa phần tư thái như mây như trăng, vô pháp kiểm soát chính mình, quát tháo: “Ngươi điên rồi sao? Chạy tới đây chỉ để chịu chết vì một môn phái lụi bại? Ngươi… Ngươi là đồ đại ngốc! Ngay cả loại hiệp định vớ vẩn đó cũng cho là thật?”

Tô Thác Đao điềm nhiên thưởng thức sắc mặt hắn, dường như thập phần thoả mãn: “Ta xem nó là thật.”

Việt Tê Kiến tức đến mặt đỏ bừng, lồng ngực đau đớn như thiêu đốt, bao lời muốn nói đều ách tắc trong cổ họng, không thốt lên được một câu.

Thì ra mình căn bản chưa từng thực sự thấu hiểu Tô Thác Đao, đến Đường gia bảo một phen khổ tâm cô nghệ thực thi thủ đoạn, lại là một màn độc diễn tự tìm phiền não tự tìm chê cười!


Một ý niệm đột ngột nhoáng lên trong đầu, như cự linh chưởng bóp chặt trái tim, Tô Thác Đao y hẹn đến Bạch Lộc Sơn, mình không biết, nhưng Đường Ly lý nào không biết? Mà nếu Đường Ly đã biết, Đường gia mấy tháng trước đều đặn phái các đệ tử tinh anh ra ngoài bảo, bày trận mạng nhện lấy thủ làm công thận trọng từng bước, chẳng lẽ là ám độ trần thương che tai mắt người? Thậm chí Đường Ly Bích La Chướng tái phát, cũng chỉ là một cái tròng âm hiểm đo ni đóng giày cho riêng mình?

Nghĩ đến đây, từ huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu đến huyệt Dũng Tuyền dưới gan bàn chân, nháy mắt như bị một cái dùi băng xuyên thấu, ánh mắt nhìn Tô Thác Đao, đã có nghi hoặc sợ hãi.

Tô Thác Đao nhìn thẳng lại hắn, gật đầu khẳng định: “A Ly hiểu ta.”

Tô Thác Đao mắt đen thâm thúy, bên trong có cả dải ngân hà thắp sáng, Việt Tê Kiến đáy lòng chùng xuống, mồ hôi lạnh thấm đẫm y sam, gió thu thổi qua, càng nặng nề dán sát da thịt.