Sát Tương Tư

Chương 62

“Ta đã sai không đường sửa, ngươi… ngươi có hận ta không? Ngươi còn cần ta không?”

Tô Thác Đao thoáng trầm ngâm, nói: “Hận, cũng cần. Ngươi là người của ta, muốn đánh muốn phạt, không tới lượt người khác.”

Việt Tê Kiến thanh âm run run, lộ ra vui sướng như trút được gánh nặng: “Thật sao?”

—–

Chỉ trong nháy mắt, Ngoại tam đường Thất Tinh Hồ, đã mất hai chủ.

Nhìn thi thể Thương Hoành Địch tan biến, Diệp Chậm Ly trong cơn bần thần, nghe thấy xa xa truyền đến một tiếng thét bén nhọn: “Hoàng đường chủ đã quy hàng… Tu Di đường nguyện phục Việt cung chủ!”

Đại thế đã mất, diện mục toàn thay.

Phảng phất như có cự linh chưởng bổ cho Thất Tinh Hồ nứt ra một vết rạn thâm u, vô thanh vô tức nuốt chửng nhân mạng cùng an bình.

Diệp Chậm Ly thân hình lảo đảo, trong lòng một mảnh mê man không chân thực.

Trở tay không kịp mất đi tổ chim cư trú, trong mưa gió thê lương, biết đi về đâu?

Thẫn thờ chỉ chốc lát, ánh mắt Diệp Chậm Ly lập tức khôi phục thanh minh, mình tuyệt không thể chết được, phải tìm một nơi an toàn, chờ Tô Thác Đao, cùng nhau đoạt lại Thất Tinh Hồ.

Mà trước đó, phải đi giết một người.

Thương Hoành Địch sinh thời chưa từng cô phụ lại chết không toàn thây, mình sao có thể để hắn lòng mang oán niệm, lỡ mất canh giờ chuyển thế?


Tô Thác Đao chân khí trong cơ thể vận chuyển như châu lăn ngọc sánh, tốc độ đạt tới cực hạn, Tây Nhất Phong tuy là đỉnh núi xa nhất, cũng chỉ trong thời gian bữa cơm đã đến nơi.

Thủ sẵn trong tay áo, trở tay nắm chuôi đao, cường địch cự nguy trước mặt, không lùi mà tiến, nguyện đánh một trận thống khoái lâm ly.

Nơi đỉnh núi sinh mây, tự có gió mạnh thét gào, tiếng binh khí tiếng kêu thảm trong Nội đường bỗng trở nên xa xăm không thể nghe thấy.

Việt Tê Kiến dựa vào gốc cây bán nằm bán ngồi, thần sắc rã rời, hiển nhiên thân thọ nội thương, Thần Tố kiếm gãy thành hai đoạn, nhưng vẫn ở bên người.

Ba kẻ khác hoặc tĩnh hoặc động, mỗi người một vẻ.

Tống Vô Bạn vóc dáng thẳng tắp, một thân kính trang bó sát, sắc mặt trầm tuấn, nhưng trong mắt lại thiêu đốt thứ ánh sáng kỳ dị, như con bạc táng gia bại sản, lấy tính mạng của mình, cược một ván sau cùng được ăn cả ngã về không, hưng phấn đến mức có vẻ điên cuồng hung hãn.

Môn chủ Anh Thành Cúc Thiên Giang tuổi gần bốn mươi, khóe miệng một mạt tiếu ý ung dung nắm chắc, có chút tiêu sái chắp tay sau lưng chậm rãi thả bước, thấy Tô Thác Đao, đuôi mày hơi nhướn lên, tựa hồ là kinh ngạc thưởng thức, gật đầu chào: “Không ngờ Tô cung chủ lại có phong thái tuyệt thế bậc này.”

Người thứ ba dưới bóng cây như đứng như ngồi, toàn thân ngủ đông ở nơi ánh sáng ảm đạm nhất, khí tức hầu như không thể phát hiện, diện mạo bình thường không bắt mắt, nhãn thần tựa ngủ tựa tỉnh, tán loạn vô tiêu cự, nhưng liếc mắt nhìn qua, quang mang như châm, sắc bén cực độ.

Người này không có tướng tôn chủ, nhưng mệnh mang U Minh Huyết Trì, ứng với sát thủ đỉnh cao trong giang hồ.

Quả nhiên Cúc Thiên Giang chỉ hướng người nọ, nghiêm mặt nói: “Vị này là Báo Vĩ của Cát Thiên Lâu, một cái đầu ra giá ngàn vàng, lần này chỉ cần xuất thủ, đã có người hứa hẹn thù lao vạn kim.”

Tống Vô Bạn lạnh lùng cười nói: “Tô cung chủ, tổ ấm ôn nhu nằm suốt thời gian qua, chẳng hay đao còn dùng được?”

Tô Thác Đao thẳng hướng Việt Tê Kiến, cúi người đáp tay, một cỗ chân khí thuần hậu nhẹ nhàng chảy vào, điều lý lại kinh lạc khí mạch cho hắn, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Việt Tê Kiến thản nhiên nói: “Thác Đao, ta đã làm sai.”

Tô Thác Đao nhìn xoáy vào hắn, nói: “Quả nhiên là ngươi?”

Việt Tê Kiến nói: “Phải.”

Hai người ánh mắt tương tiếp, hai câu hỏi đáp giản đơn, bao nhiêu nghi vấn như một màng tơ nhện mỏng manh, quét một cái liền không còn tồn tại.

Tô Thác Đao gật đầu: “Đoạt vị có là gì, ta không trách ngươi, nhưng cấu kết ngoại địch tự chặt tay mình, khiến Thất Tinh Hồ nội loạn thụ thương… Huống chi dẫn cá dữ vào hồ, bản thân lại không có thủ đoạn đồ long, Tê Kiến, ngươi chưa xứng với ngôi cung chủ.”


Việt Tê Kiến mím chặt môi, trong mắt tràn đầy sợ hãi cùng chút cố chấp không rõ ý nghĩa, nhưng khí tức quanh thân vẫn thanh nhã như trà: “Ta đã sai không đường sửa, ngươi… ngươi có hận ta không? Ngươi còn cần ta không?”

Tô Thác Đao thoáng trầm ngâm, nói: “Hận, cũng cần. Ngươi là người của ta, muốn đánh muốn phạt, không tới lượt người khác.”

Việt Tê Kiến thanh âm run run, lộ ra vui sướng như trút được gánh nặng: “Thật sao?”

Chợt sợ hắn hối hận, vội nói: “Thác Đao, ta tin ngươi… Ta cũng rơi vào đường cùng mà thôi, từ lâu đã biết hối, ta rất sợ A Ly… Ngươi, ngươi nếu chịu che chở ta được phân nửa như bảo hộ hắn, ta căn bản sẽ không muốn đoạt vị cung chủ, chỉ mong được ở bên ngươi, thành thành thật thật làm một Việt tổng quản…”

Hai người họ không coi ai ra gì, chỉ còn thiếu mỗi vành tai tóc mai chạm nhau, Tống Vô Bạn sát ý sục sôi, kiềm chế không được, quát: “Họ Tô kia! Ngươi có đánh hay không? Dây dưa lôi thôi như vậy, cung chủ Thất Tinh Hồ, toàn là đàn bà đầu thai?”

Tô Thác Đao xoay người, hờ hững nói: “Các ngươi cùng lên?”

Cúc Thiên Giang lão khí hoành thu: “Tô cung chủ đao thuật thông thần, Hoài Long Sơn nhất chiến kinh thiên, Hãn Hãi Vô Hồi phái trở tay liền diệt, Cúc mỗ sao dám độc thân thử đao? Không thể không lấy nhiều thắng ít, mong cung chủ lượng thứ.”

Tô Thác Đao nhãn châu đen huyền, sâu trong đồng tử nhưng bừng bừng dấy lên hai đốm hỏa diễm: “Ỷ đông thì đúng, thắng ít chưa chắc.”

“Các ngươi xông vào hồ ta, đả thương người của ta… Để mạng lại đền tội cho bổn tọa.”

Lời này nói đến dứt khoát kiên định, đỉnh núi như có sơn áp, bầu không khí đột nhiên ngưng trọng tiêu điều.

Tô Thác Đao không nói thì thôi, đã nói thì lời lẽ sắc bén không kém Diệp Chậm Ly, chỉ bất quá Diệp Chậm Ly là Mạn Thiên Hoa Vũ vạn điểm đào hồng, hắn là Trực Khấu Trùng Quan một đao đoạt mạng.

Cúc Thiên Giang nụ cười lập tức cứng đờ, đang định mở miệng, băng một tiếng giòn tan, Phượng Minh Xuân Hiểu đao đã thoát tay áo mà ra.

Loan đao như ngân nguyệt, giữa không trung vẽ nên một quầng sáng hình cung như thực thể, chiêu đầu tiên đã đồng thời đánh úp về phía ba người.

Cúc Thiên Giang bứt thân lùi bước, hai tay hư hư nắm một thanh đoản côn ba thước, Tống Vô Bạn hét lớn một tiếng, chính diện đón đỡ, Báo Vĩ tự không ngừng biến ảo phương vị, thân pháp như cá chạch nhúng dầu.

Tô Thác Đao cổ tay khẽ chấn, đao thế mây bay nước chảy, xé quyền phong của Tống Vô Bạn, đao quang ào ạt lãnh triệt, vừa va vào đoản côn của Cúc Thiên Giang, Nhập Bát chân khí theo đó bạo phát dữ dội, Cúc Thiên Giang lại thoái lui, hai tay áp chặt lật qua, đao côn vừa chạm liền lìa, Phượng Minh đao gào thét quay về, đẩy văng thanh chủy thủ do Báo Vĩ vô thanh vô tức từ sau lưng đâm tới.

Chỉ một chiêu, Tống Vô Bạn cổ áo đã bị tua nhỏ, Cúc Thiên Giang bàn tay tê dại thần sắc ngưng trọng, duy chỉ Báo Vĩ, lại tiềm phục dưới bóng cây, như một khúc gỗ mục, nhưng đôi mắt ám quang lóng lánh như mắt thú.

Tô Thác Đao hô hấp nhẹ mà dài, trong ba gã địch thủ, xét võ công Cúc Thiên Giang mạnh nhất, Tống Vô Bạn yếu nhất, Báo Vĩ hiểm nhất, nhưng Tống Vô Bạn thắng ở liều mạng, Cúc Thiên Giang nặng về cầu ổn, Báo Vĩ thoắt tới thoắt lui tìm sơ hở tinh chuẩn, ba người chiêu số một khi phối hợp, chính là hổ thêm cánh rắn thêm chân, lầu cao lắp thêm ngói.


Ba người này, có công có thủ, có lũy có thành, có võ đạo cũng có thuật đồ sát.

Đây có lẽ là trận chiến đáng sợ nhất mà mình từng gặp qua.

Tô Thác Đao thần liễm mục ngưng, không kiêng kỵ gì nữa, trong tiếng quát lấy đà, Phượng Minh đao khâu gió, chém về phía Cúc Thiên Giang.

Một đao này chí giản chí bền, phong phát trôi chảy, đao thế nhất dĩ quán chi (chỉ một đao xuyên suốt tất cả), quyết không chừa nửa phần chuyển ngoặt quay đầu, chính là muốn một đao làm thịt môn chủ Anh Thành trước!

Tô Thác Đao không hổ là kỳ tài võ học trăm năm nhất ngộ, một phen đối mặt đã nhận định Cúc Thiên Giang mới là mắt xích quan trọng nhất trong ba người, mắt xích này một khi đứt đoạn, ba người liền tán, Báo Vĩ e rằng lập tức trốn chạy, Tống Vô Bạn há có thể địch lại Tô Thác Đao?

Phá địch phải phá chỗ kiên cố nhất, đảm lược khí phách trong đó cũng thuộc hàng hiếm thấy, Việt Tê Kiến ngẩng đầu nhìn, tay cầm nửa đoạn Thần Tố kiếm, tâm thần đều say.

Cúc Thiên Giang đoản côn xoay vòng, vùn vụt hai tiếng, đầu côn đuôi côn bắn ra hai lưỡi đao nhọn dài cả thước, Không Hồng chân khí mà hắn luyện bành trướng mênh mông, côn đi như sóng, thủ thế như biển.

Đao côn tương giao, cư nhiên trầm lắng như nước đọng.

Báo Vĩ một bên thừa cơ vọt ra, trong tay đã thay một thanh bát phong đao, bổ phía bên hông Tô Thác Đao.

Trong sát na ấy, Tô Thác Đao khóe miệng câu lên, ngay sau đó thân ảnh chớp nhoáng, hàn đao như luyện.

Sau chiêu này, Cúc Thiên Giang sắc mặt đột nhiên một trận đỏ bừng lại một trận trắng bệch, nội tức đã bị lay động bất ổn.

Nhưng Báo Vĩ mới bị thương hiểm nhất, trên trán còn nứt ra một vết thương, thiếu chút nữa xuyên đầu thấu sọ, máu chảy ròng ròng, phủ khắp mặt như màn sân khấu.

Tô Thác Đao tùy cơ ứng biến, một đao không giết được Cúc Thiên Giang, sát ý trong đao tự nhiên chuyển hướng Báo Vĩ, Báo Vĩ lại tấn công quá sâu, mất đường lui về, cơ hồ không thoát ra được, cũng may có Tống Vô Bạn một quyền từ không trung đấm thẳng tới, đúng là xe chỉ luồn kim, khâu lại vết rách trên y sam.

Tô Thác Đao thu đao, phiêu thân lui sang bên cạnh.

Hắn toàn lực một kích chưa đạt hiệu quả, nhưng thần thái phi dương cao ngạo, đôi mắt điểm sơn như hài đồng thấy kẹo, vẻ kinh hỉ trong sáng vô biên vô hạn, một tay cầm đao, dừng một lát, Phượng Minh thanh lệ tái khởi.

Sau nửa canh giờ, nhật quang dần tối, Cúc Thiên Giang tâm cũng càng lúc càng lạnh, nếu không có gì bất ngờ, chỉ qua thời gian một bữa ăn nữa, bọn họ tất bại.

Gió thoảng qua, sau lưng y sam thấm một lớp mồ hôi nặng nề dính nhớp, nhất thời hối hận khôn nguôi, mình tuy giao hảo với Hãn Hải Vô Hồi phái, còn có ý đồ liên thủ bóp cổ Thất Tinh Hồ, nhưng ngàn vạn không ngờ Tô Thác Đao võ công lại kinh người như vậy, chiến ý càng như lửa đốt thảo nguyên. Hãn Hải Vô Hồi phái đã nhất bại vô hồi, mình thân là Anh Thành tông chủ, cớ gì còn muốn mạo hiểm, đi làm chuyện ngu xuẩn đạp băng xuân giẫm đuôi cọp, mang dưa leo giòn đập cửa sắt nhà người ta?


Trong Anh Thành còn có thê thiếp tổng cộng mười tám nàng, vừa vặn hợp ra thập bát thức, bảo mình làm sao đành lòng dứt bỏ? Cúc Thiên Giang thoái chí đã sinh, thủ thế mưa gió không thấm của đoản côn liền lộ ra một kẽ hở.

Vậy là đủ rồi.

Thời cơ thoáng qua trong nháy mắt, đao quang ung dung cắt vào, quang mang như ngân nguyệt cùng hư không hợp thành một khối, đứng mũi chịu sào chính là Báo Vĩ.

Sát thủ tu luyện không phải võ đạo, mà là kỹ xảo giết người, thường sóng vai tiếp cận tử vong, mục tiêu là con mồi, mình cũng như cá trên thớt, suốt ngày qua lại giữa sống chết, Báo Vĩ giờ khắc này bị vong linh gắt gao bắt giò, trước mắt một màn mưa máu, muốn xoay người lùi lại, nhưng phát hiện không thể động đậy, kiệt lực cúi đầu nhìn, rắc một tiếng, xương cổ vỡ vụn như một đống cát, chết ngay lập tức.

Phượng Minh đao dư ý bất tận, thế đi không ngừng, mũi đao dính máu, chướng ngại đã mất, liền chĩa hướng ngực Cúc Thiên Giang.

Một đao này, là đao thuật chí liệt, là sát!

Mũi đao xuyên ngực trái chỗ khe sườn thứ năm, tiến thêm một phân, liền có thể chạm đến trái tim, chỉ trong nháy mắt, sẽ phanh tim mà ra, sau đó giơ tay xoay cổ tay, chỉ cần nhẹ nhàng kéo một phát, liền có thể thông thuận như thường xẻ bụng Tống Vô Bạn.

Cúc Thiên Giang đã nhắm mắt chờ chết, nhưng một đao thế như chẻ tre này bỗng dưng đình trệ, Cúc Thiên Giang da thịt bỗng thành tường đồng vách sắt.

Với lực đạo của Tô Thác Đao, cho dù là tường đồng vách sắt chân chính cũng có thể xuyên thủng, mà trước mắt thân xác huyết nhục này nhưng thực sự ngăn trở được Phượng Minh đao xuy mao đoạn phát!

Nguyên nhân không gì khác, Tô Thác Đao chân tức kình lực ngay khoảnh khắc, mạc danh kỳ diệu, tản sạch.

Như một giọt nước trong không khí chính ngọ ở sa mạc, một hạt cát giữa thủy triều ba đào cuộn trào, hẳn là vẫn còn tồn tại, nhưng không thấy hình bóng, càng không lần mò ra, tản sạch.

Tô Thác Đao cổ tay run lên, loan đao thất thủ, đồng thời sau lưng luồn vào một đường băng hàn, hàn ý xé rách da thịt huyết nhục, một đoạn kiếm sát bên cột sống đâm xuyên qua ngực.

Kiếm quang khiết bạch, kiếm khí cao hoa.

Thần Tố kiếm.

Tô Thác Đao quay đầu, nhìn Việt Tê Kiến.

Việt Tê Kiến mỉm cười, chậm rãi rút ra Thần Tố kiếm, trên thân kiếm tiên huyết lâm li, càng tôn thêm ngón tay hắn như độc sơn ngọc thấu thủy bạch, hắn thần sắc hân hoan tự tại, xuân phong dục độ, trong đôi mắt như nai con vô tội càng thâm tình vô hạn: “Thác Đao đừng sợ, nội lực ngươi vẫn còn, chỉ bất quá không thể vận dụng trong mười tức mà thôi, ta thật sự thích ngươi, sao nhẫn tâm đả thương ngươi? Nhưng ngươi quá mạnh, không thể không chế ngự trước…”

Một lời chưa hết, kỳ biến lại sinh!


Tống Vô Bạn âm thầm vọt lên, một quyền đánh tới, một quyền này súc lực đã lâu khí túc mười phần, uy thế như sấm sét, lực độ khuynh giang hải, trúng ngay bên hông Việt Tê Kiến.

Việt Tê Kiến kêu một tiếng đau đớn, một búng máu nóng hổi phun lên vạt áo Tô Thác Đao, thân hình lảo đảo.

Tống Vô Bạn cười lạnh, một chân bật Phượng Minh đao rơi dưới đất, ngân quang bay lượn, trong nháy mắt, đem Thủ Tam Âm Tam Dương, Túc Tam Âm Tam Dương mười hai kinh lạc trong người Tô Thác Đao nhất nhất cắt đứt, xuống tay lưu loát tàn nhẫn, Cúc Thiên Giang vừa tìm được đường sống trong chỗ chết kinh hồn chợt định, chứng kiến cảnh này không khỏi sởn tóc gáy, trong lòng phát lãnh, thầm nghĩ thế hệ trẻ trong giang hồ hiện nay, quả nhiên không ai dễ khinh thường.

Đến đây, Tô Thác Đao giết Báo Vĩ, đả thương Cúc Thiên Giang, Việt Tê Kiến sau đó trọng thương Tô Thác Đao, Tống Vô Bạn tất dị quân đột khởi kì binh đẩu xuất, nhất cử thương Việt Tê Kiến phế Tô Thác Đao, toàn bộ quyền sinh sát trên đỉnh Tây Nhất Phong này, đã nằm trong tay vị minh chủ Bắc Đẩu Minh ngày trước.