Sát Tương Tư

Chương 54

Diệp Chậm Ly nhãn thần thấu triệt, nói cũng nói đến bình thản: “Ngươi không cần e lệ, ta không phải chưa thấy qua, hôm đó ngươi ngất xỉu, ta rửa vết thương cho ngươi, cái gì cũng thấy hết cả rồi… Hình trạng màu sắc, độ dài độ lớn, khá đủ ngạo đời.”

——

“Con đường trước mắt của Tống đại hiệp… chúng bạn xa lánh, đã bị ngươi đi đến ngõ cụt, Việt mỗ cố ý tới đây, là mở cho ngươi hai con đường khác.”

Bàn tay thon thon dựng lên một ngón, như một thanh chủy thủ tinh mỹ cắt nát ánh trăng: “Một là, cái đầu tốt đẹp của Tống đại hiệp, giao cho ta, Tống gia tuyệt hậu, hai đời đều chết trong tay Thất Tinh Hồ, phụ tử dưới hoàng tuyền, cũng có nhã thú thù chung một mối.”

“Hai là, nghe ta sai phái, ta sẽ cho ngươi cơ hội báo thù, cho ngươi tận mắt chứng kiến Thất Tinh Hồ diệt vong, thậm chí… Có thể cho Tống đại hiệp giải quyết một món nợ riêng.”

Tống Vô Bạn sửng sốt, nói: “Nợ riêng?”

Việt Tê Kiến mục quang như lửa, có năng lực độc tâm nhiếp hồn: “Lương Hồng Ngọc trong trận Đồng Võng, Sấu Ngọc kiếm trên Hoài Long Sơn… Diệp Chậm Ly bao phen sỉ nhục ngươi, Tống đại hiệp cũng không phải tể tướng, cần bụng dạ rộng rãi chèo chống làm gì? Diệp tổng quản nhân phẩm bất kham, nhưng tướng mạo thần như thu thủy cốt như ngọc, một thân nội lực cũng thuộc hàng hiếm có, đến chừng đó tặng cho Tống minh chủ, vừa giải hận, vừa giải sầu, Tống đại hiệp có nguyện thu nhận?”

Tống Vô Bạn hai mắt sáng rực, ác ý rõ ràng, nhưng vẫn ngại ngần do dự: “Ngươi đã là người của Thất Tinh Hồ, tại sao muốn hủy Thất Tinh Hồ? Ngươi đã muốn hủy Thất Tinh Hồ, cớ gì còn thay Thất Tinh Hồ hủy Bắc Đẩu Minh?”

Việt Tê Kiến không đáp mà hỏi ngược lại: “Nói như vậy, Tống đại hiệp chọn con đường thứ hai?”

Tống Vô Bạn kiên trì nói: “Nguyên do trong đó ngươi không giải thích tường tận, ta chung quy không thể an tâm.”

Việt Tê Kiến cười lạnh, cũng không diễn trò cùng hắn nữa, nói: “Ngươi an tâm cũng được, nghi tâm cũng được, chẳng qua chỉ là một con cờ trong tay ta, để ta sử dụng mà thôi, Tống Vô Bạn… Ta thậm chí không cần ngươi trung thành, về phần duyên cớ trong đó, nếu tương lai có một ngày ngươi tro tàn lại cháy, ắt có thể chế trụ tra khảo ta.”

Tình thế bắt buộc, Tống Vô Bạn nén giận nói: “Tại hạ đã thua trong tay lâu chủ, tự nhiên cam làm lính hầu, chỉ bất quá những gì lâu chủ đã hứa hẹn với tại hạ, một Thất Tinh Hồ, một Diệp Chậm Ly… Xin giữ chữ tín.”

Việt Tê Kiến thấy hắn thông minh, gọi lâu chủ chứ không phải thủ tọa, không khỏi cười nói: “Tốt lắm!”

Nhẹ nhàng dúi một lọ dược vào tay hắn: “Đây là thành ý của Cát Thiên Lâu ta, chữa khỏi thương trước đã.”


Tống Vô Bạn ban nãy bị nhét một viên, chỉ cảm thấy ngực bụng nhiệt khí hừng hực, cả người thư thái, nhưng dược tính vừa qua đi, di chứng bủn rủn vô lực càng tăng, lập tức nói: “Thuốc này…”

Việt Tê Kiến nói: “Tống đại hiệp không tin tưởng y thuật của ta?”

Khóe miệng thoáng cong lên, phân không rõ là thương hại hay chế nhạo, rành mạch nói cho hắn biết: “Dược này đích thực tà tính, một khi đã dùng, liền không thể dứt bỏ, hơn nữa dùng lâu ngày tất thương nội phủ kinh mạch, giảm thọ tổn niên.”

“Nhưng thương thế của ngươi… bản thân ngươi hẳn cũng tự biết, nếu không dùng vị thuốc này, trong vòng một canh giờ, võ công phế hết.”

Tống Vô Bạn thần sắc biến ảo bất định, nhưng nắm chặt lọ dược: “Đa tạ lâu chủ ban thuốc.”

Việt Tê Kiến liếc hắn: “Ngươi nếu không muốn bị khống chế do dược, có thể tự tán nội lực, thoái ẩn giang hồ, cũng không mất một con đường lui.”

Tống Vô Bạn trong mắt lóe lên một tia uất hận: “Lâu chủ hứa ư?”

Việt Tê Kiến nhất phái bình thản, nhưng mỗi chữ ngàn quân: “Không hứa.”

Tống Vô Bạn cười khổ, nói: “Lâu chủ yên tâm, tại hạ vừa chào đời, đã là tử địch của Thất Tinh Hồ, cái mạng này sớm không xem là của mình nữa… Nếu không tại lâu chủ, có lẽ còn cầu một thanh danh đại hiệp, mong một Tống gia trùng chấn, hiện tại đã rơi vào tình cảnh này, ngoại trừ ý niệm báo thù không thể buông bỏ… Chết sớm chết muộn, sống tốt sống tồi, đều chẳng có gì khác nhau.”

Việt Tê Kiến gật đầu, đột nhiên nói: “Nếu đã giao dịch với Cát Thiên Lâu, tiền cọc của Tống đại hiệp có phải cũng nên cao lên chút ít?”

Tống Vô Bạn ngẩn ra, lập tức cắn răng: “Tại hạ nguyện thề độc, từ nay về sau, lâu chủ có bất cứ mệnh lệnh gì, Tống Vô Bạn nhất nhất tuân theo.”

Việt Tê Kiến ý thái nhàn nhã: “Lập thệ kiểu này, ta nghĩ nếu thấy chút huyết thì hay hơn.”

Tống Vô Bạn dứt khoát hạ mình tới tận lòng bàn chân: “Xin lâu chủ chỉ giáo.”

“Ta muốn một ngón tay.”

Việt Tê Kiến nói xong, mỉm cười vuốt ve vết sẹo đứt ngón trên tay hắn.

Ra khỏi miếu hoang, Việt Tê Kiến liền vứt đi đoạn ngón tay kia, khẽ thở dài, trong mắt lướt qua một tia chán ghét mệt mỏi.

Trăng dần ngả về tây, đêm trường sắp tận, nhịn không được hít một hơi không khí tươi mát trong rừng, đang định triển khai thân pháp, chợt nghe một tiếng ho khan yếu ớt: “Tê Kiến.”

Việt Tê Kiến a một tiếng, nửa kinh nửa hỉ, xoay người nhìn lại: “Trục Không đại ca, sao huynh lại tới đây?”

Trong bóng tối Hà Trục Không một thân điêu cừu, khí độ cao xa như mây trên đỉnh núi, nhưng thể trạng như một ngọn nến thắp suốt đêm, ánh lửa tranh sáng tranh tối lay lắt sắp tàn lụi: “Ta lo cho ngươi… Cố ý đến xem sao.”


Việt Tê Kiến vội bước lên dìu hắn, nhìn khắp xung quanh: “Người bên cạnh huynh đâu?”

Hà Trục Không lại cười nói: “Ta muốn gặp riêng ngươi.”

Dứt lời vươn tay vuốt má hắn: “Ngươi làm tốt lắm… Nhưng lưới một khi đã giăng, tất có chỗ vướng mắc phức tạp, phải thận trọng từng bước.”

Việt Tê Kiến chỉ cảm thấy lòng bàn tay hắn âm âm lãnh lãnh, hiển nhiên bệnh tình nguy kịch, trong lòng đau xót, nói: “Trục Không đại ca, ta biết mà… Huynh đừng quá lao tâm.”

Hà Trục Không trong mắt tràn ngập tình cảm khắc sâu, nói: “Ta nguyện ý lao tâm, hơn nữa trừ ngươi ra… thiên hạ này còn có gì đáng để ta lao tâm? Tê Kiến, thấy Bắc Đẩu Minh bị diệt, Thiên Cơ Các cuốn vào thị phi, ta thực sự rất vui mừng.”

Việt Tê Kiến giãn mặt mỉm cười: “Đây chỉ mới là khởi đầu mà thôi, Trục Không đại ca, thứ chúng ta muốn thấy, đều sẽ được thấy.”

Hà Trục Không ôn tồn nói: “Bản lĩnh của Tê Kiến, ta đương nhiên yên tâm… Tô Thác Đao đối đãi ngươi có tốt không?”

Việt Tê Kiến không kịp phản ứng, nhưng vẫn buột miệng thốt ra: “Hắn tốt lắm.”

Đôi mắt sáng ngời, lấp lánh thần thái chân thành mà khờ dại: “Hắn tin ta, trọng dụng ta, cũng đối đãi ta chu đáo. Ngay cả khi tu tập thiên Thông Tâm Quán Mạch trong Nhập Bát Tinh Kinh, đều hòa hợp một thể tuyệt không trở ngại… Trục Không đại ca, chỉ có tâm ý tương liên, mới có thể sự bán công bội (làm ít công to) như vậy, hắn quả thật không còn gạt ta nữa…”

Như chìm vào mộng đẹp, nhịn không được liên miên thổ lộ: “Ta thích hắn, Trục Không đại ca, càng ở bên hắn, ta càng thích hắn…”

Hà Trục Không thân hình hơi lảo đảo, tựa hồ chịu không nổi hàn khí đêm khuya, bèn ngắt lời: “Tê Kiến!”

Trấn định lại, mới nói: “Ngươi còn không quay lại, e rằng Diệp Chậm Ly sẽ sinh nghi, ta chuyến này đến đây, cũng thập phần không dễ…”

Việt Tê Kiến bỗng nhiên sực tỉnh, không khỏi có chút ngượng ngùng, nói: “Trục Không đại ca, có gì căn dặn huynh cứ nói.”

Hà Trục Không thần sắc ngưng trọng, nhấn từng chữ một: “Tê Kiến, Tô Thác Đao có thích ngươi đến đâu chăng nữa, cũng vẫn là cung chủ Thất Tinh Hồ, ngươi ngàn vạn lần không được khinh suất, chưa hết…”

“Ngươi tuy trí mưu xuất chúng, nhưng cũng đừng coi thường bất luận kẻ nào, đặc biệt là Diệp Chậm Ly, ngươi có thể ghét hắn hận hắn, nhưng duy nhất không thể đánh giá thấp hắn, biết sở đoản mà không biết sở trường, tương lai tất có ngày hối hận không kịp.”

Việt Tê Kiến gật đầu, nhưng không hé môi.

Hà Trục Không biết hắn không để tâm, chỉ thở dài, nói: “Đi đi!”

Khung trời như dải lụa lam sẫm, gió đêm nhẹ phất qua mặt, cây cỏ trung thu trùng ra rả, nhưng thế nào cũng vẫn hiu quạnh thê lương.


Hà Trục Không nhìn Việt Tê Kiến xoay người rời đi, chợt nghe giá buốt thấu xương, còn trỗi lên một nỗi sầu man mác không nói nên lời, chỉ cảm thấy đứa trẻ bàng hoàng đói khát trong ám thất ngày nào, đã dần dần càng đi càng xa, bước ra khỏi cuộc đời mình, gặp một lần, là bớt một lần gặp.

Bóng dáng mảnh mai kia đột nhiên dừng lại, còn quay người, cười với mình: “Trục Không đại ca, huynh chờ xem…”

Hà Trục Không trong lòng ấm áp, cũng mỉm cười.

Trên đường về, Diệp Chậm Ly rất ít khi đối mặt Việt Tê Kiến, chỉ ở trong xe ngựa hầu hạ Hoa Khước Tà dưỡng thương, mang tiếng hầu hạ, nhưng với Hoa Khước Tà mà nói trái lại là dày vò.

Hắn vừa đến gần, Hoa Khước Tà liền khí huyết dâng trào đỏ mặt tía tai, máu vận chuyển quá mức hung mãnh, ngay cả vết thương cũng sắp nứt toác, nhưng Diệp Chậm Ly kiên trì bền bỉ thiếp thân chiếu cố thương bệnh, không ngại cần lao, chưa từng có nửa câu than thở, quả thật chính là con bồ câu trắng từ trên trời giáng xuống, khiến lòng người mềm mại đến tan chảy.

Hoa Khước Tà thân hãm trong phúc phần lớn nhất thế gian, nhưng gan to tày đình âm thầm rơi lệ, cũng may còn sót lại vài phần tri ân, chỉ dám ai oán trong bụng, không dám đường hoàng nói thẳng.

Lúc Diệp Chậm Ly lần đầu tiên một tay cầm bô tiểu, một tay định tuột quần Hoa Khước Tà thì, Hoa Khước Tà hoảng đến rúc vào một góc: “Diệp Diệp Diệp tổng quản… Ngươi lại muốn làm gì?”

Diệp Chậm Ly giơ giơ cái bô tiểu năm màu: “Hầu ngươi tiểu a… Còn nữa, gọi ta là A Ly.”

Hoa Khước Tà ngay cả hàm răng cũng sắp thẹn đến đỏ bừng, hung hăng cự tuyệt: “Không được không được… Sao có thể để ngươi làm chuyện này… Ta thà chết, cũng không thể lăng nhục ngươi như vậy!”

Diệp Chậm Ly nhãn thần thấu triệt, nói cũng nói đến bình thản: “Ngươi không cần e lệ, ta không phải chưa thấy qua, hôm đó ngươi ngất xỉu, ta rửa vết thương cho ngươi, cái gì cũng thấy hết cả rồi… Hình trạng màu sắc, độ dài độ lớn, khá đủ ngạo đời.”

Hoa Khước Tà quay mặt đi, trong lòng nước mắt chảy ngược thành sông, nhưng cắn chặt răng tự nhủ với mình, nam nhi có lệ, tuyệt không dễ rơi!

Giằng co hồi lâu, Hoa Khước Tà đã mót đến hai chân run lẩy bẩy, mặt không còn chút máu, Diệp Chậm Ly cuối cùng mềm lòng, đưa cái bô qua: “Vậy ngươi tự tiểu đi, thật uổng phí một mảnh tâm ý của ta.”

Hoa Khước Tà liên thanh cảm tạ, mang ơn nhận lấy bô tiểu, Diệp Chậm Ly đột nhiên hỏi: “Đẹp không?”

Hoa Khước Tà đào tâm đào phế ra trả lời: “A Ly đương nhiên đẹp.”

“Ta nói cái bô.”

“……”

Hoa Khước Tà nhìn bô, lại nhìn Diệp Chậm Ly, đỏ mặt đưa lưng, quay vào xó mà tiểu, nhưng nửa ngày vẫn không khơi thông, sắc mặt liền xanh mét như cỏ ven hồ, quay đầu lại khép nép cầu khẩn: “A Ly… Ngươi có thể xuống xe một lát không?”

Diệp Chậm Ly trong mắt tiếu ý dịu dàng, đôi môi vẽ ra đường cong mỹ miều đến có thể đi vào thơ ca hậu Đường: “Bên ngoài lạnh.”


Hoa Khước Tà hầu như sắp khóc: “Ta…”

Diệp Chậm Ly nghiêm mặt nói: “Tà huynh, niên kỷ khinh khinh, có bệnh phải trị…”

Lời còn chưa dứt, Nhất Dương Chỉ, chọt ngay huyệt Âm Lăng Tuyền ở mặt trong đầu gối hắn.

Xè xè một tràng phối hợp với chỉ, Hoa Khước Tà hai mắt nhắm nghiền như chết, Diệp Chậm Ly thanh âm kim chấn ngọc chất, thánh thót êm tai: “Huyệt này trị nín tiểu di tinh, cương mà không dựng, Tà huynh cứ y theo đó, lâu ngày sẽ thấy hiệu quả.”

Suốt dọc đường, hai người sớm tối bên nhau ngày đêm kề cận, Hoa Khước Tà thương thế trên người khôi phục nhanh, nhưng mắc thêm vô số tâm bệnh quái chứng, có một hôm nhịn không được rầu rĩ nói: “A Ly, ngươi còn tiếp tục như vậy, ta sẽ chết mất.”

Diệp Chậm Ly nằm trên tấm phảng gấm trong xa sương, gối đầu lên đùi hắn, một bên vươn tay nghịch giỏ rắn nuôi để dưỡng cổ, một bên tách thạch lựu trong khay thủy tinh mà ăn, hạt thạch lựu nhả vào tay Hoa Khước Tà, môi thỉnh thoảng chạm đến lòng bàn tay, Hoa Khước Tà liền như phát bệnh sốt rét, cứ một trận kịch chấn tiếp một trận cuồng run.

Nghe vậy Diệp Chậm Ly xoay đầu, lười biếng hỏi: “Ta thế nào?”

Hoa Khước Tà chỉ có thể lại đỏ mặt tía tai thở dài, Diệp Chậm Ly chùi tay vào y sam của hắn: “Ngươi có họ hàng với cua sao? Đúng rồi… Ban nãy ngươi kể tới lúc mới lên núi Điểm Thương, nhị sư huynh kiếm pháp cao nhất, tước rớt… cái gì của ngươi?”

Hoa Khước Tà nói: “Mũ… Ta tưởng ngươi không thích nghe.”

Diệp Chậm Ly hai mắt cười đến loan loan, nói: “Không có, ta rất thích nghe ngươi lải nhải, Tà huynh, dọc đường có ngươi bầu bạn, ta rất vui.”

Thời gian qua Hoa Khước Tà cho dù luôn bồi hồi quẩn quanh ranh giới hấp hối vì quái bệnh, nhưng ở bên Diệp Chậm Ly, nhìn khuôn mặt tươi cười hoặc thông minh hoặc thuần khiết kia, đều không tự chủ được kể hết mọi chuyện, đem trải nghiệm hơn hai mươi năm của mình, không chia lớn nhỏ chẳng phân hiền ngu một mạch nói ra, sau đó ngẫm lại, không ngờ mình cũng có nhiều chuyện để kể như vậy!

Nguyên bản còn lo ngại mình huyên thuyên không được người chào đón, lúc này nghe thấy một câu ta rất thích của Diệp Chậm Ly, nhất thời lòng bàn tay mướt mồ hôi, hận không thể đi trà lâu tửu quán học một bộ Tùy Đường diễn nghĩa kể cho Diệp Chậm Ly nghe mới tốt, thầm nghĩ, ngươi một phần vui vẻ, ta chính là mười hai vạn phần vui lòng, nếu cả đời chỉ đi mãi trên con đường này, vĩnh viễn không tới tận cùng, vĩnh viễn làm ngươi vui vẻ, cho dù là ý nguyện trọn kiếp vì kiếm phá đạo, cũng có thể gạt ra sau đầu.

Thế nhưng trời không chiều lòng người, xe đi chậm đến mấy, cũng đã vào địa phận Nam Cương, cách Thất Tinh Hồ ngày một gần, Hoa Khước Tà không khỏi trầm mặc u uất.

Mình nợ Diệp Chậm Ly quá nhiều, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, nếu hắn muốn mình vào Thất Tinh Hồ báo đáp, cũng chỉ có thể ưng thuận phục tùng, nhưng sau khi lấy mạng bồi đắp, nếu còn sống sót, tất nhiên vẫn muốn ly khai, đi khắp thiên hạ, trượng kiếm du hiệp.

Chút tâm tư này của hắn toàn bộ đều viết trên mặt, Diệp Chậm Ly hờ hững bàng quan, chỉ vờ hồn nhiên không phát giác, vẫn yến oanh cười nói mọi bề khi dễ hắn.

Hôm nay đã tới hồ ngoài Thất Tinh Hồ, mọi người bỏ xe lên thuyền, Diệp Chậm Ly nhưng không vội xuất phát, chỉ đẩy Hoa Khước Tà, nói: “Xuống xe, cút đi!”

Hoa Khước Tà ra xe, vươn tay định dìu hắn: “Ta theo ngươi lên thuyền.”

Diệp Chậm Ly mỉm cười: “Không cần nữa… Ngươi đi đi, ta không tiễn ngươi.”


Hoa Khước Tà sửng sốt: “A Ly, ngươi…”

Diệp Chậm Ly bĩu môi, vừa kiêu căng vừa ngạo mạn: “Ngươi trong lòng không thích Thất Tinh Hồ, tưởng ta không biết sao? Ngươi cho là mình có bao nhiêu hiếm lạ quý giá? Ta luyến tiếc không nỡ thả ngươi đi?”

“Ta hiểu tâm ý tứ hải độc hành cầu kiếm đạo của ngươi, nhưng ngươi có hiểu Diệp Chậm Ly ta không? Ta đường đường tổng quản Thất Tinh Hồ, há lại là phường bất lương thi ân đòi báo đáp bức ngươi làm xướng? Tướng mạo ta lẽ nào giống quy công? Giống tú bà? Ngươi con mắt lọt tròng thì thôi, đến tâm cũng mù luôn sao?”

Càng nói càng tức, chỉ nói không chưa nguôi giận, còn tàn bạo phun hai phát, phun đến mặt Hoa Khước Tà lấm tấm nước bọt.

Hắn ngôn từ ác liệt chói tai, nhưng ý tứ thành toàn mình lại rõ ràng như nhật nguyệt, Hoa Khước Tà lẳng lặng lắng nghe, trong lòng một cỗ nhiệt huyết như sôi như sục, nghe xong trầm tư, đột nhiên nói: “A Ly, ngươi hạ cổ cho ta.”