Sát Tương Tư

Chương 52

Toàn bộ giang hồ như một mảnh ngọc bích từ từ rơi xuống đất, mắt thấy đã bên bờ vực sụp đổ tan rã, Việt Tê Kiến như phán quan đứng trên cao, tay cầm sớ dài, bút chu sa từng điểm đồ sát, đỏ thẫm thê lệ.

Tất cả thời cơ cùng lực lượng, dưới bàn tay nhào nặn của một nam tử ôn nhã như thủy mặc, xảo diệu, tinh tế, móc nối thành xích, hung dũng kinh hồn, cuốn phăng mọi thứ.

—–

Diệp Chậm Ly no đòn xong liền quên đau, không biết xấu hổ thấu qua, úp mặt vào áo Tô Thác Đao lau nước mắt nước mũi, nói: “Ngươi căn bản không hiểu gì cả… Thiên Ma… Ta không thể không luyện, ta làm sao dám không luyện? Ngươi có biết đao đã kề bên cổ rồi không? Ngươi… Ngươi mà dám tự hủy hoại mình, ta sẽ vĩnh viễn hận ngươi!”

Càng nói về sau, càng tức càng hoảng, thần sắc kích động mắt lộ dị quang, miệng cũng trễ xuống, như trăng lưỡi liềm cuối tháng, mắt thấy lại sắp khóc.

Tô Thác Đao bó tay, nói: “Bỏ đi, ta không ép ngươi nữa, sau này ngươi thích học cái gì thì học cái đó, duy chỉ Thiên Ma tuyệt đối không được lén luyện…”

Thấy Diệp Chậm Ly trong tay cầm vài ba mẩu vụn bánh, vừa không nỡ vứt bỏ, nhưng cho vào miệng tất ngại bẩn, bộ dáng ngổn ngang trăm mối muốn nói lại thôi, không khỏi mỉm cười: “Trung thu năm nay ngươi phải đi Thần Châu Bắc Đẩu Minh, ta mừng sinh thần sớm cho ngươi, chịu không?”

Diệp Chậm Ly hai mắt sáng rực, một bên má hắn ban nãy trúng một cước, bầm xanh bầm tím sưng vù, khóe miệng lại có vệt máu đỏ sẫm, cả khuôn mặt chật vật bất kham, nhưng cười rộ lên, chỉ thấy động nhân tâm huyền: “Được chứ được chứ, hơn nữa nhất định chỉ có hai chúng ta thôi…”

Nhãn châu xoay chuyển, hăng hái dào dạt: “Đừng làm ở tinh xá, đi Tây Nhất Phong xa nhất trong tứ phong, tất cả sơn động ở ngọn núi đó, chúng ta hồi nhỏ đã lần mò đáo để, cũng chỉ có hai chúng ta biết…”

Hắn vừa nói vừa cười, trong thanh âm phảng phất mùi hương ngan ngát của hoa cỏ ngút tầm mắt khi đồng du sơn đạo thuở ấu thơ.

Tô Thác Đao có chút xuất thần, thầm nghĩ, A Ly vẫn là một đứa trẻ chưa lớn, ta đánh hắn ra nông nỗi này, mà hắn ngay cả ghi hận cũng không biết, làm sao đây?


Trước trung thu, Việt Tê Kiến cùng Diệp Chậm Ly rời Thất Tinh Hồ, thống lĩnh mấy chục cao thủ của Trảm Kinh Sở, Thập Bát Thiên Sàm quân âm thầm hộ tống, Khổng Tước cũng nhờ đó từ dâm nô được Việt Tê Kiến khôi phục thân phận Thiên Sàm quân, nhưng quang minh chính đại mang theo trên người.

Diệp Chậm Ly ghìm cương đi thong thả, hắn mừng sinh thần ăn đến vui vẻ thống khoái, thành thử dù phải đồng hành với Việt Tê Kiến, cũng cảm thấy trời thu trong xanh, tâm cảnh như dạ bích.

Có điều, thấy Khổng Tước xun xoe hầu hạ Việt Tê Kiến, bộ dạng hạ tiện vừa lả lơi vừa điên cuồng, bèn từ túi hành lý lấy ra hủ đựng rắn, chọn hai con ném xuống, cười nói: “Tiểu muội muội, thời gian qua ngươi ăn uống no say, lộ trình vội vàng cũng không thể để ngươi chịu đói, hai tiểu bảo bối này, ngươi cứ một trước một sau bỏ vào cho đỡ thèm.”

Khổng Tước mấy tháng nay nhận đủ khuất nhục tàn phá, người đã tiều tụy như phiến lá khô, nghe xong lời này không khỏi toàn thân run bắn, chết điếng tại chỗ, nước mắt từng giọt từng giọt to như hạt đậu tuôn dài.

Diệp Chậm Ly hàng mày thanh mảnh nhíu lại, thập phần phật ý nói: “Mắt ứa nước có tính là gì? Để dành bôi trơn cho hai vị phu quân của ngươi mới là đạo lý.”

Khổng Tước quá rõ thủ đoạn xưa nay của Diệp Chậm Ly, không nghe lời chỉ càng thảm hơn bị rắn chui vào huyệt, lập tức cắn răng, hai gối quỳ xuống, vươn tay định bắt rắn.

Việt Tê Kiến mở miệng nói: “Dừng tay!”

Nhìn hai con rắn uốn éo di động, một con trắng bạc một con xanh biếc, màu sắc hoa mỹ diễm lệ, nhưng cũng giống hệt Diệp Chậm Ly, khiến người chán ghét sợ hãi.

“Diệp tổng quản, nếu ngươi thích hai vị này, cứ việc tự dùng, Khổng Tước không thích.”

Khổng Tước tìm được đường sống trong chỗ chết, thật mạnh ngẩng đầu, đôi mắt to sóng gợn lân lân, có ngưỡng mộ cảm kích, nhưng cũng chất chứa một mạt đau xót sâu xa phức tạp.

Diệp Chậm Ly hơi nghiêng đầu, săm soi khuôn mặt trắng nõn nhu hòa của Việt Tê Kiến: “Bọ hung thành dược hoàn, Việt công tử đây là… đã cứng rồi?”

Việt Tê Kiến thản nhiên nói: “Thuộc hạ thân là thủ tọa Thiên Sàm quân, lại chủ quản chuyến đi Bắc Đẩu Minh lần này, Diệp tổng quản nếu muốn phạt người của thuộc hạ, nói sao cũng phải có một lý do.”

Diệp Chậm Ly khinh miệt nói: “Khổng Tước là cái thá gì? Không có lý do bổn tọa không được động tới?”

Việt Tê Kiến thần sắc bình tĩnh: “Vậy thì… Muốn xử Khổng Tước, thì xử ta trước.”

Diệp Chậm Ly rất dao động trước đề nghị này, nhưng cũng biết hiện giờ không nên động tới Việt Tê Kiến, chỉ đành âm thầm nuốt xuống một búng máu chua: “Thác Đao còn chưa chơi chán ngươi, huống chi bổn tọa đối với thứ thô lậu như ngươi… nửa điểm khẩu vị cũng khơi dậy không nổi.”


Việt Tê Kiến căn bản chẳng màng hắn phát ngôn khó nghe, chỉ ôn nhu nói với Khổng Tước: “Đứng lên đi.”

Diệp Chậm Ly một bụng tức nghẹn ngay cổ họng, vướng trên vướng dưới nuốt không trôi, dứt khoát nhảy xuống ngựa, một tay nâng cằm Khổng Tước, nhẹ giọng nói: “Khổng Tước… Giỏi cho một tên bại hoại thấp hèn, bổn tọa căm hận nhất những kẻ phản bội, biết không?”

“Ngươi lúc chưa phạm sai lầm, là cánh tay đắc lực của Hoành Địch, là phó sứ Thiên Sàm quân, đối với ngươi bổn tọa có từng nửa phần khó dễ, Thất Tinh Hồ có từng nửa phần bạc đãi? Ngươi muốn học y, cũng cho ngươi đến y xá bái Sở Lục Yêu làm sư, ngươi không kiến thức đi mê Việt Tê Kiến, vậy trước đó phế hắn nuôi như nuôi chó nuôi mèo, há chẳng hay hơn? Hiện tại… Hiện tại ngươi tốt xấu cũng nên ngẫm lại Thất Tinh Hồ, ngàn vạn lần đừng biết sai càng sai, ngươi trời sinh nam nữ lưỡng bộ dục vọng, ra khỏi Thất Tinh Hồ, có ai không xem ngươi là yêu quái? Ngu xuẩn!”

Giáo huấn xong, phi thân lên ngựa, tự vung roi đi.

Việt Tê Kiến vươn tay dìu Khổng Tước, mục quang như nước, ấm áp chảy qua người hắn, nói: “Ngươi không phải yêu quái gì cả… Ta sẽ che chở cho ngươi.”

Khổng Tước chỉ cúi đầu, thân thể càng run đến lợi hại.

Ngay hôm đến Thần Châu, Việt Tê Kiến lần lượt diện kiến điều động nhân thủ các đường các đà, tường tận ân cần giảng giải một phen, khi nào ở đâu xuất kích, tiếp ứng phối hợp mọi bề.

Diệp Chậm Ly ngồi yên một bên, ngưng thần lắng nghe, thỉnh thoảng lên tiếng, trong lòng càng trĩu nặng cảnh giác.

Việt Tê Kiến hành sự, từng bước vững chãi từng nhịp ăn khớp, kín kẽ thỏa đáng ung dung không vội, phen này đánh Bắc Đẩu Minh, có thể nói là chưa chiến mà thắng cục đã định, mình cư nhiên nhìn không ra nửa phần sơ hở của hắn, mà thủ đoạn thành thạo như vậy nếu một ngày nào đó áp dụng lên Thất Tinh Hồ, thì sẽ là kình địch đáng gờm đáng sợ bậc nào? Huống chi còn là họa từ tâm phúc bên cạnh?

Tô Thác Đao quả thật đã bắt một con rết độc thả vào ngực mình.

Mọi chuyện an bài đâu vào đấy, Việt Tê Kiến bưng tách trà điềm đạm nhấp một ngụm, ngón tay thon dài ưu mỹ, đầu ngón tay lộ sắc hồng nhạt, quanh thân dung quang toả sáng như một viên ngọc vừa ra khỏi vỏ trai.

Phát giác đường nhìn của Diệp Chậm Ly, Việt Tê Kiến khẽ nhoài người, ghé bên tai hắn thấp giọng cười nói: “Diệp Chậm Ly, có luyện Thiên Ma gì đó… cũng vô dụng.”

Đêm rằm, ánh trăng bàng bạc muôn nơi, chính là thời khắc sát phạt đẫm máu.

Mà sóng gió suốt mười mấy năm sau trong giang hồ, đều từ thời khắc này sinh ra, do chính tay Việt Tê Kiến, nhẹ nhàng xóa sổ Bắc Đẩu Minh.


Cơn lũ khổng lồ sau mười năm trầm lặng, thần tốc mà trật tự càn quét, những nơi đi qua, liền là một kích trí mạng, đem vô số đại môn tiểu phái, nhổ tận gốc, nghiền nát bấy.

Toàn bộ giang hồ như một mảnh ngọc bích từ từ rơi xuống đất, mắt thấy đã bên bờ vực sụp đổ tan rã, Việt Tê Kiến như phán quan đứng trên cao, tay cầm sớ dài, bút chu sa từng điểm đồ sát, đỏ thẫm thê lệ.

Tất cả thời cơ cùng lực lượng, dưới bàn tay nhào nặn của một nam tử ôn nhã như thủy mặc, xảo diệu, tinh tế, móc nối thành xích, hung dũng kinh hồn, cuốn phăng mọi thứ.

Diệp Chậm Ly hàng my rũ xuống, tâm niệm biến chuyển thật nhanh, Việt Tê Kiến nếu đã minh minh bạch bạch nói với mình hắn muốn hủy diệt Thất Tinh Hồ, có lẽ không phải huênh hoang, nhưng Thất Tinh Hồ cũng là thanh đao hữu dụng nhất trong tay hắn, tạm thời chưa bị dồn vào nguy cơ, nhưng người này tâm địa như vực sâu, còn kéo dài sẽ càng ngày càng hiểm, đối phó hắn cần mau chóng hạ thủ, mà hắn hành sự như thế, lại không biết đến tột cùng là vì cái gì, mình nghĩ muốn nát óc cũng đoán không ra, phải biết được những gì hắn mưu cầu, mới có thể khống chế yếu hại…

Việt Tê Kiến co ngón tay gõ gõ mặt bàn: “Diệp tổng quản, đừng nghĩ nhiều quá, hiện tại ngươi căn bản không cần lo cho Thất Tinh Hồ, nhưng Hoa Khước Tà của ngươi… Ngươi còn cần hắn nữa không?”

Diệp Chậm Ly đuôi mày khẽ nhướn: “Cần chứ, một thanh kiếm tốt như vậy, bổn tọa không cần, há chẳng phải tiện nghi cho Việt công tử?”

Việt Tê Kiến hờ hững mỉm cười: “Ta chỉ cần Thác Đao là đủ rồi.”

“Đi hướng nam hai mươi dặm, ngoại thành Bách Tử Câu, Sương Giáng của Trảm Kinh Sở cùng mười tám đệ tử của Thiên Diệp phân đà đang vây hãm hắn và Lâm Tử Thành… Diệp tổng quản nếu có lòng, Hoa Khước Tà là vật trong tay ngươi.”

Diệp Chậm Ly cũng không nôn nóng, nói: “Bổn tọa đa tạ Việt công tử.”

Việt Tê Kiến nhìn xoáy vào hắn, nói: “Không dám.”

Không có Tô Thác Đao bên cạnh, hắn trái lại khá trầm tĩnh, thảo nào tuổi còn trẻ đã có thể thống lĩnh Nội đường, ngoài ban đầu trở tay không kịp, hành sự tuy thiên về nham hiểm độc ác, nhưng cũng có vài phần khí độ chương pháp bất phàm.

Nhìn theo thân ảnh hắn thần tốc phiêu nhiên ra khỏi cửa, Việt Tê Kiến vuốt ve chỗ đứt ngón tay của mình, nghiền ngẫm một lát, thổi đèn, đến với cuộc hẹn mong chờ đã lâu.

Hoa Khước Tà toàn thân đẫm máu, cánh tay phải cũng bị Hợp Hoan luân của Sương Giáng rạch thương, nhất thời kiếm giao tay trái, hộ Lâm Tử Thành trọng thương bên người, đứng đưa lưng hướng bức tường đá, thấp giọng nói: “Đừng tùy tiện động chân khí!”

Lâm Tử Thành hô hấp lăng loạn, kiệt lực xuất một kiếm, lập tức phun ra một búng máu: “Không được… Dương thế huynh đã bị yêu nhân hãm hại, sao có thể để một mình huynh… A…”

Còn chưa dứt lời, lại bị lưỡi đao liếm trúng chân trái, nhất thời đứng không vững, ngã sang một bên.


Hoa Khước Tà chỉ một tay khó đỡ, bèn quăng kiếm dìu hắn, nhưng vẫn vạn phần không kịp, mắt thấy hắn ngã, sẽ là lỡ bước sa vào vòng tay diêm vương, nhất thời bi thiết gọi một tiếng: “Tiểu Thành!”

Nào ngờ hàn quang lấp lánh, mọi binh khí như ngưng tụ bất động.

Sương Giáng cao giọng nói: “Việt thủ tọa phân phó, chúng ta không phải tà phái, càng không là phường lạm sát, nếu chư vị từ nay rời khỏi Bắc Đẩu Minh, không đối nghịch Thất Tinh Hồ, coi như cho qua mọi chuyện.”

Lâm Tử Thành mất máu quá nhiều, đã sắp ngất xỉu, nhưng giận dữ cười to, nói: “Dương Thái thi thể ở đàng kia… Mắt còn chưa nhắm, ngươi dám nói các ngươi chưa từng lạm sát kẻ vô tội?”

Sương Giáng lạnh lùng đáp trả: “Họ Dương đó ra tay âm độc, hắn đã dám giết người trong cung ta, một mạng đền một mạng, có gì không đúng?”

Dứt lời ra lệnh: “Chừa một con đường cho Lâm thiếu hiệp.”

Lại không đề cập Hoa Khước Tà.

Hoa Khước Tà kiếm thuật cao minh, lại xuất thân Điểm Thương kiếm phái, điêu luyện kỳ hiểm hàng đầu, lấy ít đấu nhiều, đã giết hai đệ tử Thất Tinh Hồ.

Sương Giáng Hợp Hoan luân đinh đang một trận, cười nói: “Hoa thiếu hiệp, chúng ta tỷ thí thêm một hồi nữa?”

Lâm Tử Thành dù sao cũng còn trẻ, nghe thấy có đường sống, trong lòng không khỏi thầm thở phào, hơn nữa gần đây tin đồn về Tống Vô Bạn dấy lên náo động, ít nhiều cũng nảy sinh vài phần ngờ vực nghi vấn.

Nhưng tình cảm giữa hắn và Hoa Khước Tà còn hơn cả thủ túc đồng bào, lập tức một cổ huyết khí trào dâng, run giọng nói: “Lâm Tử Thành không chết vì Bắc Đẩu Minh, nhưng nguyện cùng Hoa đại ca đồng sinh cộng tử!”

Hoa Khước Tà hốc mắt cay cay, nhưng không chút do dự, nhấc chân gạt nhẹ, đá hắn ra xa vòng chiến, lạnh lùng quát: “Đi!”

Hoành kiếm ngang ngực, tự có loại phong thái vạn phu bễ nghễ: “Mời xuất chiêu!”

Sương Giáng trong mắt thoáng lộ vẻ thưởng thức, hòa nhã nói: “Hoa thiếu hiệp vốn là hảo nhân tài, chẳng lẽ cam tâm bị mai một trong vũng bùn Bắc Đẩu Minh? Chi bằng… hàng Thất Tinh Hồ, thế nào?”


Hoa Khước Tà ngẩn người, lập tức lắc đầu nói: “Bắc Đẩu Minh tuy là nước đục, nhưng Thất Tinh Hồ cũng không phải liên hoa niết bàn.”

Cười đến cao ngạo: “Đã tới nước này, còn van xin thương xót, càng không phải ý nguyện của ta.”

Sương Giáng thở dài: “Hoa thiếu hiệp đã cố chấp như vậy, tại hạ chỉ đành…”

Còn chưa dứt lời, chợt nghe một thanh âm trong trẻo lảnh lót xa xa truyền đến: “Hoa Khước Tà là của bổn tọa.”