Sát Tương Tư

Chương 32

Nhìn theo thân ảnh Diệp Chậm Ly, Tô Thác Đao đột nhiên mở miệng: “Việt Tê Kiến, ta không nợ ngươi.”

Việt Tê Kiến nói: “Ta không nghĩ ngươi nợ gì ta, chỉ bất quá… Ngươi căn bản không cần gạt ta, nếu ngay từ đầu ngươi nói thẳng Nhất Vĩ tâm pháp vốn do Minh Thiền Nữ mang ra khỏi Thất Tinh Hồ, hoặc giả nói rõ Nhất Vĩ tâm pháp liên quan đến tính mệnh của ngươi, ta… ta vì ngươi, rơi vào tay Bắc Đẩu Minh ngay cả mạng cũng có thể không cần, lẽ nào còn để bụng một vật ngoài thân nhỏ nhặt đó?”

Tô Thác Đao trầm mặc, hồi lâu cười to nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ tin?”

“Ngươi tin hay không… đã không còn liên quan đến ta nữa.”

Việt Tê Kiến chỉ nhẹ giọng bỏ lại một câu như thế, xoay người liền đi.

Hắn đi không nhanh, nhưng không hề quay đầu, từng bước một dị thường kiên định.

Trong núi nghe mưa đêm, lại có một loại tư vị tịch mịch mà triền miên.

Hoa Khước Tà trước rời Vân Lai điếm, sau nhiễu qua Xuân Sắc ổ, rồi đến Sơn Nguyệt bình dạo ba vòng, cuối cùng quay về khách điếm, từ bên ngoài tìm được cửa sổ phòng thứ ba dãy chữ Thiên, hai chân nương mái ngói, một thức Đảo Quải Kim Câu.

Chi nha một tiếng cửa sổ mở, Diệp Chậm Ly tự tiếu phi tiếu: “Tà huynh tới trừ ma vệ đạo?”

Hoa Khước Tà một phen lộn người như ly miêu, đã vào trong phòng, thuận tay khép hai cánh cửa lại, hắn động tác trôi chảy, nhưng ngữ khí lưỡng lự: “Diệp tổng quản…”

Diệp Chậm Ly mất kiên nhẫn gắt: “Ngồi đi! Có chuyện cứ nói thẳng, đã dám đến đây, hà tất bày vẻ dây dưa như nữ nhi thường tình?”


Nhìn làn da như hạnh nhân đậu hũ sữa tươi của hắn, Hoa Khước Tà chỉ đành cười khổ, sờ sờ vết sẹo trên cổ: “Hôm đó Diệp tổng quản phá trận, vốn có thể giết tại hạ, tại sao phải lưu lại một phần lực?”

Diệp Chậm Ly nói: “Chém ngươi một đao, là bởi vì ngươi thân ở Bắc Đẩu Minh, kiếm thuật cũng không tồi, là đại địch của Thất Tinh Hồ ta, vốn nên bất chấp thủ đoạn, diệt cỏ tận gốc. Về phần chỉ kém một phân nữa là đứt cổ, bởi vì bổn tọa ân oán phân minh, ngươi đã giúp ta phá trận, vô luận cố ý hay vô tình, trận chiến này, bổn tọa tuyệt không thể lấy mạng ngươi.”

Dứt lời cười tủm tỉm dựa vào lưng ghế: “Hiểu chưa?”

Hoa Khước Tà gật đầu thọ giáo: “Đã hiểu.”

Nhịn không được lắm miệng cảm khái: “Phải chăng trên đời tất cả những ai nói lý đều họ Diệp?”

Diệp Chậm Ly cho là đương nhiên, khen: “Câu này rất có kiến giải… Bổn tọa luôn rất chịu nói lý.”

Hắn đại khái vừa tắm xong, da thịt lẫn hơi thở đều tươi mát, toát ra vẻ sáng trong như nước, mái tóc đen như lụa vẫn chưa khô hoàn toàn, vài lọn vương bên cổ, hõm cổ hơi sâu, bên dưới ẩn hiện xương quai xanh mảnh khảnh như chữ nhất, do ánh đèn vàng mờ nhạt, quang ảnh bao phủ khiến đường nét dị thường nhu mỹ.

Hoa Khước Tà mục quang như bị lửa than nướng một hồi, không dám nhìn nữa, thuận miệng hỏi: “Tô cung chủ của quý phái đã giá lâm Hoài Long Sơn chưa?”

Diệp Chậm Ly nhàn nhã nói: “Cung chủ sáng sớm nay đã đến rồi, đi thương lượng chuyện tỷ thí với tứ đại môn phái trước, lúc này đang ở chỗ Âm đường chủ… Ân, Âm đường chủ chính là Âm Chúc Long, ngươi có biết không?”

Hoa Khước Tà vốn chỉ tìm chuyện để nói, không ngờ Diệp Chậm Ly cư nhiên đáp đến chân thành tường tận như vậy, không khỏi ngẩn ra, trong lòng càng dấy lên vài phần nghi hoặc, nói: “Diệp tổng quản, tại hạ có điểm không hiểu…”

Diệp Chậm Ly nghe huyền ca biết nhã ý, khẽ cười nói: “Không hiểu tại sao bổn tọa đối đãi đặc biệt với riêng ngươi?”

Đột nhiên ghé sát, lông my cong dài cơ hồ sắp đâm đến môi Hoa Khước Tà: “Đương nhiên là không có ý tốt, muốn dụ dỗ ngươi gia nhập môn hạ của ta.”

Hoa Khước Tà nhất thời khí huyết cuồn cuộn, khuôn mặt đỏ bừng, môi sợ đến tái nhợt: “Diệp… Diệp Diệp tổng quản…”


Diệp Chậm Ly đường đường chính chính nói: “Bổn tọa họ Diệp, không phải họ Diệp Diệp.”

Hoa Khước Tà hết cách, đề chân tức vận hành một vòng nhỏ, mới làm dịu bớt cơn hỏa nhiệt nóng cháy sắp hấp chín cả lòng bàn chân, nói: “Tại hạ may mắn, từ nhỏ thọ giáo môn hạ Điểm Thương, lại nhờ sư phụ tiến cử vào Bắc Đẩu Minh, tuy tư tâm có ý thân cận Diệp tổng quản, nhưng chính tà không thế phế…”

Mắt nhìn hướng khác, nhất phái trong sáng thanh lãng: “Thất Tinh Hồ bao năm qua gieo hại giang hồ làm nhiều việc ác, cho dù Diệp tổng quản nói đến thiên hoa loạn lạc, cũng không chống chế được.”

Diệp Chậm Ly mỉm cười: “Bổn tọa tại sao phải chống chế? Nhập Bát Tinh Kinh đoạt tinh khí nội lực của người, các đời cung chủ hơn phân nửa xuất thân nam sủng lư đỉnh, nói Thất Tinh Hồ yêu dâm quỷ dị cũng không sai, huống chi còn có tên điên Trang Sùng Quang kia dục cầu bất mãn đại khai sát giới?”

Hoa Khước Tà nhíu mày, trong lòng chợt sinh hối hận, nhất thời tâm huyết dâng trào, không thể buông bỏ Diệp Chậm Ly, nhưng không ngẫm lại hắn có thanh tư tuyển tú băng điêu ngọc mài thế nào, cũng vẫn là yêu nghiệt Thất Tinh Hồ dơ bẩn.

Diệp Chậm Ly khuỷu tay tỳ trên mặt bàn, ngón tay xòe ra, hàng my rũ xuống, nhẹ giọng nói: “Nhưng Tà huynh nếu muốn tính sổ, không ngại tính luôn mấy năm nay bạch đạo nội bộ tranh đấu chết mất bao nhiêu người? Thất Tinh Hồ giết được mấy người của bạch đạo các ngươi? Ai nhiều ai ít? Chỉ bất quá bọn ta sát nhân thiên hạ đều biết, không hề ra vẻ đạo mạo đoan nghiêm lén lén lút lút như vậy thôi.”

Hoa Khước Tà chấn động, hắn là người cởi mở, cũng không che giấu, gật đầu thở dài: “Xích Tôn Phong vừa lui, ngoại ma thế nhược, nhưng nội bộ bạch đạo đích thực càng ngày càng ác liệt… Ai…”

“Nhưng chuyện Tang Hồng Chính tiền bối, có thật không phải là sát nghiệt của Tô Thác Đao?”

Diệp Chậm Ly thẳng thắn trợn trắng mắt, độ lớn của nhãn châu, gần như sắp lấn đến nhân não: “Thất Tinh Hồ tiếng ác vang xa, chậu phân nạm vàng nóng hổi này kích cỡ cũng thích hợp, không trút lên đầu bọn ta thì trút ai?”

Hoa Khước Tà nhưng cười không nổi, vội ngưng thần hỏi: “Vậy hung phạm là?”

Diệp Chậm Ly lắc đầu, đạm đạm nói: “Ta nói ra ngươi cũng sẽ không tin… Tà huynh, đêm nay tuy không phải trăng thanh gió mát, nhưng cũng có núi hoang tẩm mưa, bổn tọa không muốn phá phong cảnh.”

Hai người im lặng nghe một trận gió nhẹ mưa phùn rung chuông cửa, người bên cạnh xuân sam mềm mại, sắc tướng như ngọc, Hoa Khước Tà thật sự nghe ra chút ý vị nên thơ xa xăm, đang cảm khái Diệp Chậm Ly quả nhiên phẩm vị bất phàm, tuy thân tại giang hồ, nhưng xuất trần thoát tục, e rằng đám danh sĩ hun đúc từ vạn quyển sách đi ra có thúc ngựa cũng không theo kịp.

Chợt thấy Diệp Chậm Ly định thần lại, gõ gõ bàn, cười nói: “Bổn tọa nghe mà đói bụng… Thanh âm này càng nghe càng thấy giống lúc nhỏ ở Nội đường, tiếng củi khô kêu lốc bốc khi Thác Đao nướng gà rừng.”

Hoa Khước Tà khí huyết nháy mắt liền nghịch hành, kịch liệt ho khan, bất giác nảy sinh lòng kính phục từ tận lục phủ ngũ tạng đối với Thương Hoành Địch luôn miệng ‘công tử cao kiến’.


Diệp Chậm Ly cười hì hì tự nhiên chuyển trọng tâm câu chuyện: “Tà huynh, ngươi cũng biết ta luôn thích, loại ngốc nghếch như ngươi.”

Hoa Khước Tà không biết nên khóc hay cười, từ nhỏ tập võ làm người, tự nhận không thể coi là tư chất ngút trời, nhưng cũng cách chữ ngốc khá xa, hơn nữa còn được sư trưởng đồng môn xem trọng, là hậu bối có khả năng kế thừa y bát Điểm Thương nhất.

“Hôm đó trong trận Già tinh đồng võng, Bắc Đẩu Minh người người đều hung hăng hạ độc thủ với bổn tọa, sợ chém không đủ nát băm không đủ nhuyễn, ngươi xuất kiếm chiêu đầu tiên lại là Bích Thủy Đông Lưu, chỉ công vào trung hạ bàn, chủ ý đả thương người chứ không sát nhân, Tà huynh, tại sao không dùng sát chiêu Dã Độ Vô Nhân? Cho dù là Mạc Vũ Giang Thiên, cũng đúng lúc đánh vào yếu huyệt sau lưng ta, tại sao phải thủ hạ lưu tình?”

Hắn khi đó bị Bắc Đẩu Minh vây hãm, nhưng giữa trận kịch chiến vẫn nhớ rõ từng chiêu từng thức kiếm pháp mình thi triển đến mạch lạc phân minh, nhãn quang kiến giải càng thẳng thắn thiết yếu tinh tế tỉ mỉ, Hoa Khước Tà lập tức vừa kinh vừa phục, nói: “Ngươi thế nào lại quen thuộc kiếm thuật Điểm Thương ta như vậy?”

Diệp Chậm Ly bâng quơ nói: “Trong Ưu Bát thư các ở Thất Tinh Hồ, các đời cung chủ luôn cất giữ vài điển tịch võ học, cho dù là Tinh Biến kiếm thuật thất truyền từ lâu của Điểm Thương các ngươi, cũng có ghi chép lại, Thác Đao cũng dạy ta vài thức… Ngươi muốn học không?”

Hoa Khước Tà nói thẳng: “Muốn.”

Diệp Chậm Ly gật đầu: “Vậy trước trận tỷ thí ở Xuân Sắc ổ, ta sẽ viết ra những gì nhớ được, âm thầm đưa cho ngươi, thế nào?”

“Thật sao?”

“Tinh Biến kiếm thuật đâu phải món đồ chơi hiếm lạ gì, huống hồ ngươi vốn là môn nhân Điểm Thương, cho ngươi cũng như cho hoàng hoa khuê nữ vào kỹ viện, phát huy hiệu dụng rõ nhất.”

Hoa Khước Tà trầm mặc chốc lát, thấp giọng nói: “Chính là vì nguyên nhân này… Diệp Chậm Ly rõ ràng là một tiểu ma đầu, nhưng ta lại cảm thấy… ngươi khác hẳn mọi lời đồn đãi, tự nhiên không đành lòng lấy đông hiếp ít hạ sát thủ với ngươi, huống hồ ngày đó ngươi cho dù bị vây khốn, chiêu số tuyệt không có nửa điểm ô trọc âm độc, hôm nay những lời ngươi nói ở sảnh đường, tuy rằng khó nghe, cũng không mất khí độ quang minh lỗi lạc.”

Hoa Khước Tà hai mắt sáng như sao, nhìn thẳng hắn: “Diệp Chậm Ly, vô luận ngươi là tổng quản Thất Tinh Hồ, hay là thiếu niên tầm thường, ngươi tự có một loại thiên chân, khiến người sinh lòng yêu thích… không muốn rời xa…”

Nói đến câu cuối, đã có chút ngập ngừng bất đắc dĩ.

Diệp Chậm Ly lấy làm lạ: “Ngươi thích ta cứ việc thích, cũng đâu phải chuyện mất mặt gì, hà tất làm ra vẻ như hiếu tử hiền tôn khóc tang phụ mẫu?”

Hoa Khước Tà miễn cưỡng cười nói: “Đáng tiếc ngươi tại Thất Tinh Hồ, ta ở Bắc Đẩu Minh… Đạo bất đồng, lộ cũng phân, chúng ta nhất định có ngày đao kiếm tương phùng.”


Diệp Chậm Ly nhẹ giọng bật cười, khóe môi câu lên, tràn ngập ý thái kiêu căng cao ngạo: “Tà huynh ngươi hình như cổ hủ thái quá… Bạch đạo đông người như vậy, nhưng kẻ thật sự phân được chính tà, thì có mấy ai? Hiềm khích với nhau, chém giết năm này qua năm khác, không gì ngoài vì võ công bí tịch địa vị giang hồ, hoặc là vì hận thù cá nhân, thậm chí là vì tiền bạc, cái gọi là chính tà, với bọn họ chẳng qua chỉ là một lớp da người hoàn hảo, khoát lên để chứng tỏ mình không phải chó mà thôi…”

Hoa Khước Tà điềm tĩnh đáp lời: “Ngươi nói rất đúng, nhưng chính đạo cũng có hiệp khí, tại hạ cũng có đạo nghĩa để theo đuổi.”

Diệp Chậm Ly nhíu mày: “Vậy dám hỏi Tà huynh, nếu ngươi thật sự chính tay kết liễu ma đầu như ta, trong lòng có sảng khoái hơn không? Cơm có ăn nhiều hơn, ngủ có ngon giấc hơn không?”

Hoa Khước Tà nói: “Không… Bất quá ngươi tuy lầm đường lạc lối, nhưng chỉ cần chịu quay đầu kịp thời, cũng không tính muộn, chí ít Hoa Khước Tà ta nguyện lấy tính mạng ra đảm bảo, nhất định bảo vệ ngươi cả đời chu toàn, chư vị tiền bối bằng hữu bạch đạo, cũng tuyệt không có dị nghị với ngươi.”

Hắn nói đến phi thường chân thành, thậm chí thanh âm cũng hơi run, Diệp Chậm Ly không nhịn được, cười đến nghiêng ngả: “Ngươi muốn bảo vệ bổn tọa? Ngươi bảo vệ được bổn tọa sao? Bổn tọa lại đi để tâm những lời bần hèn hủ lậu của đám bạch đạo ôm bình dấm xin cơm đó?”

Hoa Khước Tà khuôn mặt tuấn tú nhất thời đỏ bừng, thừa biết vừa rồi mình tâm tình kích động, ăn nói thập phần lỗ mãng, nhưng sâu trong nội tâm lại không hối hận, cho dù thời gian quay ngược lại, cũng vẫn sẽ hứa hẹn như thế.

Diệp Chậm Ly bỗng nhiên đứng lên, từ tốn nói: “Thiện ác thị phi, lẽ nào chỉ lấy môn phái để phân chia? Diệp Chậm Ly ở Thất Tinh Hồ chính là tiểu ma đầu, xuống tóc trà trộn vào Thiếu Lâm gắp thịt gà, chẳng lẽ liền trở thành đại sư?”

“Thì ra đạo nghĩa mà Tà huynh theo đuổi, chẳng qua chỉ là đầu tóc thôi sao? Đã là ác nhân thật sự, cho dù toàn thân trên dưới cạo sạch như con vịt bị vặt lông treo trong quán, cũng vẫn là ác nhân.”

“Ngươi nhìn bổn tọa xem, phong thái bậc nào, khí độ bậc nào? Rồi nhìn lại đám người Bắc Đẩu Minh đó, kẻ nào kẻ nấy diện mục khả ố mặt xanh nanh vàng, Phùng Hữu Chi kia… vừa nhìn liền biết có tướng góa ba đời chồng.”

Hắn tuôn một tràng châu ngọc, thải thải lưu thủy bồng bồng viễn xuân, Hoa Khước Tà chỉ nghe đến đầu váng mắt hoa không kịp đỡ, nửa ngày cười khổ nói: “Diệp tổng quản, Phùng huynh đệ là nam nhân…”

Diệp Chậm Ly cưỡng từ đoạt lý: “Ân, nam nhân thì cũng ở giá đến già.”

Hai người không khỏi nhìn nhau cười to.

Bất tri bất giác một phen trò chuyện, đến tận giờ tý giữa khuya, trong trản đèn dầu chỉ còn một vòng nông, bấc đèn lập lòe, mưa rơi như dệt, Hoa Khước Tà không dám ở lâu hơn nữa, đứng dậy cáo từ, thoáng do dự, thấp giọng nói: “Tống minh chủ dường như đã tìm đúng điểm yếu của Tô cung chủ quý phái…”

Diệp Chậm Ly chấn kinh, chăm chú nhìn Hoa Khước Tà: “Đa tạ ngươi!”


“Ta… ta chỉ sợ ngươi gặp chuyện, giang hồ đồn đãi… ngươi là tình nhân vào sinh ra tử của Tô Thác Đao, có đúng không?”

Diệp Chậm Ly khóe môi một đóa tiếu dung đột nhiên nở rộ, nụ cười này không giống với hết thảy trước đó, đạm mạc, nhưng chân thật cực kỳ, lay động lòng người diệu khôn tả, Hoa Khước Tà như bị cuốn vào lốc xoáy, tình ập đến, vô pháp dứt ra.

Lúc đẩy cửa sổ định đi về, Diệp Chậm Ly đột nhiên khom lưng, hơi thở ấm áp ngay bên tai: “Tà huynh… Cẩn thận với Tống Vô Bạn.”