Sát Tương Tư

Chương 29

Hoài Long Sơn tháng năm cảnh xuân như tươi cười, Hà lão bản của khách điếm Vân Lai cũng cười tươi như cảnh xuân.

Từ mười mấy năm trước Tạ Thiên Bích quy ẩn, Xích Tôn Phong lui thủ ở tái ngoại, địa điểm liên lạc khách điếm Vân Lai này do đó cũng bị bỏ phế, liền có thân quyến của Thiên Cơ các Hà gia Hà Cam Lâm trùng tân tu chỉnh, một lần nữa khai trương, cũng tiện cho người của Hà gia đến quan khán phẩm bình mỗi lần có đại hội võ lâm.

Hà Cam Lâm niên kỷ gần bốn mươi, mặt trắng điệu đà chú trọng dung nhan, tóc tai một sợi cũng không rối, hài tất một hạt bụi cũng không bám, hai bàn tay đeo đủ sáu chiếc nhẫn khảm ngọc, chữ viết hay cho một nét vũ mị tú nhuận như Triệu Tử Ngang (thư pháp gia nổi tiếng), bình thường một bên xem sổ sách, một bên cầm chung trà nhỏ bằng sứ tinh.

Nhân vật phong lưu như vậy, tự nhiên không thể thiếu chuyện lành một ấm trà hai cái nắp, nên có hai vị phu nhân luân phiên hầu hạ cũng luân phiên áp bức hắn, tiểu phu nhân tươi non như bắp cải tháng ba, Hà Cam Lâm trong lòng tự nhiên sủng ái, đại phu nhân quyến rũ như tuyết lý hồng tháng ba (một loại rau, tuyết xuống vẫn xanh tốt nên có tên như thế), nhưng là tuyết lý hồng của tháng ba năm ngoái, dùng muối ướp lại cách cả một vòng thu đông, Hà Cam Lâm ngoài mặt cũng phải thương.

Hai người đều yêu, mà tình yêu này lại không đủ phân chia, vì vậy song song bất mãn, hai cái thìa gác chung một chén, đinh đinh đang đang đấu nhau không ngừng, chén ra mặt khuyên can, thành thử thìa gõ luôn chén.

Khuôn mặt Hà Cam Lâm như đồ sứ bị nứt, nứt thành vết chân chim nơi khoé mắt, vì vậy hiếm khi thấy nụ cười.

Nhưng hôm nay không giống ngày xưa, Hoài Long Sơn phi thường náo nhiệt, người người tề tụ tấp nập như mây, bắp cải tiểu phu nhân nhìn trong điếm đầy rẫy những hán tử vừa có cơ thịt vừa có nhan sắc, lâng lâng vui sướng, tuyết lý hồng đại phu nhân nhìn đám hán tử này hào phóng móc ngân lượng, mặt cũng giãn ra.

Đại tiểu phu nhân đều khoái hoạt, Hà Cam Lâm sao có thể nào không cao hứng?

Hà lão bản nâng chung trà nhỏ, tự mình chào hỏi khách nhân sai khiến tiểu nhị: “Những vị đại hiệp này tửu lượng tốt! Tiểu nhị, mau mang thêm một vò Lão bạch can nữa!”


Bắp cải tay chống eo nhỏ tay vẫy khăn, như nữ hoàng thị sát hậu cung lượn một vòng trong điếm, hựu lượn về quỹ đài, đằng sau bờ mông tròn trịa đã dính vô số cặp mắt cùng nước miếng, vài nữ hiệp nhàn nhã khinh miệt bát quái: “Yểu yểu điệu điệu… Hà gia sao lại rước một nữ nhân ở Câu Lan Viện vào nhà?”

“Chẳng qua chỉ làm thiếp mà thôi, hơn nữa Hà Cam Lâm cũng không phải đích tôn của Thiên Cơ các, hôn sự của đại công tử Hà Trục Không mới phải ngàn chiêu vạn tuyển, chọn suốt ba bốn năm rồi, vẫn chưa tìm được thân gia thích hợp!”

Bắp cải xoay cổ, đáy lòng hừ một tiếng, Hà Trục Không đương nhiên cái gì cũng tốt, chỉ là thân thể bất hảo, trưởng tử Hà gia mệnh định sống không quá ba mươi, năm nay hắn đã hai mươi lăm tuổi, còn chưa chọn được lão bà, đã phải chọn mồ trước.

Vừa nghĩ đến thống khoái, ngoài cửa tiến vào hai người trẻ tuổi, bắp cải hai mắt sáng lên, vội vuốt lại đầu tóc, mị nhãn ném liên hồi nhiệt tình hôi hổi bắn ra, một bên không tự chủ được nhấc chân định đón tiếp —— Vân Lai khách điếm hoan nghênh ngài, tiết xuân phân san sẻ hầu bao…

Đột nhiên cổ tay nhói lên, đã bị bấu lấy Mạch Môn, bước chân cũng nhấc không được, tức tối quay đầu, chỉ thấy Hà Cam Lâm cười tủm tỉm, nhưng trong nhãn thần lộ ra ý vị khẩn trương mà cảnh giác.

Hai người này một trang phục bán tục bán đạo, mũ trúc hài gai, bạch y hạc vũ, đai lưng tơ thắt như ý kết, dung mạo đoan chính tao nhã đến có thể trực tiếp nhét dưới chân hắn một đám mây bên đầu treo vài trản đèn vàng, ném vào trận tru tiên hoặc giả tống lên thần đàn Tam thanh quan.

Một nhân vật xuất sắc nổi bật như vậy, nhưng lại tôn sùng kính mộ cẩm y thiếu niên bên cạnh hắn đến không cần nói thành lời, cơ hồ nâng niu trong tay, như thể sợ đôi hài da hươu mềm của thiếu niên kia bị bám phải một hạt bụi.

Sảnh đường vốn cực kỳ huyên náo, người giang hồ tụ tập, cho dù là hòa thượng Thiếu Lâm, tiếng niệm phật cũng khí phách hơn lúc ở trong chùa một chút, thấy hai vị này khoan thai bước vào, lập tức có vài bàn im bặt.

Sau đó xoảng một tiếng, là Phùng thiếu hiệp của Bắc Đẩu Minh một quyền đập vỡ chén rượu, loát xoát rút kiếm ra, mũi kiếm chỉ ngay cẩm y thiếu niên: “Yêu nhân! Ngươi, ngươi…”

Yêu nhân kia nhìn hắn một cái, tựa hồ không quá quen biết, quay đầu hỏi: “Hoành Địch, hắn là ai vậy?”


Mấy người khác kiến thức rộng rãi định thần lại, đều kinh hô: “Thương Hoành Địch, còn có Diệp Chậm Ly… Là Thất Tinh Hồ!”

“Đám yêu nhân này dám đến Hoài Long Sơn?”

Thương Hoành Địch ngước cặp mắt xếch hẹp dài lên, quét một lượt mọi người trong sảnh, chi tiết đáp: “Hồi bẩm công tử, vị này chính là Phùng Hữu Chi của Bắc Đẩu Minh, xuất thân từ Tung Sơn kiếm phái, đường chất kiêm tứ đệ tử của chưởng môn Phùng Tiều Ẩn, còn ba tháng lẻ một ngày nữa là tròn hai mươi hai, năm ngoái đã đính ước với nữ hiệp Giang Nhược Lan của Chung Nam kiếm phái…”

Dừng một chút, lại cười nói: “Bất quá Phùng thiếu hiệp và Chúc Đường Nhi cô nương của Thái Hồ Phi Phượng Môn… hình như cũng là lưỡng tình tương duyệt, từng dạo thuyền quanh Ngọc hồ vào đêm trăng, ngoài lời hứa hẹn răng long đầu bạc, còn tâm sự đôi điều về Giang nữ hiệp và Chung Nam kiếm phái… Ân, đêm đó Chúc cô nương ăn hai chén canh hạt sen, thêm chút mật hoa quế tinh chế, Phùng thiếu hiệp lại thích vịt chiên bột rượu cao lương… Đương nhiên, những chuyện này không có nửa điểm liên quan đến Thất Tinh Hồ chúng ta.”

Hắn nói không nhanh không chậm, thái độ văn nhã, mọi người nghe xong một tràng, trong lòng từng trận phát lãnh.

Chỉ một Phùng Hữu Chi, không thể coi là đại nhân vật xuất chúng gì, gia cảnh môn phái không nói, ngay cả sinh thần hôn sự, bội ước tư hội thậm chí đến sở thích ăn uống, Thất Tinh Hồ đều nắm rõ như lòng bàn tay, cũng không biết phái nhà mình có bí mật nhược điểm nào không tiện để người ngoài biết nhưng đã bị rơi vào trong tay bọn họ?

Cũng may Thất Tinh Hồ hành sự tà môn, những lời yêu nhân nói, tự nhiên không cần để ý, tuy vậy, vài đệ tử của Chung Nam kiếm phái ở đây, trong lòng đều nhịn không được oán thầm, một chân giẫm quần lụa Chung Nam kiếm phái, một chân đạp váy đào của Phi Phượng môn, hạng thiếu hiệp này, đem làm nhân bánh bao cũng ngại tanh tưởi!

Chỉ thấy Diệp Chậm Ly mỉm cười: “Hoành Địch, ngươi đừng vu oan Phùng thiếu hiệp, hủy đi sự trong sạch của người khác chung quy không tốt.”

Thương Hoành Địch nói: “Thuộc hạ không dám.”

Diệp Chậm Ly cặp mắt thu thủy liếc hướng Phùng Hữu Chi, nhẹ giọng nói: “Có cho ngươi cũng không dám.”

Phùng Hữu Chi hai hàm răng nghiến đến ken két kêu vang, sắc mặt không dễ coi hơn người chết là bao, mũi kiếm càng run rẩy như lên cơn dê dại.


Năm trước Diệp Chậm Ly phá sát trận Bắc Đẩu Minh danh chấn giang hồ, hai thiếu hiệp Bắc Đẩu Minh bị thương dưới tay hắn, nhưng mỗi người mỗi cảnh như hai cực băng hỏa.

Hoa Khước Tà tuy bại mà vinh, thanh danh lên như diều gặp gió, trước có chiến tích một kiếm chém gãy mũi thương của Diệp Chậm Ly, sau lại lấy Phi khí cửu kiếm làm thành trụ cột vững vàng của Già tinh đồng võng trận, tuy vô ý để Diệp Chậm Ly trốn thoát, nhưng sau khi bại trận bẻ mà không gãy, đá mài ý chí, Bắc Đẩu Minh từ trên xuống dưới, đã xem hắn là mũi nhọn trong lớp nhân tài mới xuất hiện, còn có danh xưng đệ nhất kiếm thủ Bắc Đẩu Minh.

Trong khi đó, Phùng Hữu Chi lại trở thành trò cười, một phen đối mặt bị Diệp Chậm Ly chọc thủng đùi, mất sức chiến đấu, còn bay luôn can đảm, đợi thương khỏi hẳn tuy ngày đêm cần luyện không nghỉ, nhưng chung quy đã có tâm ma, nửa năm qua kiếm pháp không tiến mà lùi, ngạo khí trước kia cũng biến thành lệ khí toan khí, đủ loại khí dồn nén lâu ngày, cuối cùng hóa thành oán khí dành cho Diệp Chậm Ly, dù có xuống địa ngục, cũng nhất định phải kéo theo yêu nhân đó!

Diệp Chậm Ly thong thả bước đến gần Phùng Hữu Chi, nhưng nhìn về phía Hoa Khước Tà đang ngồi ngay ngắn: “Hoa huynh, dạo này thế nào?”

Phùng Hữu Chi gầm lên giận dữ, vung kiếm liền đâm, Diệp Chậm Ly ngay cả mắt cũng không chớp một cái, chỉ đứng yên bất động, Hoa Khước Tà nhưng bỗng nhiên đứng dậy, một chưởng vỗ phía chuôi kiếm hắn, tay kia bấu ngay khớp khuỷu tay một gạt một đẩy, dứt khoát lưu loát đưa kiếm hắn về vỏ, nói: “Phùng huynh, không nên!”

Phùng Hữu Chi hai mắt đỏ ngầu, nói không kịp nghĩ: “Hoa Khước Tà! Ngươi dám cấu kết yêu nhân?”

Diệp Chậm Ly tự động ngồi xuống, cười đến càng thêm thần thái phi dương: “Phải đó, Tà huynh, một kiếm này của Phùng thiếu hiệp cũng chưa hẳn chém chết được bổn tọa.”

Thương Hoành Địch trong lòng thầm khen thân thủ phản ứng của Hoa Khước Tà, nếu chậm một bước, Diệp Chậm Ly chỉ cần động thủ với Phùng Hữu Chi, Phùng Hữu Chi ắt phải chết, cho dù chuyến này đi Hoài Long Sơn không được lạm sát, làm nhục hắn tỷ như quỳ trước mặt mọi người cũng không thiếu được.

Hoa Khước Tà nghe đến hai chữ Tà huynh, khóe miệng không khỏi co lại, trong lòng thầm may mắn mình không phải tên Hoa Vô Bệnh, ôm quyền nói: “Diệp tổng quản, ngươi ta chính tà lưỡng lập, phân biệt rõ ràng, không cần quá mức khách sáo.”

Diệp Chậm Ly thấp giọng thở dài: “Vậy sao?”

Đạm đạm nói: “Ta vốn ngỡ, Hoa Khước Tà kiếm ý tiêu sái tự nhiên, tự sinh kỳ diệu, hẳn sẽ không mang định kiến như người thế tục… Xem ra bổn tọa lầm rồi.”


Hoa Khước Tà ngạc nhiên nhìn qua, chỉ thấy hàng my hắn rũ xuống run run, độ cong của cằm tinh xảo như cánh sen, nhớ đến tư thái thanh tuyển tú bạt lúc hắn phá trận, chợt cảm thấy trái tim như bị con kiến nhỏ đốt một phát, hơi nhói lên, còn có một loại ngứa ngáy khó nhịn kỳ lạ, nhất thời không nói nên lời, không tự chủ được, đưa tay chạm nhẹ lên vết thương cũ bên cổ, vết thương kia, quả nhiên khiến người trăn trở thao thức, bách tư bất đắc kỳ giải, càng không dám cầu một lời giải.

Đám đạo sĩ bàn bên đã sớm tức giận đến mặt đỏ bừng bừng, có một người liền xuất ngôn trượng nghĩa: “Hai vị thiếu hiệp cẩn thận, đừng bị yêu nhân đầu độc ly gián… Ở Hoài Long Sơn này, chính đạo chúng ta không cho phép yêu nhân tác quái!”

Diệp Chậm Ly nghe như không nghe, chỉ cúi đầu xuất thần, Thương Hoành Địch bèn hữu tình nhắc nhở: “Công tử, vị Minh Bách đạo trưởng của Võ Đang này, nói người đầu độc nhân tâm.”

Diệp Chậm Ly lười biếng nói: “Ân, là ngươi đầu độc hắn sao?”

Thương Hoành Địch rất thành khẩn đáp: “Minh Bách đạo trưởng đã bốn mươi ba, bộ Thất Thập Nhị Phong kiếm mới luyện đến năm thành hỏa hậu… tuy đều thuộc đạo môn, thuộc hạ vẫn xem thường hắn.”

Diệp Chậm Ly đưa tay nghịch đôi đũa trúc, nói: “Bổn tọa cũng xem thường… Bất quá Tống Vô Bạn của Bắc Đẩu Minh có lẽ rất coi trọng, hắn là ăn mày thèm khát đồ ăn, cá ươn tôm thối gì cũng ngon hết.”

Hoa Khước Tà nghe câu này của hắn vừa hà khắc vừa ác độc, tự nhiên sinh tâm thương tiếc trăng sáng soi mương rãnh, nghiêm mặt nói: “Diệp tổng quản đừng đùa, bằng không tại hạ tuy võ công tầm thường, nhưng cũng có lòng trừ ma vệ đạo.”

Diệp Chậm Ly gật đầu, nói: “Tốt lắm… Vậy dám hỏi Tà huynh, huynh trừ ma gì? Vệ đạo gì?”

Hoa Khước Tà từ nhỏ lớn lên ở Điểm Thương kiếm phái, đã sớm nghe đủ chuyện tác ác đa đoan của tà giáo, lập tức chém đinh chặt sắt nói: “Vệ đương nhiên là võ lâm chính đạo quang minh lỗi lạc, trừ đương nhiên là Xích Tôn Thất Tinh tà ma gieo hại giang hồ.”

Hai mắt sáng ngời sắc bén, một tay cầm chuôi kiếm: “Diệp tổng quản, thị phi đúng sai, thiện ác hắc bạch, tại hạ vẫn phân rất rõ.”


Diệp Chậm Ly trầm mặc một lát, nói: “Nếu đã như vậy, bổn tọa là tổng quản Thất Tinh Hồ, cũng coi như ma đầu tà giáo, Tà huynh đây muốn giết ta sao?”

Không đợi Hoa Khước Tà đáp lại, cất tiếng cười to nói: “Ngươi dựa vào đâu mà giết ta?”

“Bổn tọa không cưỡng gian thê nữ nhà ai, cũng không hề lạm sát kẻ vô tội, giữ thân trong sạch cướp bóc đánh cược gì đó đều không nhiễm, giờ chỉ là đến Hoài Long Sơn xem náo nhiệt, ngươi cũng muốn giết ta?”