Sát Tương Tư

Chương 16

Lúc Việt Tê Kiến rời thuyền lên bờ, Diệp Chậm Ly đột nhiên nhớ tới một chuyện, cười tủm tỉm từ trong ngực lấy ra một cái tráp: “Bổn tọa tặng ngươi một món quà nhỏ, dọc đường phải nghĩ đến ta a.”

Việt Tê Kiến mở ra nhìn, là một cây quạt nan ngọc, trà hoa mãn lộ rạng rỡ như cười, không khỏi nghĩ thầm, vị Diệp tổng quản này thực sự vô vị nông cạn đến cực hạn hết thuốc chữa.

Khổng Tước thấy hắn cứ đứng ngốc tại chỗ, còn tưởng trong lòng hắn khó chịu, vội bước qua kéo tay hắn: “Ta chưa từng rời khỏi Thất Tinh Hồ, ngươi phải chiếu cố ta thật nhiều mới được.”

Việt Tê Kiến cười nói: “Thác Đao đã cho ngươi hộ tống ta, ngươi sao có thể là nữ tử yếu đuối tầm thường?”

Khổng Tước nghiêng đầu nói: “Vậy ngươi đoán xem ta có chỗ nào lợi hại?”

“Ân…” Việt Tê Kiến quan sát một thân y quần đủ màu sặc sỡ của nàng: “Ngươi tướng mạo khả ái, người khác thế nào cũng không đành lòng đả thương ngươi.”

Khổng Tước thập phần hưởng thụ, vỗ tay cười nói: “Chính là đạo lý này!”

Đến phố thị, Việt Tê Kiến tìm một hiệu cầm đồ, đổi cây quạt lấy ba lượng rưỡi bạc, toàn bộ đem mua màn thầu thô, tặng hết cho một từ hàng thu dưỡng cô nhi.

Đã vào cuối thu, Khổng Tước giữa một trời lá rơi vàng óng ánh, nhìn nụ cười của Việt Tê Kiến, bên tai là tiếng hoan hô của một đám hài đồng, chỉ cảm thấy bàn tay ấm áp, từ sâu trong đáy lòng có một thứ gì đó nở rộ rồi dung hòa, cẩn cẩn dực dực che đi một mạt dương quang.

Việt Tê Kiến không giống Diệp Chậm Ly, cho dù chịu tổn thương chịu khuất nhục, hắn cũng tận hết khả năng tìm kiếm một tia sáng trong bóng tối, một đêm mưa trong núi sâu, ngọn cây thanh tịnh vô trần ai, chân chính nhẫn mà không nhục nhu mà không nhiễm.

Diệp Chậm Ly nghe xong điều này, im lặng một lúc lâu, thấp giọng nói: “Ta phải hủy diệt hắn, bằng không Thác Đao có thể sẽ thật sự… Chữ tình này, làm sao chịu được dối trá? Gạt qua gạt lại sẽ trở thành thật giả khó phân.”

Thương Hoành Địch thở dài: “Việt Tê Kiến… Thuộc hạ chưa từng gặp qua người nào như vậy.”

Diệp Chậm Ly mỉm cười: “Thác Đao là một siêu lừa đảo… Năm đó hắn còn nói thích Trang Sùng Quang, kỳ thực ngoài võ công của Sùng Quang ra, ngay cả Sùng Quang bao nhiêu tuổi thích ngọt hay mặn hắn một chút cũng không biết. Hắn nói thích, chỉ nhằm mục đích làm Sùng Quang không có phòng bị trước khi ra tay đoạt vị mà thôi.”


Thương Hoành Địch nói: “Cung chủ có công tử bên cạnh, rất nhiều việc tự nhiên không cần lao tâm.”

Diệp Chậm Ly chỉ lo nói: “Nhưng quen gạt người, sẽ có ngày gặp báo ứng.”

Thương Hoành Địch thoáng trầm ngâm, nói: “Công tử không cần lo lắng, cung chủ hành sự, luôn lấy Thất Tinh Hồ làm trọng.”

Diệp Chậm Ly trong lòng phiền muộn, đá văng ghế đứng dậy đi tới đi lui, hàm hồ nói: “Thân thế của Việt Tê Kiến…”

Thương Hoành Địch như có sở ngộ, nhẹ giọng nói: “Công tử, Thập Bát Thiên Sàm quân xưa nay là thân quân thân tín của tổng quản Nội đường, nếu có tin tức người không muốn để cung chủ biết, thuộc hạ sẽ dốc sức đảm nhiệm.”

Diệp Chậm Ly đồng tử mãnh nhiên co lại, thình lình xuất thủ chế trụ cổ hắn, Thương Hoành Địch không né không tránh, chỉ nói: “Thuộc hạ biết sai.”

Diệp Chậm Ly nói: “Cái sai này, nếu có lần thứ hai… Bổn tọa chỉ đành phải tự tay xử trí ngươi.”

Màu mắt hắn nhạt hơn người bình thường, lúc này còn hiển lộ một loại lãnh khốc hờ hững như thoi sắt, Thương Hoành Địch trong lòng run lên, nín thở nói: “Đã rõ.”

Diệp Chậm Ly chậm rãi buông tay, suy nghĩ một chút, nói: “Kỳ thực việc này cũng không nan giải, trước khi Thác Đao chân chính động lòng với hắn, ta giết hắn không phải liền xong ngay sao?”

Dứt lời nhoẻn miệng cười, như xuân khai nguyệt thượng: “Dù sao bổn tọa cũng mang tiếng ác, rút củi dưới đáy nồi canh chưa sôi đã nguội, lửa tình giữa bọn họ sẽ không bùng lên nổi nữa.”

Thương Hoành Địch nghe đến ngây ra như phỗng, cũng không biết nên khóc hay nên cười, trộm nhìn lại, chỉ thấy Diệp Chậm Ly đã quay về dáng vẻ hồn nhiên vô sự thư thái khoan thai.

Việt Tê Kiến cùng Khổng Tước tới vùng phụ cận Tang gia, đã qua thất đầu khai tang, xa xa vẫn có thể trông thấy linh bằng đắp cao một mảnh đồ trắng, không ít hán tử giang hồ tay cầm nhang đèn nến, đi về hướng linh đường.

Việt Tê Kiến đã sớm thay một thân áo tang, nhanh chóng vào linh đường, chỉ thấy Tang Vân Ca quấn khăn để tang, đang đối diện khách phúng viếng quỳ trả lễ, gương mặt gầy đến hõm sâu xuống, dưới cằm một mảnh râu ria loạn thất bát tao, tiều tụy bất kham.

Việt Tê Kiến vành mắt một trận cay xót, kìm lòng không đặng bước qua, run giọng gọi: “Vân Ca!”

Tang Vân Ca mờ mịt ngẩng đầu, thấy là hắn, đôi mắt chằng chịt tơ máu liền sáng lên, khàn giọng nói: “Ngươi về rồi sao? Đáng tiếc không thể gặp mặt cha lần cuối…”

Việt Tê Kiến nức nở nói: “Bá phụ qua đời… Ngươi… ngươi cũng phải yêu quý bản thân, nếu ngươi không chống đỡ nổi, bá phụ dưới hoàng tuyền há có thể an tâm được?”


Tang Vân Ca cáo tội với khách điếu, nhờ lão quản gia tạm thời chiếu ứng, dẫn Việt Tê Kiến ra hậu đường, thấy Khổng Tước theo sát một tấc cũng không rời, Tang Vân Ca hơi ngạc nhiên, nói: “Vị cô nương này là…?”

Việt Tê Kiến vội nói: “Khổng Tước cô nương là bằng hữu ta kết giao ở Nam Cương.”

Tang Vân Ca bận rộn trăm bề, cũng không rảnh hỏi thêm, chỉ nói: “Cô nương, thất lễ.”

Khổng Tước níu chặt tay áo Việt Tê Kiến, trong ngữ khí lộ vẻ vô tâm vô phế: “Không sao, cha ngươi bị người khác làm đến chết khô mà… Tê Kiến ở cùng ta là được rồi.”

Tang Vân Ca vừa thẹn vừa giận, nếu người buông lời vô lễ là một nam nhân, đã sớm cho hắn một trận quyền cước no nê, nhưng đối diện khuôn mặt trẻ con của Khổng Tước, chỉ có thể kiềm nén lửa giận, cắn răng nói: “Mối thù giết cha… ta phải bắt yêu nhân Tô Thác Đao kia nợ máu trả bằng máu!”

Khổng Tước giận tái mặt, cố nhịn không hé một câu, lại nghe Việt Tê Kiến nói đến rõ ràng: “Kẻ hại Tang bá bá… không phải Tô Thác Đao.”

Tang Vân Ca mấy ngày qua không ngủ không nghỉ, còn ngỡ mình nghe lầm: “Ngươi nói cái gì?”

Việt Tê Kiến đang định mở miệng, từ cửa hậu đường chậm rãi đi ra một người, đạm đạm nói: “Không phải Tô Thác Đao? Dám hỏi tôn tính đại danh thiếu hiệp?”

Người này sắc da ngăm đen, ngũ quan thâm khắc, anh tuấn đến phong mang hiển lộ khí độ bức người.

Khổng Tước xen mồm cười hỏi: “Thế ngươi quý tính là gì?”

Người này mỉm cười, thanh âm trầm thấp hồn hậu: “Tại hạ Tống Vô Bạn.”

Khổng Tước trong lòng rùng mình.

Bạch đạo Bắc Đẩu Minh, tam bang tứ thế gia đều quy phục, thực lực ngày một cường thịnh, gần đây khắp nơi đều đối chọi Thất Tinh Hồ, quả thật là tâm phúc đại họa, Bắc Đẩu minh chủ Tống Vô Bạn còn là nhân vật nổi bật nhất danh vọng nhất trong thế hệ trẻ tuổi trên giang hồ.

Khổng Tước ỷ nhỏ giở tiểu xảo, đảo đảo nhãn châu, cười duyên nói: “Thì ra là Tống đại hiệp… Người ta lấy tên Thất Tinh Hồ, ngươi liền cho ra một Bắc Đẩu Minh, ngay cả tên cũng phải thành đôi với người ta, y như mạch nha bám dính muốn gỡ cũng gỡ không được.”

Tống Vô Bạn không hề nổi giận, nói: “Cô nương nói rất đúng, nếu có một ngày, tà ma trừ sạch Thất Tinh diệt vong, Bắc Đẩu Minh tự nhiên giải tán, Tống mỗ cũng có thể tiêu dao giang hồ.”

Khổng Tước trừng mắt, đã thực sự phẫn nộ, nhưng cũng biết mình đang ở đâu, tuyệt không thể phát tác với người này.


Tống Vô Bạn không đếm xỉa tới Khổng Tước nữa, chuyển sang Việt Tê Kiến, nói: “Vị thiếu hiệp này tố y phúng viếng, có lẽ cũng là thân bằng cố giao của Tang gia, tự nhiên sẽ không có lý do gì bao che cho yêu nhân Thất Tinh Hồ… Chẳng hay thiếu hiệp đã biết được nội tình gì?”

Lời này nói đến lợi hại, lưới sắt căng ngang Hoa Sơn một đường, bức Việt Tê Kiến hoàn toàn không có đường lui, làm sao dám trả lời qua loa cho có lệ?

Tang Vân Ca đầu mày nhíu chặt, mâu quang xoay tới xoay lui trên mặt Việt Tê Kiến, tràn ngập vẻ nghi hoặc.

Việt Tê Kiến đắn đo một lát, nói: “Tống minh chủ, tại hạ Việt Tê Kiến, là biểu đệ của Vân Ca, từ nhỏ đã lớn lên ở Tang gia.”

“Vân Ca, bá phụ qua đời, ta rất lo cho ngươi… Ta có mang theo thuốc, giúp ngươi trị thương trước có được không?”

Tang Vân Ca biết hắn từ nhỏ đã nghiên tập y thuật, nghe vậy trong lòng vừa vui mừng vừa ấm áp, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vai hắn: “Ngươi vừa trở về, không cần gấp… Hơn nữa thương thế của ta cũng không dễ trị.”

Tống Vô Bạn lẳng lặng nói: “Việt thiếu hiệp là chỉ vết thương do Phượng Minh Xuân Hiểu đao gây ra?”

Việt Tê Kiến mím môi, nói: “Phải.”

“Đao này bản tính âm tà, tổn hại kinh mạch nội lực, ngoài đao chủ ra, không ai có thể chữa.”

Việt Tê Kiến thở dài: “Không sai.”

Tống Vô Bạn mục quang như mũi kiếm: “Quãng thời gian gần đây, từng nghe Vân Ca huynh nhắc, Việt thiếu hiệp mấy tháng trước mất tích ở Nam Cương?”

Tuy là hỏi, ngữ khí lại là một chùy định âm không cho chống chế: “Kết giao cung chủ Thất Tinh Hồ, kỳ thực cũng là cơ duyên khó gặp.”

Việt Tê Kiến nhìn thẳng hắn: “Không giấu gì Tống minh chủ… Tại hạ cùng Tô Thác Đao, vốn là cố giao cựu thức.”

Tang Vân Ca kinh nghi bất định, quát: “Ngươi nói cái gì? Bảy tuổi ngươi đã tới nhà ta, sao có thể là bằng hữu giao tình với yêu nhân đó? Chẳng lẽ ngươi bị mất trí? Hay là trúng tà thuật của Thất Tinh Hồ?”

Việt Tê Kiến lắc đầu nói: “Vân Ca, ta không hề gạt ngươi… Thác Đao từng có ân với ta, Tang bá bá thực sự không phải hắn hại chết, bởi vì suốt thời gian qua ta vẫn luôn ở bên hắn, có thể làm nhân chứng cho hắn, hắn chưa từng rời khỏi Thất Tinh Hồ.”

Tống Vô Bạn cười lạnh một tiếng.


Việt Tê Kiến hòa nhã nói: “Tống minh chủ, thậm chí là Bắc Đẩu Minh hay giang hồ công đạo, tự nhiên sẽ không để mặc hung phạm giá họa cho người khác, càng không để Tang bá bá đại thù không báo được, có phải không?”

Tống Vô Bạn mục quang sắc bén âm lãnh, thản nhiên nói: “Tang đại hiệp thu dưỡng ngươi mười năm… nhưng đã nuôi nhầm một con chó thay Thất Tinh Hồ.”

Tống Vô Bạn phản ứng như vậy quả nhiên không ngoài dự liệu, Việt Tê Kiến chỉ nói: “Tại hạ thấp cổ bé miệng, Tống minh chủ không tin, ta cũng không thể làm gì hơn, nhưng chuyện này rồi cũng sẽ có ngày được đưa ra ánh sáng… Ta trị thương cho Vân Ca trước vậy.”

Đảo mắt tiếp xúc nhãn thần của Tang Vân Ca, như bị dội một chậu nước tuyết từ đầu đến chân vào ngày đông buốt giá.

Nhiều năm sớm tối bên nhau, vị biểu ca này tuy có chút tính tình của danh môn thiếu hiệp, nhưng với mình luôn ôn nhu ân cần, trông nom quan ái mọi bề, lúc này chỉ thấy gương mặt hắn vặn vẹo, trong mắt tràn ngập bi phẫn cùng căm hận đến khó tin: “Ngươi đi đi! Thương thế của ta không cần ngươi trị.”

Việt Tê Kiến trong lòng chua xót, nhịn không được kéo cổ tay hắn, thấp giọng khẩn cầu: “Vân Ca, ta vẫn luôn xem ngươi là thân huynh trưởng… Ngươi, ngươi nguyện ý tin ta một lần được không? Một lần này thôi. Để ta ở lại một hồi, bôi thuốc cho ngươi xong ta sẽ đi ngay…”

Tang Vân Ca như bị rắn độc cắn một phát, hất tay hắn ra, thái dương gân xanh hằn lên, phẫn nộ rống: “Cút!”

Tống Vô Bạn thần sắc ngưng trọng, đi trước mấy bước, ngăn chặn lối đi của Việt Tê Kiến, người của Bắc Đẩu Minh liền ngầm hiểu, lần lượt xông tới bao vây.

Khổng Tước hai tay nắm chặt đai lưng, vành mắt cũng đỏ lên, nói: “Tê Kiến, chúng ta đi thôi… Bọn họ không phân phải trái, ta sợ lắm…”

Thân thể nhỏ nhắn yêu kiều của nàng không ngừng run rẩy, như con thú nhỏ đang chấn kinh khiến người không khỏi thương tiếc, sao nhẫn tâm động thủ với một tiểu cô nương khả ái mỹ lệ như vậy, vài hán tử bội kiếm cước bộ đều có chút do dự, Tống Vô Bạn chợt lạnh lùng nói: “Yêu nữ to gan!”

Phóng lên, năm ngón như câu nhắm ngay khớp xương khuỷu tay của Khổng Tước.

Khổng Tước xoay người một vòng, trong tay áo ló ra một thanh đoản kiếm mỏng manh, quang mang lấp lánh, phong tỏa thế công của Tống Vô Bạn, bên hông lại nhanh như chớp rơi ra một bình dược, nắp bình đã được mở, có làn khói trắng mơ hồ lan tràn.

Tống Vô Bạn quát lớn: “Tất cả bế khí!”

Hắn chiêu số đại khai đại hợp, chưởng lực có uy thế của núi cao, bức Khổng Tước gần như nghẹt thở, kiếm phong giữa chưởng thế hung dũng chỉ miễn cưỡng đâm chém loạn xạ, nhưng vẫn cười khanh khách nói: “Khí lực thật lớn a, nhưng lại dùng để ức hiếp tiểu cô nương mảnh mai yếu đuối như ta, cũng không thấy hổ thẹn sao?”

Trong lòng biết họ Tống này võ công cực cao, lại bị chúng địch vây hãm, e rằng mình chưa xuất được mười chiêu đã bị bọn họ chế ngự, Khổng Tước cắn răng, đôi mắt đẹp nhắm chuẩn một khe hở, mũi chân vừa xoáy, liền định chạy ra hậu đường.

Tống Vô Bạn trầm mặt, tay trái vẽ nên một đạo hình cung, dùng nhu lực ngăn trở đoản kiếm, tay phải siết thành quyền, tung một kích thật mạnh.


Khổng Tước nháy mắt quyết định cực nhanh, buông tay vứt kiếm, một thức Yến Tử Xuyên Liêm, phá cửa sổ bay ra ngoài.

Chỉ cần rời khỏi hậu đường, dựa vào khinh công cùng thuật ẩn náo của mình, nhất định có thể tìm đường sống.

Đang thở phào nhẹ nhõm, chợt cảm thấy sau lưng một trận kình phong ập tới, như trọng chùy như cự phủ (búa tạ), căn bản không kịp né tránh, chỉ nghe rắc một tiếng, xương cốt phế phủ trúng phải cú va chạm này đều thành một khay cát vụn, vừa hé miệng liền máu tuôn như suối.

Tống Vô Bạn thu quyền chắp tay: “Hôm nay tha cho ngươi, nói với Tô Thác Đao… Mạng của hắn, Tống Vô Bạn sắp định rồi!”