Sát Tương Tư

Chương 10

Việt Tê Kiến thẫn thờ nói: “Trang Sùng Quang đâu? Còn sống hay đã chết?”

Thác Đao nói: “Ta cũng là kẻ thù của ngươi… Cứ giết ta trước, rồi tìm Sùng Quang cung chủ.”

Việt Tê Kiến lắc đầu: “Ngày đó ta nghe thấy tất cả, cũng nhớ rất rõ… Cha mẹ người thân của ta đều bị Trang Sùng Quang giết, không liên quan đến ngươi.”

Thác Đao ngẩn ra, bật cười: “Nhưng hôm ấy ta đi cùng Sùng Quang cung chủ, là đệ tử chân truyền của hắn, còn là người của Thất Tinh Hồ… Chẳng lẽ ngươi không nên giết ta?”

Việt Tê Kiến thanh âm không lớn nhưng thập phần kiên định, nói: “Không nên. Ngươi không hề giết người nhà ta, còn buông tha cho ta, kẻ thù của ta, chỉ có Trang Sùng Quang.”

Thác Đao nhìn hắn không chớp mắt, mâu quang thâm thúy tận xương, ngón tay nắm cằm hắn dần dụng lực: “Nếu Sùng Quang cung chủ lệnh ta giết cha mẹ ngươi, ta nhất định sẽ động thủ không chút do dự, ta buông tha ngươi, chẳng qua là vì một ngày trước cung chủ vừa phạt ta, nên ta cố tình chọc giận hắn… chứ không có nửa phần hảo ý với ngươi, ngươi hiểu không?”

Việt Tê Kiến cằm đau đớn, nhưng dị thường bướng bỉnh: “Ngươi suýt nữa bị Trang Sùng Quang hành hạ thành tàn phế, cũng bởi vì ta…”

Thác Đao cười lớn: “Ngươi thì có là gì? Sùng Quang cung chủ tâm huyết dâng trào, nếu đã muốn thay gân đổi mạch, Thiên Vương Lão Tử cũng không ngăn được! Cho dù ta cưỡng ngươi bảy tám lần trước rồi lột da nắn xương, hắn cũng sẽ không vì thế mà bỏ qua cho ta.”

Hai người y sam ướt đẫm da thịt áp sát, vốn đã ái muội khôn tả, lại thêm nghe thấy chữ cưỡng, Việt Tê Kiến vừa thẹn vừa giận, khuôn mặt lập tức bùng cháy: “Ngươi nói bậy gì đó!”

Mi mắt rũ xuống, thấy cổ áo Thác Đao chưa khép kín, để lộ một mảng lớn da thịt như ngọc dưới cổ, thậm chí hai đóa anh hồng trước ngực đều bán ẩn bán hiện, không khỏi đỏ mặt tía tai, ngay cả hô hấp cũng hỗn loạn: “Ngươi… mặc lại y phục!”

Thác Đao đuôi mày giương cao: “Ta từ trên giường vội vàng chạy tới, chẳng lẽ phải gói kín như đi Thiếu Lâm Tự lễ phật? Hơn nữa trước giờ đều là Diệp tổng quản giúp ta mặc y phục, ta không biết tự mặc… Hay là ngươi giúp ta đi?”

Dung mạo hắn quá mức tà mỹ, cho dù vô tình, cũng toát lên vài phần ý vị xuân sắc triền miên, Việt Tê Kiến vô pháp cưỡng lại, đành phải tận lực ngả người ra sau né tránh, trong lòng thầm thất kinh, xem ra vị Diệp tổng quản kia quả thật phi thường sủng ái Thác Đao, còn luôn tự tay chỉnh trang y sam cho hắn…

Thác Đao thấy hắn xuất thần, ngón tay men theo má hắn từ từ lướt xuống cổ rồi hõm vai, nhẹ giọng cười nói: “Da rất đẹp, vừa mịn vừa mềm, so với Diệp tổng quản, cũng không kém là bao.”

Việt Tê Kiến tức giận đến run rẩy, còn trỗi lên một cỗ chua xót không tự biết: “Tại sao phải lăng nhục ta?”


Thác Đao mỉm cười: “Ngươi cho đây là lăng nhục? Việt công tử, xem ra ngươi uổng một chuyến đến Thất Tinh Hồ rồi.”

Việt Tê Kiến nói: “Sở cô cô và Khổng Tước, ngôn hành tuyệt không có nửa điểm khiếm nhã.”

“Vậy sao?” Thác Đao thản nhiên nói, “Ngươi nên lột sạch họ nhìn một chút.”

Dường như đột nhiên mất hứng thú, buông tay nói: “Khai thật đi, ngươi tới Thất Tinh Hồ, rốt cuộc là muốn làm gì?”

Việt Tê Kiến mím chặt môi, trầm mặc đôi khắc, từng chữ một nói: “Ta muốn tìm Trang Sùng Quang. Nếu hắn chưa chết, ta sẽ giết hắn trả thù, nếu hắn chết rồi, ta liền rời khỏi nơi này.”

Thấy hắn bị ướt mưa, khuôn mặt được gột rửa càng thêm vài phần nhu hòa, Thác Đao thần sắc bất động, nhưng trong mắt lộ vẻ nghiền ngẫm, hồi lâu cười nói: “Ba ngày sau, ta dẫn ngươi đi gặp Sùng Quang cung chủ.”

Một câu khinh miêu đạm tả, nhưng không kém gì sấm rền vang dội, Việt Tê Kiến hai mắt sáng lên, nói: “Ngươi… tại sao lại muốn giúp ta?”

“Nếu ngươi không phải tên ngốc, thì chính là xem ta như tên ngốc… Nhưng bất luận loại nào, cũng đều thú vị chết được, Việt công tử, ta thấy thích ngươi rồi.”

Thác Đao nói xong, từ trên cây nhảy xuống, quay đầu cười nói: “Bất quá ta rất hiếu kỳ, ngươi định làm sao giết Sùng Quang cung chủ? Hoặc giả… làm sao tự leo xuống cây này?”

Tiếng cười chưa dứt, thân ảnh đã biến mất trong màn gió mưa.

Lúc Khổng Tước trải qua bao gian lao lôi Việt Tê Kiến từ trên cây xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn đã dài như sư thái bị lão hòa thượng trêu ghẹo: “Ngươi nói ngươi nằm mơ rồi leo lên trên đó? Ngươi nghĩ ngươi là khỉ hay rắn? Trên cây này có chuối hay có Hứa Tiên?”

Việt Tê Kiến dầm mưa suốt một đêm, lại cùng Thác Đao đấu võ mồm một phen kinh tâm động phách, lúc này trong đầu đã như ong vỡ tổ loạn thất bát tao vừa mệt vừa buồn ngủ, bất cứ lúc nào cũng có thể nằm sấp trên mặt đất ngủ như heo chết, nghe vậy chỉ đáp cho có lệ: “Mộng du thôi…”

Khổng Tước không chấp nhận càng không buông tha: “Cái cây này nhìn sao cũng cao hơn mười trượng, ngươi leo lại lần nữa cho ta xem!”

Việt Tê Kiến cước bộ đã lảo đảo, cười khổ nói: “Tha cho ta đi, hảo cô nương, hảo muội muội…”

Khổng Tước cười đến mặt ửng hồng, làm ra vẻ chán ghét liếc hắn một cái, vươn tay dìu hắn về y xá, một bên không quên châm chọc: “Không biết nói dối thì đừng nói, mấy chuyện mộng du nhảm nhí này… Chẳng lẽ tối qua ngươi đưa đầu ra cho nước mưa thấm vào trong não luôn sao?”

Việt Tê Kiến rất am hiểu đạo giấu dốt, chỉ vờ như tai bị điếc, nửa ngày lại thấp giọng hỏi: “Khổng Tước, ngươi từng gặp Diệp tổng quản chưa? Hắn… là người thế nào?”

Khổng Tước cười lạnh một tiếng: “Muốn nghe sự thật không?”

Việt Tê Kiến gật đầu.

Khổng Tước nhìn xoáy vào hắn, từ tốn nói: “Diệp tổng quản đẹp hơn ngươi, thông minh hơn ngươi, thủ đoạn hơn ngươi, ngươi và hắn đứng chung, bất cứ người nào dù nam hay nữ cũng đều chọn hắn… Mà hắn chỉ cần vươn một ngón tay út thôi, cũng đủ khiến ngươi trọn kiếp không được siêu sinh.”


Việt Tê Kiến sắc mặt thoáng tái đi: “Ta không phải hỏi chuyện này.”

Khổng Tước không chút khách khí quả quyết khẳng định: “Ngươi chính là muốn biết chuyện này.”

Nữ hài nhi này tuổi tuy nhỏ, nhưng lại như yêu quái có thể đoán được tâm tư bí ẩn nhất của người khác: “A Tây, ta sẽ không hại ngươi… Người nên tự biết, Thất Tinh Hồ không phải một nơi để mơ mộng.”

Việt Tê Kiến miễn cưỡng mỉm cười: “Ta hiểu… nhưng Thác Đao nói hắn thích ta.”

Khổng Tước chém đinh chặt sắt: “Hắn gạt ngươi thôi!”

Việt Tê Kiến mâu quang trầm tĩnh lộ ra nhiệt liệt chấp mê bất ngộ: “Ta có gì đáng để hắn gạt?”

Khổng Tước dừng bước, thập phần nghiêm túc nói: “A Tây, ngươi thích quan tài loại nào? Ta đặt sẵn cho ngươi, cũng không uổng chúng ta quen biết bấy lâu.”

Việt Tê Kiến trầm mặc không đáp trả, đợi về đến y xá, lại trực tiếp hỏi Sở Lục Yêu: “Cô cô, gân mạch của Vô dực phi báo có đặc tính gì?”

Khổng Tước rất lão luyện thở dài, cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ngốc chết được!”

Việt Tê Kiến làm như không nghe thấy, chỉ khẩn cầu: “Cô cô, lúc nhỏ ta cơ duyên xảo hợp, được truyền một bộ y thư, tên là Nội chiêu đồ lược, có lẽ sẽ phần nào hữu ích với người, cô cô… Có thể truyền ta thuật thay gân đổi mạch được không?”

Hắn không phải người giỏi giao dịch, nói xong câu này mặt đã đỏ bừng, lại sợ Sở Lục Yêu không đáp ứng, ngập ngừng tiếp tục: “Còn có Thiên kim phương… có thể bổ chứng tương trợ cho Dược độc kinh của cô cô.”

Sở Lục Yêu cả đời tinh nghiên y thuật, nghe vậy vui mừng, nàng cũng không phải người thích nháo hư, lập tức đáp: “Thế thì tốt quá.”

Việt Tê Kiến còn kinh hỉ hơn nàng gấp trăm lần, lại có chút không dám tin, nhỏ giọng nói: “Thật sao?”

Nhìn đôi mắt ôn nhu vô tội cực điểm kia, Sở Lục Yêu ẩn ẩn không đành lòng, mỉm cười nói: “A Tây, ta luôn thích tư chất tính cách của ngươi, vốn đã muốn truyền y thuật cho ngươi, ngươi yên tâm, ngươi muốn học, ta nhất định sẽ dạy.”

Việt Tê Kiến trong mắt chỉ còn cảm kích, liền nói: “Đa tạ cô cô… Ta đi thay y phục bị ướt trước, rồi hành đại lễ bái sư.”

Vội vã trở về nơi ở, mới biết hai tay mình đã run đến lợi hại, bủn rủn cơ hồ không gỡ được cúc áo.

Hai ngày qua Việt Tê Kiến toàn tâm toàn ý lật xem những ghi chép có liên quan tới Vô dực phi báo, mới biết gân chân phi báo vốn thuộc tính cực nhiệt, cấy vào cơ thể người, phải chịu nỗi thống khổ huyết nhục như bị thiêu đốt, hạt Địa dũng kim liên tuy là diệu dược đúng bệnh, nhưng không thể trị liệu dứt điểm, vừa nghĩ đến đây, trong lòng chỉ có đồng cảm, nóng ruột nóng gan.

Sáng sớm ngày thứ ba, Sở Lục Yêu dạy hắn dùng đao châm bằng bạc để rút ra một sợi gân hoàn chỉnh, một bên giảng giải: “Lúc tróc kinh mạch, nhận huyệt phải chuẩn hạ đao phải nhanh, còn phải mò thấu thời cơ vị trí huyết mạch vận hành, đây là công phu tinh vi từng li từng tí, không thể có nửa phần sơ suất.”


Việt Tê Kiến tay cầm ngân đao, nửa ngày thấp giọng nói: “Cô cô, lúc này tâm thần ta có chút bất định.”

Kỳ hẹn ba ngày mà Thác Đao nói đã tới, nhưng không biết hắn làm sao dẫn mình đi gặp Trang Sùng Quang.

Sở Lục Yêu nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Tâm tình không thể tự khống chế, là điều tối kỵ ở y sư, ngươi là một hài tử thông minh đạm bạc, dù có ưu nộ hỉ bi, cũng nên có chừng mực không lạc lối.”

Việt Tê Kiến gật đầu, nói: “Thác Đao đáp ứng hôm nay tới tìm ta.”

Sở Lục Yêu thần sắc khẽ biến, Khổng Tước lại hừ một tiếng, xen mồm nói: “Thảo nào cổ ngươi cũng ngóng tới dài ra, ai không biết còn tưởng ngươi đang đợi tình lang!”

Kết quả người tới đương nhiên không phải tình lang, cũng không phải Thác Đao, mà là Thương Hoành Địch.

Thương Hoành Địch, tiểu đệ tử quan môn của Giáng Cung đường chủ Âm Chúc Long, cổ độc đều do sư phụ chân truyền, chỉ thua kém phần hỏa hậu mà thôi, thành thử rất được Diệp Chậm Ly coi trọng, đặc biệt cho thường theo bên người, nhậm chức thủ tọa Thập Bát Thiên Sàm quân, là thuộc hạ đắc lực thân cận nhất.

Thương Hoành Địch làm người, giống như kim hoàn xà phách một cái xoay đuôi liền biến thành hai chân bước đi, tướng mạo lại như bạch hạc trong mây chuyên khắc xà yêu, tao nhã như tiên, cười rộ lên càng phong lưu hàm súc: “Sở cô cô, Diệp công tử muốn gặp A Tây, không làm lỡ việc ở y xá của lão nhân gia người chứ?”

Sở Lục Yêu vừa thấy hắn, rất rõ ràng lộ vẻ chán ghét không vui, do dự một lát, lại hỏi: “Ngươi nói thật đi, Diệp tổng quản tại sao đột nhiên muốn gặp A Tây?”

Thương Hoành Địch mỉm cười, thái độ thập phần ôn hòa khách khí: “Cô cô, tâm tư của Diệp công tử, Hoành Địch có bao nhiêu cái đầu để đoán?”

Đôi mắt hắn hẹp dài hơi xếch lên, lúc lưu chuyển không mang vũ mị, trái lại có chút sắc lãnh thâm thúy, nhìn Việt Tê Kiến, nói: “Y xá cũng thuộc Nội đường, Diệp công tử muốn gặp ai cũng đâu có gì lạ, đúng không?”

Một phen liếc mắt không hề che giấu ý cười, nhưng Việt Tê Kiến chỉ cảm thấy đầu ngón tay cũng lạnh buốt.

Sở Lục Yêu thoáng trầm ngâm, hòa nhã nói: “A Tây, ngươi theo hắn đi.”

Lại cố ý bồi thêm một câu: “Hoành Địch, nhớ nói với Diệp tổng quản, hài tử này ta đã thu làm đồ nhi, không phải nô bộc tầm thường trong y xá.”

Thương Hoành Địch hơi sửng sốt, lập tức cười nói: “Chúc mừng cô cô được đệ tử giỏi… Sư phụ nếu biết, cũng sẽ vui thay cô cô.”

Sở Lục Yêu sắc mặt đột nhiên tái nhợt, cắn môi, không nói lời nào.

Nhìn hai người họ rời y xá, Khổng Tước nhỏ giọng bông đùa: “Cô cô, bao nhiêu năm qua, ngoài ta ra người chỉ thu hắn! Sau này A Tây nên gọi ta là sư tỷ, hay là sư huynh đây?”

Sở Lục Yêu mâu quang đạm mạc: “Hắn có thể toàn mạng trở về là tốt rồi.”


Thương Hoành Địch dẫn Việt Tê Kiến xuyên qua con đường mòn trong hoa viên bên vách núi, tiến vào một gian tinh xá.

Trước khi vào, Thương Hoành Địch cởi đôi guốc thanh đằng, quay đầu ra hiệu với Việt Tê Kiến, ý bảo hắn cũng phải làm theo.

Việt Tê Kiến không hiểu lắm, nhưng người đang dưới mái hiên, chỉ cởi hài thôi, không đáng gồng mình làm ra vẻ thà chết không chịu nhục, lập tức cũng chỉ mang tất theo sát mà vào.

Vừa đặt chân, chỉ thấy nguyên gian nhà trên mặt đất trải một lớp thảm lông dài trắng tuyết sáng sủa, mềm mại ôm cả mắt cá chân, tuy cách lớp tất, xúc cảm vẫn ấm áp trọn vẹn như đang đi trên mây.

Bày trí trong phòng cũng không hào nhoáng phú quý bức người, thậm chí có chút mộc mạc thanh thoát, mà vị trí từng thứ như bàn ghế án kỷ đều được sắp đặt vừa vặn đúng chỗ, khiến người cử động đều là thư thái tự tại.

Đằng sau án kỷ bằng gỗ tử đàn chạm mây hai đầu cong lên, một cẩm y thiếu niên đang ngồi nghiêm trang, ngưng thần nhìn cái bát tròn nho nhỏ trước mặt.

Thương Hoành Địch khom người nói: “Công tử, đã dẫn đến.”

Thiếu niên ngẩng đầu quan sát Việt Tê Kiến, lạnh lùng nói: “Thấy bổn tọa, cư nhiên không quỳ?”

Việt Tê Kiến kinh ngạc, thiếu niên này thoạt nhìn thanh lãnh thuần mỹ như một giọt nước tuyết trên lá trúc tháng chạp, khiến người chỉ hận không thể nâng niu trong tay cung phụng trong lọ pha lê, vốn ngỡ là khách khuê phòng của Diệp tổng quản, không ngờ hắn chính là Diệp Chậm Ly tiếng ác đồn xa trong chốn giang hồ!

Nhất thời quỳ xuống hành lễ: “Y xá A Tây, bái kiến Diệp tổng quản.”

Diệp Chậm Ly vươn ngón tay trêu chọc con rắn nhỏ trong bát, hỏi: “Ngươi chính là A Tây?”

Thái độ hắn dửng dưng tùy ý, nhưng Việt Tê Kiến cũng không khinh suất, đáp: “Phải.”

“Nghe nói ngươi sắc đảm tày trời, dám thích Thác Đao?”

Việt Tê Kiến sửng sốt, đỏ mặt tía tai.

Thương Hoành Địch cũng thất kinh, khuôn mặt đoan đoan chính chính nhất thời nhăn nhó như một mảnh khăn lau, dầu muối tương giấm đều hội tụ một chỗ, ánh mắt nhìn Việt Tê Kiến, lại như đang nhìn một con trùng chết cứng.

Diệp Chậm Ly thản nhiên nói: “Nghe nói ngươi tâm địa thiên lương, tốt đến mức một con chim cũng không nỡ thương tổn, ở trù phòng có người ức hiếp ngươi đủ điều, ngươi cũng không để bụng, có đúng không?”

Việt Tê Kiến lưỡng lự một hồi, châm chước đáp: “Nhân tính bổn thiện, người học y càng nên có thiện tâm.”

Diệp Chậm Ly lưu luyến bỏ con rắn nhỏ từ trên ngón tay xuống, thả vào bát đậy nắp lại, nói: “Ta không biết cái gì là thiện tâm, nhưng biết người ngu xuẩn nhất định chết sớm hơn kẻ ác, nhất là những người ngu xuẩn mà không biết mình ngu xuẩn cỡ nào… Hoành Địch, ngươi nói có đúng không?”


Thương Hoành Địch gật đầu, lại thấp giọng nói: “Công tử, Sở cô cô đã thu A Tây làm đồ đệ.”

Diệp Chậm Ly lười biếng nói: “Vậy sao? Sở Lục Yêu chịu hết nổi nữa? Mười năm trước bị Âm Chúc Long làm cho một mảnh hồ đồ, quần còn chưa buộc chặt, đã dám bày vẻ mặt giữ vững bài phường trinh tiết sống chết không nhận sai, chẳng đoái hoài sư phụ ngươi, nhưng lại háo hức tìm cho mình một tiểu bạch kiểm mới?”

Thương Hoành Địch cười đến đặc biệt xán lạn: “Thân là đồ nhi, không phê bình vị sư nương tiện nghi này không đúng, nhưng công tử luôn cao kiến, nhất định nói không sai.”

Việt Tê Kiến nghe xong vừa kinh vừa giận, Sở Lục Yêu tính tình tuy lãnh đạm, nhưng sâu trong nội tâm lại rất ôn hòa, đối đãi mình cũng rất chiếu cố, không ngờ lúc riêng tư lại bị người nhục mạ như vậy, nghĩ đến Âm Chúc Long kia luyện người thành cổ tiếng xấu đồn xa, năm đó không biết làm sao chà đạp nàng, không khỏi cảm thấy khổ sở thay nàng, trên mặt tự nhiên hiện vẻ bất bình phẫn uất.

Diệp Chậm Ly lạnh lùng bàng quan, cười nhạt, ôn nhu nói: “Bò qua đây, tiểu tiện nhân… Sau đó tự cởi sạch.”