Sất Trá Phong Vân

Chương 985: Mười tám búa thượng phong, một búa thiên hạ đi

Chắc hẳn phải chờ tới lần biến thân sau mới có thể khôi phục lại.

Thạch thất yên tĩnh, chỉ còn lại có Càn Kình và Phần Đồ Cuồng Ca vẫn chưa tỉnh lại.

Đoạn Phong Bất Nhị kinh ngạc nhìn Phần Đồ Cuồng Ca. Hắn vốn tưởng rằng người chiến sĩ này sẽ lui ra ngoài sớm hơn, nhưng không nghĩ tới hắn toàn thân đã bị thương hơn mười chỗ, còn không có ý định lui ra ngoài.

Thiết Khắc lo lắng nhìn thân thể Càn Kình cũng đang bị thương. Chỉ khi chiến ý sụp đổ, mới có khả năng rời khỏi nơi đó. Chiến ý của Càn Kình...

Chiến ý đó thực sự không thể dùng từ cường đại kiên quyết để hình dung nữa! Nhưng loại chiến ý này cũng khiến hắn khó có thể rời khỏi cuộc chiến đấu kia!

Càng phiền phức hơn nữa chính là đạo chiến sĩ của Càn Kình. Đó chính là vĩnh viễn đi tới không lui về phía sau. Đi tới, phương thức chiến đấu đi tới đặc biệt!

Nếu như ý chí chiến đấu của hắn tan vỡ, như vậy mặc dù lui ra ngoài, thực lực có khả năng không chỉ không được tăng trưởng, còn có thể giảm xuống!

Ầm!

Thân thể Phần Đồ Cuồng Ca bay ra ngoài, trực tiếp bay ra khỏi sơn động, đập vào mặt nham thạch cứng rắ, sau đó lăn mười mấy vòng mới dừng lại. Hắn chậm rãi ngẩng, đầu trong ánh mắt lộ vẻ vui mừng.

Sự vui mừng này đại biểu cho cái gì?

Đoạn Phong Bất Nhị biết, Mộc Nột Chân Sách biết. Bất kỳ chiến sĩ nào nắm giữ thực lực đều có thể hiểu rõ. Đó là một loại biểu hiện Phần Đồ Cuồng Ca sau khi bị thương, thông qua chiến đấu bị thương học được nhiều thứ hơn. Chỉ cần thân thể khôi phục sẽ trở nên càng cường đại hơn.

Hai Đấu Hồn!

Mỗi lần Mộc Nột Chân Sách nghĩ đến hai Đấu Hồn của Phần Đồ Cuồng Ca, đều cảm giác không cách nào lý giải được. Truyền thừa từ trước cho tới bây giờ chỉ có thể truyền thừa đấu tâm và đấu tâm hoàng kim, chưa bao giờ nghe nói có thể truyền thừa Đấu Hồn. Nhưng điều này lại thực hiện được đối với Phần Đồ Cuồng Khiếu. Không biết đây là biện pháp tam ca Trường Không Chân Sách nghĩ ra được? Hay là Bát Hoang Vô Sinh giao cho Phần Đồ Cuồng Khiếu?


Thế gian này có quá nhiều bí pháp. Mộc Nột Chân Sách cũng chỉ có thể tán thưởng. Theo thời gian thế gian này không ngừng chuyển dời. so với mấy nghìn năm trước này đấu kỹ thật sự có thể nói là đã tiến vào một thời đại toàn thịnh mới. Tuy rằng rất nhiều đấu kỹ thất truyền, nhưng lại có nhiều đấu kỹ mới được sáng lập ra.

Tầm mắt Phần Đồ Cuồng Ca rơi vào trên người Càn Kính. Chiến đấu như vậy nếu biết là đi cùng bạn đồng hành tới, có thể an toàn lui ra ngoài hay không?

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, toàn thân Càn Kính hoàn toàn chìm đắm trong trận chiến đấu này. Trảm Mã Đao đã từng gãy lại nằm trong tay hắn. Xung quanh hắn tràn ngập vong linh vô cùng vô tận. Vô số vong linh hợp thành vong linh biển rộng.

Chỉ có thể ở trên mặt biển mới nhìn thấy chiến thuyền. Lúc này không ngờ lại có thuyền bay trên không trung. Nhưng không phải chỉ là một con thuyền, cũng không phải là mấy chiến thuyền... Mà là trên trăm chiến thuyền chiến hạm thật lớn bay lơ lửng trên không trung. Từng đạo ma pháp chói mắt từ mép thuyền chiến hạm liên tục bắn ra, nổ mạnh vào thân tàu phía đối phương.

Đám chiến hạm khổng lồ thậm chí che lấp cả mặt trời trên không trung. Từng đám chiến sĩ được các ma pháp sư sử dụng thuật bay lượn thuật, ma pháp gia cường đang bay trên không trung, sống chết chém giết các vong linh cánh dài trên chiến thuyền khác bay ra.

Máu tươi giống như những hạt mưa lớn rơi xuống, nhuộm đỏ trời, nhuộm đỏ đất, cũng nhuộm đỏ cả người, càng nhuộm đỏ cả tim!

Máu với màu đỏ chói mắt khiến người ta chết một cách điên cuồng, cũng làm cả chiến trường điên cuồng.

Không ngừng có vong linh xuất hiện ở bên cạnh Càn Kình. Hắn cầm Trảm Mã Đao trong tay giơ lên chém xuống từng vong linh. Nhiều lần hắn đã bị vong linh cường đại hơn công kích.

Bọn họ không nhập thánh, nhưng bọn họ không sợ đau đớn! Bọn họ có thể liều mạng cùng Càn Kình, sử dụng cái chết của mình lao vào Càn Kình phát nổ, dù chỉ đổi lại một chút thương thế trên người hắn.

Khí tức màu xám ở trung tâm của chiến trường tạo thành vương miện thật lớn. Nó bao phủ một diện tích cực lớn. Đó là hồn vực hoàng giả!

Một nữ nhân vong linh đứng bên cạnh. Nữ nhân kia rất trẻ tuổi, trán nàng lập lòe một dấu hiệu mà Càn Kình quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nữa. Đó là vong linh hoàng hậu!

Cực kỳ giống! Chẳng những hoa văn đặc biệt tương tự, ngay cả dáng dấp đều có chín phần tương tự với Hải Thanh Nhi! Điều duy nhất khác, chính là thực lực của hai bên!


Thực lực của hoàng hậu vong linh mạnh hơn rất nhiều so với Hải Thanh Nhi.

Càn Kình không biết Càn Chiến Huyền rốt cuộc mạnh mẽ tới mức nào, nhưng theo bản năng hắn cảm giác được thực lực của hoàng hậu vong linh này còn muốn vượt qua cả cường giả như Càn Chiến Huyền.

Hồn vực vong linh xuất hiện ở phía sau vương miện màu xám, thực lực còn vượt qua cả hoàng hậu vong linh!

Mười tám búa thặng phong!

Càn Kình thấy được trong hồn vực của vương miện màu xám bay lên mười tám búa thặng phong màu đỏ cực lớn!

Tốc độ người sử dụng mười tám búa thặng phong cực nhanh. Vong linh anh tuấn màu xám này vây quanh hắn liên tục phát động công kích. Với nhãn lực của Càn Kình không ngờ không nhìn thấy rõ dáng dấp người phát động công kích. Có thể biết được mức độ sử dụng thuần thục mười tám búa thặng phong của người này vượt qua mình rất nhiều.

Mười tám búa thặng phong! Một búa thiên hạ đi!

Sau khi Càn Kình bắt đầu học tập mười tám búa thặng phong, vẫn có một ý nghĩ như vậy. Chỉ cần học được một búa trong đó, đã đủ để quét ngang rất nhiều cường giả.

Thiên quân!

Càn Kình lại một lần nữa cảm thấy chấn động. Thoáng cái, trên chiến trường đã có thêm hơn một nghìn chiến sĩ có thân thể của con người. Bọn họ tạo thành một trận pháp chiến đấu quái dị, phát ra uy lực khiến mặt đất ở đây cũng phải lay động.

Hấp dẫn!

Càn Kình hoàn toàn bị cuộc chiến đấu hấp dẫn. Hắn muốn đi tới gần vị trí trung tâm của chiến trường, đi để thấy rõ ràng đây rốt cuộc là cảnh tượng chiến đấu như thế nào. Chiến đao trong tay hắn quét ngang tất cả vong linh ngăn cản ở trước người.

Đi tới, đi tới, đi tới...

Càn Kình một đường không ngừng chạy như điên, lại phát hiện mình trước sau không cách nào tới gần được vị trí trung tâm của chiến trường này. Mắt thấy khoảng cách dường như cũng không quá xa xôi, nhưng khi chân chính tới gần lại phát hiện nó đặc biệt xa. Điều duy nhất có thể biết đến mình quả thật đang đến gần trung tâm của chiến trường, đó là...

Khi đến gần vị trí trung tâm của cuộc chiến, áp lực xuất hiện ở xung quanh cũng càng lúc càng lớn. Thực lực của các chiến sĩ vong linh cũng dần dần được tăng cường. Thậm chí sự điên cuồng của bọn họ đạt tới một giới hạn đáng sợ cực hạn, không còn là phát động công kích nữa mà trực tiếp thiêu đốt nổ nát tất cả đấu ấn, tất cả Đấu Hồn, phát ra một đòn mạnh nhất.

Loại năng lực công kích kia, Càn Kình có thể ngăn cản được một lần, hai lần, ba lần... Nhưng không cách nào trong vòng một giây đồng hồ đỡ được tới mười lần, hai mươi lần, ba mươi lần...