Sất Trá Phong Vân

Chương 886: Có thể thử…

Trong gian phòng chỉ còn lại dục vọng và tiếng thở dốc.

Sáng sớm, một luồng ánh sáng mặt trời hắt vào trong phòng.

Trên giường gỗ đơn sơ chỉ có một mình Càn Kình vẫn đang ngủ say, hoặc nói là đang giả vờ ngủ say.

Lúc trời còn mờ tối, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy đã rời khỏi giường.

Không lời nói lời từ biệt, nhưng hai bên đều hiểu rất rõ, thật ra đối phương cũng đã tỉnh táo, chỉ là không ai mở miệng. Ai cũng sợ mình thật sự không nhịn được, sẽ cứng rắn yêu cầu đối phương thay đổi quyết định.

Càn Kình mở mắt yên lặng nhìn lên trần nhà, ánh mắt có chút trống rỗng. Hắn rời khỏi giường, bắt đầu mặc quần áo.

Cả một đêm điên cuồng, cũng không để thân thể hắn khó chịu mệt mỏi. Trái lại vận động như vậy tiêu hóa không ít tinh nguyên trong thân thể, Càn Kình cảm giác sự tích lũy của mình mỗi giây mỗi phút đều được đầy thêm.

Càn Kình ra khỏi phòng đi xuống dưới lầu, nhìn mấy người đang ngồi vây quanh bàn ăn, cố nặn ra một nụ cười có chút bất lực.

- Ngày hôm nay bánh bao thịt không tồi.

Đoạn Phong Bất Nhị không mặn không nhạt nói một câu, sau đó vùi đầu vào húp bát cháo không nói thêm gì nữa.

Tất cả mọi người không phải là người ngu xuẩn. Mặc dù ngày hôm qua bọn họ không tận mắt nhìn thấy biểu hiện của Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, nhưng vẫn có thể cảm giác được có gì đó không đúng.

Cả đêm chiến đấu trên giường, đối với những chiến sĩ trử tuổi có ngũ giác siêu cường này, tất nhiên hoàn toàn không thể nào che dấu được.

Tuy rằng bọn họ chưa thấy Càn Kình nói gì, nhưng cũng có thể đoán được vị Lộ Tây Pháp Lưu Thủy kiêu ngạo kia quyết định thế nào.

Tất cả mọi người cúi đầu ăn. Vưu Na Lạp nhẹ nhàng dựa sát vào bên cạnh Thiết Khắc. Trong lúc nhất thời, hình như trong đội ngũ chưa từng tồn tại một Lộ Tây Pháp Lưu Thủy vậy.

Ăn xong điểm tâm, mọi người đều biết Càn Kình không có tâm tình tiếp tục ở lại chỗ này. Mọi người nhìn Càn Kình đứng dậy đi ra ngoài cửa.

- Để cho...

Càn Kình dừng bước xoay người đi về phòng, nhìn chiếc giường lớn đêm qua đã diễn ra một cuộc chiến không ngừng:

- Cái này, ta muốn mang đi. Nó chứng kiến một đêm của ta.

Chiếc giường lớn đơn sơ được để vào trong đấu giới. Càn Kình thả một kim tệ trên mặt đất, xoay người đi ra khỏi phòng.

Đoạn Phong Bất Nhị bĩu môi:


- Chờ tới khi ta có thời gian chiến một trận trên giường, ta đã mang đi cả nhà sách.

Thiết Khắc trừng mắt với Đoạn Phong Bất Nhị:

- Ngươi chưa từng chiến một trận như vậy đâu.

- Không sai! Ngươi chưa từng làm như vậy!

Bác Khắc Tư Lệ yên lặng đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt tức giận trừng mắt với Đoạn Phong Bất Nhị vừa đi tới cửa phòng, trong đôi mắt thoáng ngân ngấn ánh nước.

Nụ cười trên mặt Đoạn Phong Bất Nhị nhất thời cứng ngắc, ánh mắt vừa rồi còn đắc ý hiện tại đã bị quét sạch. Trong mắt hắn thoáng lộ vẻ kinh ngạc. Sao nữ ma này lại xuất hiện ở nơi này? Lẽ nào xung quanh đây lại có một đám ma tới sao?

- Ngươi đã nói, sẽ chịu trách nhiệm đối với ta.

Bác Khắc Tư Lệ vừa lộn cổ tay, chợt có them một thanh chiến đao sáng loáng hiện ra:

- Không ngờ lại tự mình rời khỏi...

Đoạn Phong Bất Nhị thở dài. Lúc đầu khi mình nhìn thấy ma nữ này, quả thực cảm thấy rất thích nàng, cũng không lo nghĩ quá nhiều tới hậu quả, chỉ muốn lợi dụng lực ảnh hưởng của Càn Kình, đẩy ngã ma nữ này.

- Ta... là nhân loại... Cái này nàng không biết sao?

- Biết! Cho nên...

Nhanh như chớp, Bác Khắc Tư Lệ bổ ra một đao. Ánh đao sáng ngời nhất thời làm nhiệt độ không khí xung quanh nhanh chóng giảm xuống. Chiến đao rít gào giống như tiếng ngựa hí lao thẳng tới đầu của Đoạn Phong Bất Nhị:

- Ta muốn giết ngươi!

Ầm!

Chiến đao giơ lên cao hạ xuống. Khung cửa làm sao chịu được uy lực như vậy, nhất thời vỡ vụn rơi xuống. Chiến đao chỉ bổ trúng bóng người, Đoạn Phong Bất Nhị đã lóe len xuất hiện ở phía sau Bác Khắc Tư Lệ, Hai tay như kìm sắt đưa ra nắm lấy cổ tay của nàng, hai chân co lại giống như con trăn lớn quấn lấy hai chân của nàng, phòng ngừa nàng giơ chân lên đá người.

Một người một ma quấn lại với nhau, cả hai bên cùng sử dụng lực lượng, nhất thời ngã sấp xuống mặt đất.

- Buông!

- Không thành vấn đề, nhưng với điều kiện là nàng không chém ta nữa.

- Không được! Ta nhất định phải giết ngươi!


- Vậy nàng đừng mơ! Ta không có thói quen để người khác chém mình. Hơn nữa thực lực nàng hiện tại đã là Đấu Hồn đỉnh phong? Chúng ta giao đấu rất có thể sẽ có người bị tử thương. Đây không phải là kết cục ta muốn nhìn thấy.

- Ta muốn giết ngươi. Ta muốn giết ngươi...

Bác Khắc Tư Lệ liên tục giãy dụa nhưng trước sau vẫn không cách nào thoát khỏi sự khống chế của Đoạn Phong Bất Nhị.

Thiết Khắc nhìn Đoạn Phong Bất Nhị lăn trên mặt đất, toàn thân đầy bụi đất. Hắn thoáng cười lạnh một tiếng:

- Củi mục, ngay cả một nữ ma cũng không dẹp yên được.

- Ta phải... Ô ô...

Bác Khắc Tư Lệ muốn mở miệng nói, nhưng miệng lại bị đôi môi của Đoạn Phong Bất Nhị ngăn lại. Nàng cố gắng giãy dụa nhưng vẫn không cách nào giãy dụa thoát thỏi sự khống chế của hắn. Lực lượng phản kháng của nàng dưới thế tiến công của đầu lưỡi chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu, dần dần nhỏ xuống.

Phù...

Đầu lưỡi Đoạn Phong Bất Nhị bị Bác Khắc Tư Lệ cắn, nhìn ma vũ sĩ Ma tộc Mã Môn bị mình ép trên mặt đất hét lớn:

- Nàng thật sự cắn ta sao?

Phù... phù... phù...

Ngực Bác Khắc Tư Lệ phập phồng lên xuống rất nhanh, vẻ mặt không hết hận nhìn chằm chằm vào Đoạn Phong Bất Nhị:

- Cắn chết ngươi.

- Hiện tại nàng hẳn đã nhìn ra được, giết ta rất khó khăn sao?

Đoạn Phong Bất Nhị thở dài:

- Thật ra, ta muốn tới nói cho nàng hiểu được tình hình thực tế, nhưng ta lại sợ nói cho nàng biết, nàng sẽ như bây giờ, lại muốn đánh lại muốn giết. Nàng cũng thấy tên ẻo lả bên cạnh kia chứ?

Đoạn Phong Bất Nhị liếc mắt nhìn Thiết Khắc ở cách đó không xa:

- Cái tên ẻo lả kia đã từng nói. Nếu như trong trường hợp nàng bán đứng chúng ta, hắn sẽ tự tay giết nàng. Ta sợ nàng sẽ bị hắn giết chết, cho nên...

- Ta sẽ thua hắn sao?

Vẻ mặt Bác Khắc Tư Lệ không phục nhìn về phía Thiết Khắc.

Nhìn thấy vẻ khiêu khích, không phục trên khuôn mặt của Bác Khắc Tư Lệ, đa đôi cánh chim màu đen thật lớn hoàn toàn giang rộng. Hắn chỉ vừa giang rộng cánh, không cần bất kỳ đấu khí nào, đã tạo thành một loại áp lực đặc biệt.

Bác Khắc Tư Lệ kinh ngạc nhìn Thiết Khắc. Ba đôi cánh! Điều này đại biểu cho cái gì? Đó là biểu hiện thức tỉnh chung cực! Lẽ nào ma vũ sĩ huyết mạch Thiên Thần Đọa Lạc của thế hệ này lại thức tỉnh chung cực sao? Không đúng! Đây không phải là lực lượng cường thế sau khi thức tỉnh chung cực.

- Nàng… có thể thử một lần.

Lời nói của Thiết Khắc giống như một thanh kiếm nhuốm máu lạnh vừa được rút ra khỏi vỏ. Toàn than hắn có một sự tự tin nói không nên lời.

Bác Khắc Tư Lệ chăm chú nhìn vào Thiết Khắc:

- Cho dù ngươi có ba đôi cánh thì thế nào? Ta vẫn có thể đánh thắng được ngươi!

Làm một trong những thiên tài nhất của chiến sĩ huyết mạch Ma tộc Mã Môn thế hệ này, Bác Khắc Tư Lệ biết mình cũng có tiềm lực vô cùng mạnh mẽ.