Sất Trá Phong Vân

Chương 793: Mắt mù tai điếc (trung)

Ký xong văn thư hiệu trung, các trưởng lão quay quanh Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, các loại tâng bốc vuốt mông ngựa liên tục phun ra. Có nhiều trưởng lão Ma tộc Mã Môn không biết xấu hổ nịnh đầm làl úc Lộ Tây Pháp Lưu Thủy còn đỏ hòn bọn họ có ôm nàng để kéo quan hệ.

Có trưởng lão hỏi thẳng Kích Lưu Phi Kính có vợ không? Có thích mỹ nữ ngoại hình Ma tộc Mã Môn không? Gã có nữ nhi rất khá, là đệ nhất mỹ nữ Ma tộc Mã Môn . . .

Trưởng lão kia chưa nói hết lời thì bị các trưởng lão Ma tộc Mã Môn khác phun nước miếng, khoe nữ nhi của mình mới là đệ nhất mỹ nữ Ma tộc Mã Môn. Nếu Kích Lưu Phi Kính không có vợ thì bọn họ rất có hứng thú chiêu hắn làm nữ tế, nếu có vợ rồi . . .

Không sao, không biết Kích Lưu Phi Kính có hứng thú cưới vợ nhỏ không? Nữ nhi của bọn họ không ngại làm vợ bé.

Càn Kình nghe trán toát mồ hôi lạnh. Ma tộc Mã Môn không uổng là đại biểu tham lam, vì được ích lợi chuyện gì cũng dám làm.

Hai hai tộc trưởng Ma tộc Mã Môn Tát Bác Ni Quang, Bác Khắc Tư Lực nhìn nhau, nhỏ giọng nói vài câu cùng đi hướng Càn Kình, kéo tay áo của hắn.

Càn Kình tò mò nhìn hai tộc trưởng Ma tộc Mã Môn Tát Bác Ni Quang, Bác Khắc Tư Lực, đi sang một bên không ai chú ý. Bác Khắc Tư Lực xoa tay vào nhau, ngẫm nghĩ.

Bác Khắc Tư Lực nói:

- Thật ra là vầy, Phi Kính đại sư xem . . . Tính ra người cũng là một nửa Ma tộc Mã Môn chúng ta.

Càn Kình gật đầu. Bác Khắc Tư Lực thở phào, tâm tình căng thẳng bình tĩnh lại. Ban đầu Bác Khắc Tư Lực sợ Kích Lưu Phi Kính giống như đa số ma máu lai rất hận dòng máu bộ tộc chảy trong người, thế thì rắc rối.

- Chúng ta nghĩ thế này, tính ra người cũng là một nửa Ma tộc Mã Môn, bộ tộc chúng ta không làm tròn trách nhiệm tộc ma làm hai ma chúng ta thấy rất có lỗi.

Tát Bác Ni Quang tiếp tục bảo:

- Cho nên chúng ta . . . Chúng ta muốn mời người làm trưởng lão khách khanh xem như bồi thường, không biết ý của người ra sao . . .

Càn Kình nhíu mày hỏi:

- Trưởng lão khách khanh?

Càn Kình cười thầm trong bụng. Cái này xem như bồi thường? Bồi thường cái gì? Ta trở thành trưởng lão khách khanh thì quan hệ càng thân với các ngươi, khi đó các ngươi . . .


- Là trưởng lão khách khanh, à.

Bác Khắc Tư Lực cốc đầu, nói:

- Chúng ta không có giải thích rõ. Trưởng lão khách khanh là truyền thống của Ma tộc Mã Môn, trở thành trưởng lão khách khanh có thể không cống hiến gì cho bộ tộc, thậm chí không cần nghe theo tộc trưởng chỉ huy. Người vẫn là người, chẳng qua chúng ta muốn kết bằng hữu với người, đây là biểu hiện chân thành. Người tùy tiện sử dụng các loại tài nguyên trong tộc.

- Chỉ lấy lợi không cần chịu trách nhiệm?

Càn Kình ngẫm nghĩ liền hiểu. Trên đời này trừ ma không cần mặt mũi ra có ai không biết ngượng chỉ chiếm lợi không hỗ trợ? Khi tộc trưởng tới cửa cầu giúp thì ngươi sẽ không biết ngượng từ chối sao?

- Ừm! Ừm!

Bác Khắc Tư Lực liên tục gật đầu, nói:

- Chúng ta chỉ muốn biểu đạt thành ý kết giao bằng hữu với ngươi.

- Tộc trưởng! Trưởng lão khách khanh theo quy tắc phải đề nghị thông qua hội trưởng lão, sao ngươi có thể làm vậy? Không qua hội trưởng lão chúng ta đồng ý?

Một trưởng lão tai thính mắt linh rất nhanh phát hiện hai tộc trưởng Ma tộc Mã Môn Tát Bác Ni Quang, Bác Khắc Tư Lực lấy lòng. Trưởng lão đó la lên khiến các trưởng lão khác chú ý, cả đám ùa lên.

- Đúng vậy. Chuyện này cần qua hội trưởng lão chúng ta. Phi Kính đại sư! Người yên tâm, chúng ta đều ủng hộ người trở thành trưởng lão khách khanh, dù tộc trưởng không đề nghị thì chúng ta cũng sẽ nêu ra và thông qua . . .

Trưởng lão khách khanh? Càn Kình nhún vai. Bỗng chốc trở thành trưởng lão khách khanh của Ma tộc Mã Môn, thế này . . . Chờ đã, hình như ta cá cược với người lùn Bố Bố Long Tác, gã đâu rồi?

Trong đám ma, người lùn Bố Bố Long Tác hai chân quỳ dưới chân chìm trong trạng thái thẫn thờ, xem biểu tình thì hoàn toàn suy sụp.

Mười ngày, Bố Bố Long Tác nhìn thấy Càn Kình liên tục tạo thần tích.

Trong mười ngày Bố Bố Long Tác nhiều lần muốn học lén kỹ xảo rèn của Càn Kình, chỉ cần học một chút xíu đủ giúp gã tiến bộ lớn trên đường rèn.


Nhưng mười ngày qua đi, Bố Bố Long Tác không học được gì. Bố Bố Long Tác mở to mắt, tròng mắt đầy tơ máu đỏ như hai quả cầu tuyết nhưng vẫn không nhìn rõ chút nào, kỹ xảo rèn giống thần làm sao tạo thành.

Chênh lệch quá lớn. Bố Bố Long Tác cảm giác đời này gã sống uổng phí, kỹ xảo rèn luôn làm gã kiêu ngạo trước mặt ma máu lai trẻ tuổi không đến cả trình độ học đồ.

Cùng là Đoàn Tạo Đại Sư, hai bên cách biệt không chỉ về kỹ xảo rèn còn có nền móng. Bố Bố Long Tác cảm giác nội tình của Kích Lưu Phi Kính rộng lớn vô ngần như chân trời góc biển, còn gã chỉ là một giọt nước, là một giọt nước rất nhỏ.

Càn Kình đi tới trước mặt Bố Bố Long Tác, ngồi xổm xuống nhìn Đoàn Tạo Đại Sư đã hoàn toàn suy sụp. Trước khi đánh cược Bố Bố Long Tác muốn đập gãy tay chân Càn Kình, ném hắn vào đám dã thú phát tình, mười năm chơi đùa một ngàn cô bé mười tuổi, Đoàn Tạo Đại Sư người lùn.

- Tới lượt ngươi.

Ba chữ bình tĩnh như con báo hung tợn tấn công thế giới tinh thần của Bố Bố Long Tác.

- Tới ta? Tới ta cái gì?

Bố Bố Long Tác bản năng lắc đầu nguầy nguậy. Không sao! Thà chét cũng không so! Gã là Đoàn Tạo Đại Sư Bố Bố Long Tác cao quý nhưng trước mặt thợ rèn trẻ ma máu lai lại như con nít, ra tay so sánh chỉ có thể là đá lót chân cho hắn.

- Không . . . Ta không so . . .

Hai tay Bố Bố Long Tác cào mặt đất, lảo đảo đứng dậy, khuôn mặt biến kinh khủng, vặn vẹo dữ tợn.

Bố Bố Long Tác nói:

- Ta . . . Ta . . . Đây là sao? Sao . . . Ta không thấy gì hết? Đả thiết chuy của ta đâu . . .

Giả bộ mù? Càn Kình hơi nhíu mày, định nói chuyện thì Mộc Nột Thiên Sách vỗ vai hắn.

Càn Kình thấy lục hoàng tử lắc đầu, nói:

- Hắn mù thật, không phải giả bộ.

Không phải giả bộ? Càn Kình đến gần Bố Bố Long Tác, phát hiện con ngươi trong mắt Đoàn Tạo Đại Sư người lùn . . . Vỡ, vỡ như pha lê lóng lánh.

Mù, mười ngày mười đêm Bố Bố Long Tác không nhắm mắt, dùng hết sức lực muốn bắt giữ động tác rèn của Càn Kình, muốn học lén kỹ xảo rèn, muốn tìm ra sơ hở của hắn.

Cuối cùng thị lực, áp lực tinh thần mạnh mẽ, kích động làm con mắt Bố Bố Long Tác không chịu nổi tiêu hao tịnh lực, con ngươi vỡ.

Mù, điều đó đại biểu cái gì với thợ rèn? Càn Kình lắc đầu, đứng dậy. Điều này đại biểu tiền đồ đã mất, một thợ rèn không thể nhìn kỹ lửa, quan sát tình huống vật rèn, chỉ dựa vào xúc cảm và cảm giác thì không thể rèn ra tác phẩm tốt.

Đây là lời nói ghi lại trong bút ký của Bố Lai Khắc đại thúc.