Sất Trá Phong Vân

Chương 647: Thiên Quân

Không đánh tới? Trong đầu Càn Kình xẹt qua thắc mắc. Bốn chiến đao từ các hướng khác nhau xen lẫn khí thế có đi không về phô thiên cái địa chặt chém.

Giơ đao, đỡ! Năm thanh đao va chạm mạnh, tiếng kim loại chói tai, tiếng đấu khí xé rách quỷ khóc thần gào bỗng vang lên. Càn Kình cảm giác xương hai tay sắp gãy, bốn đối thủ có vận tốc quay đấu khí mười vạn chuyển trở lên cùng ra tay, cái lực xung kích đó . . .

Phụt!

Không chút ngần ngừ, cổ họng Càn Kình thấy ngứa, há mồm hộc máu ra. Sàn gỗ dưới chân Càn Kình vỡ thành bột sụp đổ, hai chân lún sâu xuống đất cỡ nửa thước.

Lực lượng trùng kích mạnh mẽ muốn chấn mở hai tay nắm chặt chiến đao, bản năng thả lỏng đao. Trong tiếng gió hai tay xé không khí dấy lên tiếng rít chói tai đậm đặc thảm liệt.

Nhanh, Phân Kim Liên Trảm nhanh hơn cả bình thường. Càn Kình chưa từng cảm giác hắn có thể khống chế Phân Kim Liên Trảm đến mức độ và cảnh giới như vậy. Dù là buổi trưa hôm nay khi đối chiến với Chiến Sĩ huyết mạch Hắc Tinh Tinh thì Càn Kình chưa đạt đến trình độ như thế.

Hai Chiến Sĩ không kịp trở về, bản năng giơ tay đỡ Phân Kim Liên Trảm trực tiếp va chạm. Đấu khí giao nhau thanh âm chói tai như thanh sắt cọ vào kim loại. Một chuỗi tiếng xương gãy vang liên tục, mấy cánh tay cứng rắn như đá bị Phân Kim Liên Trảm chém yếu ớt giống đậu hủ.

Phân Kim Liên Trảm phá địch! Năm ngón tay Càn Kình mở ra lại bắt lấy Trảm Mã Đao, hai chân cung tiễn bộ kéo chuôi đao vung ra, phong mang bức lùi vài địch thủ bên cạnh.

- Làm gì nhiều hư với hắn như vậy? Trên chiến trường đánh nhau thật sự là như thế này sao? Bỏ hư cho ta, đều thực!

Âu Lạp Khắc búng ngón tay, hàng trăm Chiến Sĩ thay đổi khí thế. Càn Kình cảm giác như một khối sắt cực kỳ lớn từ trên trời giáng xuống đập mạnh vào vai, lưng đè hắn suốt đất bùn không thể nhúc nhích.

Một trăm địch thủ cùng sức chiến đấu xen lẫn sát khí Âu Lạp Khắc phát ra gần như hình thành công kích thực chất.

Đao! Kiếm! Thương! Chuy! Thuẫn! Tiễn!

Từ hướng khác nhau hoàn toàn không giữ lại lực lượng tập kích, che lại hết tất cả khe hở có thể xuất hiện. Có lẽ Vạn Ảnh thật sự có thể né và còn cơ hội cướp đường nhưng Càn Kình không thể, Vạn Ảnh không hoàn chỉnh không cách nào giành một con đường.

Sát ý nặng nề kích thích mỗi một tế bào trên người Càn Kình, đấu tâm đã chuyển động đến cực hạn. Trảm Mã Đao chợt rụt lại ánh sáng, giống như ánh sáng trong không khí đều chui vào đao phong sau đó bỗng trowngs lên.

Trong phút chốc Càn Kình hóa thành đoàn tàu chạy nhanh trên đường ray, thân thể dung hợp với Trảm Mã Đao. Phá không đột trảm! Đao kiếm vũ khí va chạm cùng một chỗ, một chuỗi tiếng kim loại va nhau vang lên. Bốn, năm vũ khí chiến đao, trường kiếm, lợi thương gãy bay lên trời. Ba Chiến Sĩ ngay mặt Càn Kình bị chém thành hai khúc, hóa thành từng đấu khí chui vào người Âu Lạp Khắc.

Đi tới! Đi tới! Nếu đã không có đường lui, không có đường ra thì đi tới! Dùng chiến đao trong tay, dùng can dảm và hào tình trong tim mở một đường máu, ai chắn thì chết!


Thật lâu về trước Chiến Sĩ huyết mạch Thiết Tí Đường Lang từng đối diện vô số đại quân Ma tộc chọn xông vào trận địa địch lấy soái kỳ.

Thật lâu về sau, trong Cổ Hoang Sa Hải, lần đầu tiên Càn Kình nhìn thấy hình ảnh xông trận đó.

Bây giờ đối diện trăm tên Chiến Sĩ mạnh mẽ vây công, tình huống tương tự, cũng không có đường lui, chỉ có chiến.

So với ban ngày đối đầu một Chiến Sĩ huyết mạch Hắc Tinh Tinh thì cảm giác càng mãnh liệt hơn, bởi vì hoàn cảnh này giống với hình ảnh phản chiếu trong Cổ Hoang Sa Hải.

Đối mặt hàng trăm Chiến Sĩ, Càn Kình cảm giác hắn như . . . Không, là một thành viên đột trận, nơi này là đại quân Ma tộc!

Huyết Chiến Thất Thức hợp lại làm một bộc phát ra đột kích chém một đường máu. Phân Kim Liên Trảm hoàn mỹ liên tục liên tiếp lần đầu truyền vào Trảm Mã Đao phát ra tiếng gầm rống bất khuất với vũ khí xung quanh ập đến.

Đấu kỹ, khí thế, tinh thần đậm đặc chưa từng có! Dao phong Trảm Mã Đao tung bay trên dưới trong đám người, mỗi một lần va chạm sẽ để lại một vũ khí vỡ nát.

Mỗi một lần va chạm Càn Kình không có cảm giác gì đã há mồm hộc máu.

Một người, hai người, ba người, bốn người . . . Năm người . . . Tám người . . . Mười người . . . Mười một người . . .

Càn Kình quên đây là lôi đài, quên đối thủ là Âu Lạp Khắc dùng đấu kỹ tạo ra. Trong mắt Càn Kình, bất cứ vật thể chuyển động đều là kẻ thù!

Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phậpt!

Sáu thanh trường thương từ vị trí khác nhau đâm thủng người Càn Kình, thương kình thô bạo xoay xé rách, máu phun ra ngoài như suối.

Keng keng keng!

Trảm Mã Đao vô lực rớt xuống đất, thế giới trước mắt Càn Kình vặn vẹo, rất nhanh biến thành tối đen.

Càn Kình thấp giọng rít:


- A!

Càn Kình ngồi bật dậy từ trên giường, bản năng lau mồ hôi lạnh trên trán. Đó là đau đớn, khi trường thương đâm thủng người bản năng toát mồ hôi.

Đau!

Càn Kình sờ vị trí bị trường thương đâm thủng trong Vô Tận thế giới. Tuy xương sườn không thật sự gãy nhưng trong người đau đớn như thật sự bị trường thương đâm thủng.

- Phù.

Càn Kình thở hắt ra. Trong Vô Tận thế giới không phải lần đầu tiên Càn Kình cảm nhận cái chết nhưng trước giờ không chân thật như hôm nay. Trong khoảnh khắc trúng thương, Càn Kình có cảm giác thật sự trở về vòng tay Tinh Thần, hắn đã quên đó chỉ là một trận đánh lôi.

- Đây là . . .?

Càn Kình nạc nhiên cảm nhận đấu tự tổ hợp trong đấu tâm. Vào phút cuối khi Càn Kình giết đối thủ thứ mười một, mười hai hắn đã cho nổ đấu tự Phân Kim Liên Trảm, phát huy sức sát thương mạnh nhất tăng con số đối thủ đánh lôi bị tiêu diệt lên mười hai người.

Thời gian ngắn ngủi thế nhưng Phân Kim Liên Trảm lại hoàn thành, tốc độ nhanh hơn cả giữa trưa, càng chắc chắn hơn.

- Phân Kim Liên Trảm thật sự có thể vận dụng vào vũ khí . . .

Càn Kình bất ngờ nhìn hai tay mình. Càn Kình vận dụng Phân Kim Liên Trảm vào Trảm Mã Đao, cảm giác sự lột xác rõ ràng rồi lại khó nói rõ nó là gì. Điều duy nhất Càn Kình biết là uy lực mạnh hơn tay không.

- Dù đánh thua cũng phải trở lại mới được.

Càn Kình bắt lấy mũ ma pháp đội lên mặt, lại tiến vào Vô Tận thế giới.

Âu Lạp Khắc đấu khí phòng không phải bộ dạng trang hoàng đẹp đẽ ban đầu. Đại chiến qua đi, khắp nơi là hố, dấu vết vũ khí đánh bể tường.

Không sửa sang lại?

Càn Kình đứng trong đại sảnh, ngạc nhiên nhìn bốn phía. Hoàn cảnh như vậy đối với cường giả Âu Lạp Khắc thì chỉ cần vung tay lên một cái là hoàn toàn lành lặn, tại sao gã không sửa sang lại?

Chiến Sĩ mới đại chiến vẫn đứng trong phòng. Càn Kình thấy đám Chiến Sĩ thì bản năng chuyển động đấu tâm.

- Thả lỏng, thả lỏng đi, đánh xong, đánh xong rồi.

Âu Lạp Khắc dựa lưng vào vách tường, vẻ mặt lười biếng nói:

- Tiểu tử, ngươi mạnh hơn ta nghỉ, làm thịt mười hai đối thủ.

Càn Kình cứng ngắc nhếch môi. Cuối cùng chẳng phải vẫn bị ngươi đập bẹp? Cuộc chiến mới rồi thật khiến người không muốn nhớ lại.