Sất Trá Phong Vân

Chương 58: Thần Rèn

Đối mặt với đánh đối thủ không đánh lại mình trực tiếp hạ thủ. Đối mặt với đối thủ khó dây dưa, lập tức dùng bất kỳ chuyện gì có thể lợi dụng được, để tiến hành uy hiếp, ép đối thủ không dám động thủ.

La Đức cười muốn rụng cả răng cửa. Thứ đấu lực này càng tu luyện trắc trở càng tăng nhanh. Rất nhiều người tu luyện trong thời gian một năm cũng không thấy có thể tăng lên nhất cấp. Hôm nay, trong mười người mạnh nhất năm ba cũng chỉ có hai người có đấu lực lục cấp. Còn Càn Kính hiện tại mới chỉ là năm nhất!

Vô địch!

La Đức thật sự rất vui. Ngày hôm nay Càn Kính biểu hiện ra thực lực của mình, không phải là vô địch hệ chiến sĩ năm nhất sao? Sợ rằng toàn bộ học viện năm nhất, chỉ có hắn đủ tư cách xưng là vô địch? Có lẽ đấu lực không sánh bằng hai vị đứng đầu năm ba... Ừ! Chắc là như vậy...

Hai chiến sĩ năm hai bị đánh đêm qua, mặt xám như màu đất nhìn Càn Kính rụt cổ một cái. Bọn họ vốn tưởng rằng mười người mạnh nhất cấp mình có thể giúp mình một tay báo thù. Nhưng hiện tại xem ra cho dù đi tới cũng chỉ là tìm đánh. Càn Kính buông tay đánh một trận biểu hiện ra thực lực như vậy thật sự quá mạnh mẽ?

- Được rồi được rồi! Làm loạn như vậy đủ rồi!

Viện trưởng Phỉ Khắc dùng sức vỗ tay quát:

- Chuẩn bị nhanh một chút. Bắt đầu chạy vòng tròn! Trừ phi các ngươi không muốn ăn điểm tâm.

Đám người vây quanh bắt đầu xếp hàng chạy bộ. Càn Kính và La Lâm có chút cô đơn chạy một mình. Sau cuộc chiến đấu vừa rồi, mọi người bất chợt cảm thấy có chút sợ hắn, theo bản năng muốn cách hắn xa một chút.

- A?

Càn Kính cảm thấy kỳ quái phát hiện, tối hôm qua Chu Lễ Tư còn vô cùng kiêu ngạo, lại nhìn về phía Bích Lạc với ánh mắt khiếp đảm!

- Chu Lễ Tư sợ Bích Lạc sao?

Càn Kính gãi đầu thực sự không giải thích được. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Thực sự quá kỳ quái.

Bích Lạc vẫn như mọi khi mọi khi ngồi ở trong góc. Nàng nhút nhát nhắm mắt lại, thận trọng ngồi thiền.

Ăn xong điểm tâm, Càn Kính mới vừa đi ra khỏi căn tin, trước mặt đã thấy lão sư La Đức vẻ mặt đầy tức giận gần như có thể phun ra lửa.

- Lão sư...

Càn Kính hơi khom lưng cung kính gật đầu:

- Mới sáng sớm đã tức giận, không tốt cho sức khỏe.

- Không tốt cái đầu ngươi.

La Đức gõ một cái vào đầu Càn Kính:


- Ta tức giận cũng là do ngươi gây ra? Ngươi muốn làm gì vậy?

Càn Kính chỉ về phía phòng học:

- Còn có thể làm gì nữa? Đương nhiên là đi học. Trốn học sẽ bị trừ điểm.

- Đi học? Ngươi còn nhớ rõ tối hôm qua đã đáp ứng ta cái gì không?

Hai mắt La Đức đầy tức giận, hầu như có lửa hóa thành thực chất phun ra trên mặt Càn Kính.

- Ngày hôm qua? A, lão sư muốn nói tới Lôi Địch sao?

Càn Kính gãi đầu:

- Trốn học sẽ bị trừ điểm...

- Cút đi!

La Đức đá một cước vào mông Càn Kính. Cũng may Càn Kính nhanh chóng tránh sang một bên. Hắn không muốn phải giặt quần áo:

- Ta đã xin các lão sư môn học hôm nay của ngươi cho ngươi được nghỉ rồi. Lập tức làm chuyện gì nên làm cho ta.

- A?

Càn Kính gãi đầu, hoảng hốt đi về phía cửa trường học:

- Còn về điểm...

Phía sau truyền đến tiếng bước chân của La Đức còn nhanh hơn chạy. Càn Kính mím môi vội vàng đi nhanh hơn. Lão sư này nổi tiếng tính tình dễ kích động. Nếu lại tiếp tục đi chậm như vậy, sợ rằng hắn không tránh được bị người đá.

- May là ngươi chạy nhanh.

La Đức giơ một cánh tay lên quan tâm kêu:

- Tiểu tử, chăm chỉ một chút! Đừng làm chậm trễ bản thân! Mỗi người khi còn sống đều chỉ có một lần. Đừng để tới khi già, quay đầu lại nhìn thời gian mới cảm thấy hối hận.

- Đã biết.

Càn Kính đưa lưng về phía La Đức phất tay một cái, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp.


Tuy lão sư này tính tình nóng nảy, nhưng quả thực đối với mình rất tốt. Đi tới học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan này, cho dù không tìm được bí tịch đấu khí phong vân thiên hạ vô song, có thể quen biết lão sư và La Lâm mập mạp này, coi như đã đáng giá!

Đi ra khỏi cổng trường, Càn Kính lấy từ trong người ra tấm thẻ do Lôi Địch đưa cho. Cái này không tính là bản đồ lớn lắm nhưng được vẽ chính xác, chỉ rõ vị trí nhà của Lôi Địch.

Vừa khéo, trước khi đi tới nhà Lôi Địch cần đi ngang qua cửa hàng rèn Phất Lan Lâm.

Lo lắng nhân vật lớn sẽ không rời giường quá sớm, Càn Kính vẫn vào cửa hàng rèn Phất Lan Lâm trước.

- Đến sớm như vậy sao?

Phất Lan Lâm cầm theo chiếc búa lớn, theo bản năng nhìn mặt trời phía ngoài cửa, vẻ mặt ân cần nhìn Càn Kính:

- Bây giờ không phải vẫn còn là sáng sớm sao? Càn Kính, lúc này ngươi hẳn phải đang đi học mới đúng. Tuy nói rèn sắt có thể kiếm tiền, nhưng ngươi không thể bởi vì rèn sắt làm chậm trễ chính nghiệp của ngươi. Vẫn mau trở lại trường học đi thôi.

Càn Kính cảm thấy trong lòng ấm áp. Đại thúc thợ rèn này mới quen chưa được mấy ngày, nhìn thấy mình lại không quan tâm cửa hàng rèn có thể kiếm được nhiều tiền hơn, không ngờ đi quan tâm tới việc học hành của học viên chiến sĩ.

- Đại thúc Phất Lan Lâm...

Càn Kính gãi đầu đi ra hậu viện:

- Lão sư bảo ta đi tìm Lôi Địch. Ngày hôm nay lão sư không cho ta đi học.

- Phải không?

Vẻ mặt Phất Lan Lâm trở nên gấp gáp hỏi:

- Vậy sao ngươi còn không đi?

Càn Kính đi vào hậu viên của cửa hàng rèn chỉ lên bầu trời:

- Sớm như vậy, nếu chẳng may người ta chưa rời giường, vậy chẳng phải không tốt sao? Không bằng, ta rèn ít sắt trước. Đại thúc có thể giúp ta nhóm lửa không?

- Có gì không được?

Phất Lan Lâm cười ha hả thả búa rèn sắt của mình ra, vén tay áo lên bắt đầu ép ống bễ.

Càn Kính cầm cây búa, nhìn chằm chằm vào phôi sắt đang dần dần được nung đỏ, không lập tức ra tay. Trong đầu hắn nhớ lại búa thứ nhất cổ quái, liên tục bắt chước xem nên khống chế điểm búa rơi xuống như thế nào.

Phất Lan Lâm bỗng nhiên cảm giác, ngày hôm nay Càn Kính cầm búa khác hẳn với mấy ngày hôm trước. Mơ hồ dường có một loại khí thế đại sư từ trong cơ thể phát lên. Dường như bản thân hắn không phải đối mặt với một người trẻ tuổi, mà là một đại sư đã trải qua tang thương, rèn sắt nhiều năm!

Đột nhiên, Càn Kính hít vào một hơi nóng, vận dụng phương pháp hít thở rèn sắt vận chuyển trong người. Khí lưu cực nóng chạy qua các tử khiếu. Hắn cầm búa sắt giơ lên thật cao.

- Đây là...

Phất Lan Lâm nhìn Càn Kính thoáng sững sờ. Trong nháy mắt khi người thiếu niên này giơ búa lên, mơ hồ lộ ra một loại khí chất đặc biệt! Loại khí chất này... Loại khí chất này giống như pho tượng đặt ở phía trước tổng nghiệp đoàn thợ rèn, thần rèn Áo Duy Lam!

Pho tượng điêu khắc kia chính là thần rèn. Mười năm trước, tại Tát Lạp Tạp Thác đã xuất hiện một tác phẩm bất hủ, thể hiện được toàn bộ khí thế thần vận của thần rèn nghiệp đoàn thợ rèn Áo Duy Lam.

- Tất cả những gì ta lĩnh ngộ được đều ở trong pho tượng này, cũng chính là tài nghệ cả đời ta.

Đây là câu nói cuối cùng của thần rèn Áo Duy Lam trước khi rời khỏi nghiệp đoàn thợ rèn biến mất khỏi nhân gian.