Sất Trá Phong Vân

Chương 573: Bí ẩn

Vận tốc quay của đấu khí phòng ngự vừa rồi e rằng... Càn Kình nhìn kỹ Quân Vô Đạo, e rằng gần hai mươi vạn chuyển rồi đi? Nhưng không biết thực lực mạnh nhất của kiêu hùng hắc đạo là cỡ nào?

- Tiểu tử, ngươi giỏi hơn ta tưởng tượng rất nhiều.

Hai tay Quân Vô Đạo đặt lên vai Càn Kình, vui vẻ đánh gái hắn như cha vợ nhìn con rể.

Càn Kình nghĩ đến ban ngày bị mấy nữ nhân lăn qua lộn lại suýt mệt chết, vội vàng nhỏ giọng nói:

- Vô Đạo tiên sinh, ta đã có gia đình, và không chỉ có một hôn thê, nếu lại nhét cho ta thì không chịu nổi.

Quân Vô Đạo ngẩn ra sau đó cười to sảng khoái, vết sẹo xấu xí đáng sợ không còn âm trầm mà như huân chương phát ra ánh sáng lấp lánh rất hấp dẫn.

Càn Kình đã hiểu tại sao nữ Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương sẽ trở thành tình nhân của Quân Vô Đạo. Bỏ đi khí chất kiêu hùng hắc đạo âm lãnh thì mặt rạng rỡ của Quân Vô Đạo đúng là hấp dẫn người.

- Tiểu tử, ta cũng không định giới thiệu nữ nhi làm vợ ngươi.

Quân Vô Đạo cười to bảo:

- Nếu không thì chẳng phải là loạn luân sao?

- Loạn lâun?

Càn Kình cười gượng, thầm nhủ kiêu hùng hắc đạo đùa cũng nên có mức độ, loạn luân chỉ có trong trực hệ.

- Phụ thân.

Nữ Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương giậm chân, vẻ mặt xấu hổ nói:

- Phụ thân còn nói bậy là ta sẽ giật trọc đầu người!

Phụ thân?

Càn Kình nhìn Quân Vô Đạo, lại ngó nữ Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương mở ra lực lượng huyết mạch Tinh Linh Vương. Không lẽ Quân Vô Đạo trộm hài tử của Càn gia? Càn Kình không nghe nói có tin đồn như vậy bao giờ.

- Ca, lần đầu tiên gặp mặt, mới nãy đánh nhau đa tạ ngươi đã lưu tình.

Vẻ mặt thiếu nữ không còn kiêu ngạo nghênh ngang, hai cánh tay trắng giống củ sen vươn ra, mắt ngập nước chớp chớp:

- Ca xem, đã đánh ta như vậy rồi phải chăng nên bồi thường một chút?

Bồi thường?

Càn Kình cảm giác não chết máy, không lẽ nữ nhân này không biết chuyện hắn đã làm trước cửa Càn gia sao?

Quân Vô Đạo chỉ vào mặt đất ý bảo Càn Kình ngồi, nói:


- Tiểu tử, có hải ngươi có một thúc thúc không?

Càn Kình ngơ ngác nhìn Quân Vô Đạo, nhìn chằm chằm vào mặt gã. Nếu bỏ đi vết sẹo khó xem, khí chất kiêu hùng thì Quân Vô Đạo... Thật sự... Có nhiều nét giống với phụ thân Càn Thành.

- Ngươi... Người...

Lòng Càn Kình nóng lên, phập phồng lo sợ, hắn sợ mình đoán sai.

- Ta là thúc của ngươi!

Quân Vô Đạo không còn vẻ bình tĩnh, khuôn mặt kiêu hùng đầy kích động, vui sướng, đôi mắt tràn ngập hy vọng khao khát Càn Kình nhận mình.

- Ta là thúc của ngươi, ta là Càn Tranh! Ta là thúc thúc ruột của ngươi, Càn Tranh đây!

- Ca.

Thiếu nữ ngồi xuống nhìn Càn Kình, nói:

- Ta là Niệm Thành, Càn Niệm Thành.

Huyết mạch Tinh Linh Vương mở ra nhưng không biết đấu kỹ huyết mạch của Càn gia, chỉ có một khả năng, là không xuất thân từ Càn gia Càn châu.

Càn Kình nhìn Quân Vô Đạo, không thể tin người trước mắt là thúc thúc ruột, thúc thúc Càn Tranh một mình rời khỏi Càn gia xông pha gian hồ trước cả hắn.

- Tiểu tử thối, còn không kêu thúc?

Hai tay Quân Vô Đạo bắt chặt đôi tay Càn Kình, sợ hắn kích động vùng chạy mất.

- Tiểu tử không tin sao? Ca của ta tên Càn Thành, ở ngoại viện. Tổ tiên của ta nhiều đời ở ngoại viện, sau lưng ca của ta có cái bớt màu đỏ trông như chữ vương. Nhiều người đều cười nhạo ca của ta vì cái bớt này.

Càn Kình ngẩn ngơ nhìn Quân Vô Đạo. Cái bớt của phụ thân Càn Thành không phải bí mật với Càn gia, nhưng người ngoài Càn gia sẽ không chú ý một kẻ ngoại viện.

Càn Kình nhìn Càn Niệm Thành, nếu nhìn kỹ khuôn mặt xinh đẹp này thì sẽ thấy chút bóng dáng Quân Vô Đạo.

Càn gia chưa bao giờ bồi dưỡng Chiến Sĩ huyết mạch không phải họ Càn, bọn họ có đủ tài nguyên!

Càn Kình bắt đầu tin tưởng kiêu hùng hắc đạo Vĩnh Lưu thành trước mắt là thúc thúc của hắn. Đúng rồi, chắc là vậy!

Chỉ có như thế mới giải thích thông tại sao hôm đại hội đấu giá Càn Kình không quen Quân Vô Đạo mà kiêu hùng hắc đạo giúp hắn lừa Tư Đạt Khắc một cây ma pháp trượng.

Sau đó Quân Vô Đạo tặng cho Bích Lạc cây ma pháp trượng có thể lấy giá cao bán lại Công Hội Thủy Tinh Ma Pháp Tháp.

Tin tưởng Công Hội Thủy Tinh Ma Pháp Tháp rất vi lòng thu về ma pháp trượng với giá cao, chỉ cần Quân Vô Đạo gật đầu là sẽ cầm số tiền lớn.


Càn Kình càng nghĩ càng thông. Hôm Càn Kình mới vào Vĩnh Lưu thành không ai quen biết hắn, càng không có người biết hắn có các năng lực biết rèn thì dĩ nhiên sẽ không người nào đến lôi kéo.

Cố tình kiêu hùng hắc đạo thế lực Vĩnh Lưu thành bỗng nhiên hỗ trợ.

- Thúc...

- Ài.

Mắt Quân Vô Đạo ướt át gật mạnh đầu nói:

- Ta nói này, đại điệt tử, rốt cuộc gặp được ngươi. Có lẽ ngươi không biết, ta nhiều lần lén về Càn gia nên có ấn tượng với ngươi nhưng ngươi không biết.

- Vậy... Vậy còn phụ thân của ta?

Càn Kình hồi hộp nhìn Quân Vô Đạo, hỏi:

- Phụ thân có biết người trở về không?

- Tất nhiên là biết.

Quân Vô Đạo khẽ thở dài:

- Chỉ có hắn biết.

Tâm tình căng thẳng của Càn Kình thả lỏng nhiều. Phụ thân gặp đệ đệ nhiều lần chắc trong lòng dễ chịu hơn, nếu như không biết đệ đệ trở về thì...

- Ta từng muốn mang ca và ngươi đi.

Quân Vô Đạo nhìn trần nhà, nói:

- Nhưng khi đó phụ mẫu ở trong Càn gia, bọn họ không muốn rời khỏi Càn gia, trong đầu toàn là hiến dâng sinh mệnh cho Chiến Sĩ huyết mạch. Đại ca thấy phụ mẫu không đi, vì chăm sóc phụ mẫu và ngươi, vì để ngươi trưởng thành vô âu lo tham gia nghi thức thức tỉnh chết tiệt kia!

Càn Kình ngồi im, nghe Quân Vô Đạo từ từ kể lại chuyện ngày trước.

- Đại ca là người ta kính trọng nhất và có lỗi nhất. Nếu không phải ta ích kỷ thì có lẽ đại ca đã có công tác tốt hơn chút.

Càn Kình cúi đầu lau khóe mắt ướt lệ. Hắn cũng vậy, cũng ích kỷ khiến phụ thân làm người dắt ngựa.

Ở lại Càn gia có lẽ sẽ được vị trí chấp sự nhưng... Càn Kình cảm giác được trong ngực phụ thân có cơn giận, là đối với Càn gia. Nếu Càn Kình ở lại lấy được chức vụ tốt một chút cải thiện sinh hoạt cho phụ thân có lẽ mấy ngày sau sẽ tức chết phụ thân.

- Ngươi biết không? Sau khi ngươi rời đi ta có quay về Càn gia.

Vẻ mặt Quân Vô Đạo tôn kính nói:

- Khi ấy đại ca nói Càn gia có làm gì hắn cũng không sao nhưng không thể nhìn mình phục Càn gia cả đời lại tàn khốc đối xử nhi tử của mình, tức là ngươi. Nếu khi đó ngươi không rời khỏi Càn gia thì đại ca của ta cũng cầm roi quất người, đuổi ngươi khỏi Càn gia...

Cái gì?

Càn Kình run lên nhìn Quân Vô Đạo, không thể tin điều đã nghe được. Phụ thân có nghĩ như vậy? Nhưng mấy năm nay Càn Kình đã lo gì cho phụ thân?

- Đại ca rất thương ngươi.

Quân Vô Đạo nhẹ vuốt đầu Càn Kình, nói:

- Ta còn nhớ mỗi lần sinh nhật của ngươi chỉ cần có khả năng thì ta sẽ lén trở về, nhìn đại ca lo này lo kia tìm hết cách chuẩn bị quà sinh nhật cho ngươi...

- Thúc... Đừng nói nữa...

Càn Kình kiềm không được nước mắt rơi, tay lau đi thì lệ lại lăn dài.