Sất Trá Phong Vân

Chương 499: Hoàng hậu vong linh

Vong linh đến từ đâu? Càn Kình nghe nhiều chuyện kể của Ngâm Du Thi Nhân, đó là sinh vật sau khi chết bởi vì lúc còn sống không phục, oán khí, dứa vào ý chí mãnh liệt sinh ra vong linh.

Những quái vật vốn chỉ dựa vào ý thức, không phải con người, nó không có lý trí mà chỉ hoạt động theo ý chí khi còn sống. Lực lượng không ngừng tăng mạnh, nguyên nhân trùng hợp nào đó xuất hiện vong linh có được trí tuệ.

Đương nhiên tất cả chỉ có từ miệng Ngâm Du Thi Nhân, Chân Sách hoàng triều cộng với ma tộc, Man tộc đều chưa có ai chính mắt thấy vong linh sống.

Càn Kình không biết nên nói mình may mắn hay xui xẻo. Theo cách nói của A Khắc Nạp Thập thì Càn Kình gặp vong linh hai lần, trong đó có một vong linh có... Lẽ... Là không, không!

Càn Kình lắc mạnh đầu ném bóng dáng Hải Thanh Nhi xuất hiện trong Cổ Hoang Sa Hải ra khỏi đầu. Nàng ta chỉ là nữ vong linh có bộ dạng giống như Hải Thanh Nhi, không phải Hải Thanh Nhi thật sự!

- Thật ra... Vong linh...

A Khắc Nạp Thập cười đầy chua chát nói:

- Có thể nói là con người.

Con người?

Càn Kình ngừng lắc đầu, ngơ ngác nhìn A Khắc Nạp Thập.

- Hoặc nên nói bọn họ từng là con người.

A Khắc Nạp Thập nhìn Càn Kình, nói:

- Ngươi có học thần bí dược tề, biết tôn chỉ tối cao của thần bí dược tề là cái gì không?

Càn Kình thuận miệng đáp khẩu hiệu Âu Lạp Lạp, vô số Thần Bí Dược sư từng nói:

- Tạo thần! Chế tạo ra thần bí dược tề vô địch!

- Thần bí dược tề đừng nói là người, dù một con heo uống vào cũng biến thành thần. Tiến vào trong Tinh Thần, đi gặp chúng thần chỉ có trong truyền thuyết.

A Khắc Nạp Thập từ từ gật đầu, vẻ mặt vương nghi vấn:

- Vậy ngươi có biết mục đích ban đầu sáng tạo ra phù văn là cái gì không?

Càn Kình ngạc nhiên lắc đầu. Bất cứ sáng tạo loại chức nghiệp nào đều có mục tiêu đặc biệt. Như thợ rèn là vì đúc ra thần khí vĩ đại, thậm chí người bình thường cầm cũng phóng ra lực lượng thần khí, cào một cái khai hoang ra vài mẫu hai ngàn.

Một cái cuốc có thể đào ra một giếng nước, khi gặp thiên tai nước lũ thì người bình thường có thể dựa vào thần khí đối kháng thiên tai.


Vũ khí? Khôi giáp? Đó chỉ là ngưỡng cửa tốt nhất để đến bước thần khí. Khi đã đến ngưỡng cửa này thì thông qua kinh nghiệm chế tạo vũ khí thần khí đúc ra thần khí sinh hoạt mà dân chúng cần.

Mục tiêu cuối cùng của Dược sư là sáng tạo ra một loại dược tề vạn năng sau khi ăn vào đến lúc chết già sẽ không bị bệnh, hoặc dù bệnh nặng cỡ nào ăn dược tề một lần là hết bệnh ngay.

Thần Bí Dược sư là khiến người ăn vào biến thành thần ngay.

Chiến Sĩ và Ma Pháp Sư hy vọng thông qua hút lực lượng tự nhiên rèn luyện thân thể đạt đến ngưỡng thần, phục vụ cho thân nhân, cho họ cuộc sống dài lâu, chăm sóc bọn họ không bị thiên tai xâm nhập.

Càn Kình phát hiện hắn học phù văn đã một thời gian nhưng vẫn không biết mục tiêu khi sáng tạo ra phù văn là cái gì.

- Thông qua ngoại vật, mượn lực lượng tự nhiên...

Khuôn mặt A Khắc Nạp Thập biến nghiêm trang, ngón trỏ chậm rãi chỉ hướng bầu trời.

A Khắc Nạp Thập nói:

- Tạo thần.

Tạo thần?

Càn Kình ngẩn ra. Đây chẳng phải là có cùng ý niệm với thần bí dược tề học sao? Chẳng qua mục tiêu của Dược sư là uống dược tề tạo thần, phù văn thì thông qua tài liệu ma pháp, ma pháp trận khác nhau biến người thành thần.

- Đúng vậy. Là tạo thần.

A Khắc Nạp Thập ngửa đầu nhìn trần nhà, đôi mắt như xuyên qua nóc nhìn bầu trời mênh mông.

- Có nhân loại nào không muốn trở thành thần linh? Tuy rằng nguyên nhân muốn biến thành thần khác nhau nhưng sẽ không ai từ chối cơ hội đó.

Càn Kình ngồi xuống, gật đầu công nhận. Ngâm Du Thi Nhân truyền tụng thần vô cùng cường đại, muốn làm cái gì thì làm cái đó cho nên có ai không muốn làm thần?

- Thế là Phù Văn Sư bắt đầu nghiên cứu làm sao thành thần.

A Khắc Nạp Thập khẽ thở dài:

- Nhưng tuổi thọ của con người quá ngắn, cho dù ngươi nhập thánh thì cũng chỉ có ngàn năm thời gian. Cho nên Phù Văn Sư nếu muốn sáng tạo ra phù văn thành thần thì cần thời gian dài lâu. Vì tăng thời gian sinh tồn, Phù Văn Sư nghiên cứu ra một cách tồn tại đặc biệt, đó chính là...

Càn Kình bản năng tiếp tục bảo:

- Vong linh...


Đồn rằng vong linh không phải không chết nhưng sống lâu hơn người bình thường rất nhiều, ở trong mắt nhiều người thì vong linh giống bất tử.

- Đúng vậy. Vong linh, nó sống lâu dài được gọi chung là dấu ấn vĩnh hằng.

A Khắc Nạp Thập công nhận gật đầu, nói:

- Nhưng loại dấu ấn vĩnh hằng này không phải không có tác dụng phụ, nó sẽ thay đổi người sử dụng triệt để xem thường sinh mệnh, còn hơn cả Thần Bí Dược sư gấp ngàn vạn lần. Thần Bí Dược sư so sánh với vong linh thì giống như thần linh bảo vệ sinh mạng.

Càn Kình không biết nên nói cái gì nhìn A Khắc Nạp Thập. Thần Bí Dược sư vì điều chế thần bí dược tề thành thần thậm chí hạ độc nguyên thành thị, độc chết hết sinh vật hít thở.

Thế nhưng phù văn lão sư lại bảo Thần Bí Dược sư độc chết người cả thành không chớp mắt còn kêu gào phấn đấu vì chân lý là thần linh bảo vệ sinh mạng, vậy vong linh coi rẻ sinh mệnh đến cỡ nào?

- Sau này gặp phải vong linh như vậy thì phải giết, không được nương tay, giết ngay.

A Khắc Nạp Thập nhảy xuống ghế, nói:

- Nếu đánh không lại thì trốn, tuyệt đối đừng mong chờ bọn họ có lòng nhân từ với ngươi.

- Lão sư...

Càn Kình nhìn A Khắc Nạp Thập, hỏi:

- Có cách nào giải mở văn chương hoàng hậu vong linh không?

A Khắc Nạp Thập làm vẻ mặt quái dị nhìn Càn Kình, nói:

- Không có! Tuyệt đối không có!

Càn Kình nhìn chằm chằm A Khắc Nạp Thập nhắm mắt lại. Phù văn lão sư nghe đến câu hỏi giải mở văn chương hoàng hậu vong linh tại sao biểu tình chợt biến kỳ dị? Không lẽ thật sự có nhưng A Khắc Nạp Thập không muốn nói?

- Tốt rồi, ngươi đi ra ngoài đi.

A Khắc Nạp Thập leo cầu thang bước lên lầu hai, nằm xuống giường, trở người ngủ.

- Hôm nay ta dạy quá nhiều, mệt chết.

Lại là như vậy!

Càn Kình bĩu môi. Các lão sư nói xong điều mình muốn dạy thì mặc kệ Càn Kình có vấn đề gì cần hỏi không, nếu bọn họ không muốn nói thì có hỏi cũng không ra.

Chắc chắn có cách giải mở, nhất định có!

Càn Kình một quyển bút ký của A Khắc Nạp Thập trên giá sách, nghiêm túc đọc. Học hết bút ký trong này có lẽ sẽ có cách giải mở văn chương hoàng hậu vong linh bí ẩn. Mặc kệ người đó là Hải Thanh Nhi hay không đều nên kéo ra khỏi thế giới vong linh.

Thời gian trôi qua từng phút giây, bất giác Càn Kình đọc sách quên thời gian ra khỏi trò chơi, bị buộc rời khỏi.

Càn Kình mở to mắt muốn vào Vô Tận thế giới chợt nghĩ cho dù bây giờ hắn có tìm được cách, học nó cũng không thể giải mở văn chương trên trán nữ nhân đó. Bên cạnh nàng có con Kim Bằng Lôi Điêu, Càn Kình không có cả cơ hội đánh thắng chứ nói gì đến bắt sống?

Lực lượng!

Càn Kình lại tăng khao khát về lực lượng. ý thức đấu tâm đẩy mở hạt cát xung quanh đào ra cái hố mới, tay hắn cầm Trảm Mã Đao, lấy Cửu Dương Chân Viêm Thiết ra khỏi đấu giới ném vào đáy hố cat.