Sất Trá Phong Vân

Chương 410: Tài sản kếch sù động trời (thượng)

[Nếu lúc trước ta không phân tâm sức lực thì chắc đã có thể trở thành ma mạnh nhất, bây giờ có hối hận cũng đã muộn rồi. Nếu ngươi không thể trở thành ma mạnh nhất thì hãy học tri thứ thần bí dược tề thực vật học của ta đi, nó sẽ khiến ngươi trở thành quyền uy một phương. Bất cứ loại thực vật nào tại đây đều là cực phẩm trong cực phẩm... ]

- Cực phẩm? Cái này... Thổi phồng hơi quá đáng đi?

Càn Kình quay người nhìn hạt mầm thực vật bí ẩn khổng lồ sau lưng. Nói đến thì mấy cái này cơ sở tốt hơn chút nhưng cách cực phẩm còn xa mười con phố, vậy mà một ma tộc dám gọi là cực phẩm? Nếu Âu Lạp Lạp biết chuynẹ, cho dù ngươi có thể sống lại cũng sẽ dùng dược chuốc chết ngươi.

Ngai vàng đá nặng nề trước sức mạnh như người rừng của Càn Kình đã được Bố Lai Khắc đại thúc huấn luyện bị dễ dàng nâng lên.

Cái hộp ngọc thạch tinh xảo, mở ra chỉ thấy bên trong là một đống mục rữa, mốc meo.

Càn Kình ngẩn ra, nở nụ cười châm chọc:

- Mấy ngàn năm... đừng nói là tờ giấy, dù là quyển trục da dê cũng mục rữa. Chắc vị vương gia ma tộc này không ngờ được sau khi chết nhiều năm mới có người đến đây.

- Có xem hay không cũng không sao.

Càn Kình buông ngai vàng bằng đá về vị trí cũ, xoay người nhặt bảo thạch khởi nguồn ma chủng màu đen khảm trên trán Lộ Tây Pháp Nghịch Hàn.

Dù không có tinh thần lực, không thể cảm nhận nguyên tố xung quanh nhưng Càn Kình vẫn cảm giác được bảo thạch màu đen trong tay ẩn chứa năng lượng cường đại. Nếu dùng bảo thạch khởi nguồn ma chủng chế tạo vũ khí phù văn ma pháp hay ma đạo khí vân vân sẽ là tài liệu siêu tốt.

- Không lẽ kho báu là chỉ những hoa cỏ này?

Càn Kình nghi ngờ đánh giá bốn phía. Vách tường bò đầy thực vật đủ loại làm người ta không thấy rõ màu sắc vốn có của vách tường.

Hoa cỏ biến dị đúng là món tài sản không nhỏ nhưng đối với đa số người thì hao cỏ biến dị và chậu hoa kiểng bình thường không có gì khác biệt. Cho dù bán nó đi cũng sẽ không bán được giá cao.

- Chắc chắn là có thứ gì đặc biệt.

Càn Kình đi tới đi lui quanh đại sảnh:

- Tuy Chiến Sĩ rất nghèo nhưng là vương gia của ma tộc, lại có lực lượng thức tỉnh bát giaiMa võ sĩ huyết mạch Đọa Lạc Thiên Sứ , xong lịch sử từng nói hắn được thưởng nhiều thứ trong Chân Sách hoàng triều vậy thì phải giàu lắm mới đúng.

Một vòng, hai vòng, khắp nơi là bùn đất và thực vật, muốn tìm chỗ giấu kho báu là rất khó khăn.


- Không lẽ hắn bỏ kho báu vào đấu giới?

Càn Kình ngồi xuống ngai vàng đá, ngón tay liên tục gõ tay vịn.

- Nếu nói vậy thì nguy thật rồi.

- Chiến Sĩ chết đi thì đấu giới sẽ vĩnh viễn đóng lại, cho dù ngươi có là cường giả nhập thánh cũng không có cách nào.

Đùng đùng đùng đùng đùng đùng!

Rỗng ruột?

Càn Kình cúi đầu nhìn tay vịn bên tay phải, loại ngai vàng bằng đá này muốn làm ra tay vịn rỗng uột sẽ khó khăn hơn tay vịn đặc ruột nhiều.

Ở nơi khỉ ho cò gáy này có cần nghiên cứu hiệu quả chuyển vận làm ra một tay vịn rỗng sao?

Càn Kình nhìn tay vịn, thở dài, tụ tập đấu khí trên chân, một cước đạp bể tay vịn rỗng ruột bằng đá. Một tay nắm kim loại chui ra từ đá.

Càn Kình dùng chân nhẹ đè tay vịn vào ngai vàng, bức tường sau lưng ghế từ từ mở ra.

Mắt Càn Kình sáng lên.

- Đúng là một ma thông minh, chẳng những học thần bí dược tề mà còn chế tạo ra phòng tối thế này.

Trong phòng tối có thể đặt mười chiếc giường đôi, cao ba thước tỏa ánh sáng chóia lòa. Càn Kình bản năng giơ tay che mắt, xuyên qua kẽ hở tay hắn thấy mọi thứ bên trong phòng.

- Cướp giỏi thật.

Càn Kình ngơ ngác nhìn phóng tối, liên tục tán thán. Tuy Càn Kình sớm xem sách lịch sử biết ma này làm mấy quả lớn trong Chân Sách hoàng triều, ở tái ngoại làm mã tặc một đoạn thời gian nhưng không ngờ Lộ Tây Pháp Nghịch Hàn cướp nhiều thứ như vậy.

Kim tệ? Nơi này không có! Kim điều? Nơi này cũng không có! Chỗ này chỉ có vàng thỏi, là vàng thỏi! Một trăm kim tệ tương đương một kim điều, mười cây kim điều tương đương một khối vàng thỏi. Một phần hai gian phòng đều là vàng thỏi.

Ba, năm trăm vạn kim tệ đủ làm bất cứ thủ lĩnh nào trong tám thế lực Vĩnh Lưu thành tim đập nhanh.


Trong gian phòng này có đến ngàn vạn kim tệ.

- Cha mẹ ơi!

Càn Kình dụi mắt bị lóa đến sắp mù, nhìn chằm chằm đống vàng thỏi.

Càn Kình liên tục gật đầu, nói:

- Hèn chi... hèn chi có nhiều người và ma nguyện ý làm mã tặc ở tái ngoạn, đúng là kiếm món hời. Một ngàn vạn kim tệ, tiền cướp được đến thật nhanh!

Một ngang vạn kim tệ có thể làm cái gì? Chỉ cần ngươi có đường, dùng nó đút lót có thể dễ dàng trở thành tiểu thành chủ.

Nếu gặp mặt hoàng đế, nói dùng một ngàn vạn kim tệ mua một tiểu thành chủ làm chơi, chỉ cần ngươi không có tiền án gì, sau này làm thành chủ không quậy phá gì, không phải không thể mua chức thành chủ từ hoàng tộc.

Thành chủ? Càn Kình lắc đầu, thở dài thườn thượt. Chức vụ mới đây còn nặng ký trong lòng Càn Kình bây giờ đã không quan trọng nữa.

Trở thành thành chủ thì sao? Dù có trở thành thành chủ của đại thành như Vĩnh Lưu thành thì có thể đón phụ thân ra khỏi Càn gia không?

Không thể, không có một chút khả năng! Càn gia khống chế một châu của Chân Sách hoàng triều. Danh tiếng ngang ngửa với hoàng tộc, dù ngồi lên vị trí châu trưởng cai quản một châu cũng vô dụng.

Trong mắt Càn gia chỉ có thực lực cao thấp chứ không có địa vị lớn nhỏ.

Càn Kình bước vào mật thất. Muốn đón phụ thân ra khỏi Càn gia chỉ có một cách, chính là biến cường! Cường đại đến nỗi đập tan mọi vịnh diệu của Càn gia, đánh gục cái đầu kiêu ngạo ngẩng cao của bọn họ!

Thành chủ? Càn Kình lắc đầu. Trước kia Càn Kình quá ngây thơ, cho rằng chỉ thấy trường hợp lớn hơn, mở rộng tầm mắt chưa từng thấy thì mới trưởng thành được. Không chỉ có thực lực trưởng thành mà còn có tâm tình, tầm mắt mở rộng.

Thành chủ là vô dụng, trưởng quan hành tỉnh không giúp ích gì, dù là châu trưởng cũng không có hiệu quả. Địa vị là vô dụng. ít nhất trước lực lượng không ngang với địa vị thì địa vị chỉ là lầu các giữa không trung, đẩy nhẹ một cái là hoàn toàn sụp đổ.

Vàng thỏi không phải là thứ duy nhất trong mật thất, nó chỉ chiếm một nửa gian phòng, một nửa khác chất đầy tạp vật.

Một đống giấy vụn, quyẻn trục da dê đã mục rữa đen như mực xếp trong góc phòng. Vách tường khảm bốn dạ minh châu to cỡ nắm tay, qua mấy ngàn năm vẫn tỏa sáng rực rỡ.

Bên cạnh đống đồ mục nát đặt nhiều khôi giáp, vũ khí chiến đao. Mấy năm qua đi, trừ đấu binh thượng đẳng ra, khôi giáp, chiến đao đều rỉ sắt, có lấy ra cũngchỉ có thể bán theo kiểu đồ cổ, không có giá trị gì.

Mấy ngàn năm thật sự quá dài. Thứ lúc trước Lộ Tây Pháp Nghịch Hàn cướp được có nhiều thứ bị dòng sông thời gian tổn hại.

Chỉ có mấy thứ không hư, một viên đấu quả, đấu quả khiến Chiến Sĩ sinh ra đấu giới.

- Chỉ có một viên?

Càn Kình gãi đầu, bên ngoài lại có đến ba người.

- Làm sao chia thứ này đây?

Càn Kình cất đi đấu quả, chuyển ánh mắt hướng hòm ngọc vuông năm thước. Thời gian ngàn năm không để lại dấu vết trên ngọc thạch, ngọc thạch xanh biếc vẫn tỏa ánh sáng lập lòa.