Sất Trá Phong Vân

Chương 353: Bàn tay tạo thánh

Xẹt!

Trường kiếm chui vào thùng nước, nước lạnh chớp mắt thành nước nóng sôi sục. Liên tục nhúng trường kiếm vào mười thùng nước lạnh, rốt cuộc nó không sôi trào như ban đầu.

- Thành công...

Càn Kình thả lỏng tinh thần, kiệt sức ngồi bệch xuống đất. Càn Kình nhìn vũ khí trước mắt, trong lòng đầy cảm thán. Càn Kình không ngờ rèn một hồn binh hao tốn gần một tháng thời gian.

Càn Kình càng không ngờ một tháng dốc sức rèn, đấu khí khô kiệt rồi trọng sinh, đạt đến Phục Ma nhị chiến, đấu khí xoay quanh cỡ một vạn năm ngàn thiên chuyển!

- Khai phong đi.

Lôi Địch dìu Càn Kình đi đến trước Lưu Vân Thạch.

- Đây là khâu cuối cùng.

- Đúng vậy.

Lôi Địch nhìn Tranh Thiên kiếm trong tay, lần này khai phong sẽ mất một ngày, tẩy phong thuật của hắn cần thời gian một ngày. Đổi lại Rèn tạo Đại Sư nào khác chắc cần mười ngày, nửa tháng mới hoàn thành khai phong.

Ngày hôm sau, mặt trời lại mọc, một tia chợp từ trong sân bắn lên bầu trời. Trong mông lung, Lôi Địch nheo mắt nhìn chằm chằm trường kiếm trong tay Càn Kình như sợ bị ánh sáng bắn ra từ kiếm phong đâm mù mắt.

- Cuối cùng lắp châu, khâu này ta không thể làm.

Càn Kình chỉ vào vị trí chuôi kiếm tròn trống trơn, nói:

- Tiếp theo phải xem ngươi.

Lôi Địch giơ lên đôi tay trước giờ giết người chưa từng run nhưng bây giờ thì run bần bật đón lấy Tranh Thiên kiếm, đầy tình yêu hôn lên thân kiếm. Lôi Địch lấy Huyết Dịch Của Viêm Ma đã làm sẵn khỏi đấu giới. Càn Kình vạn Hồn vực, trước tiên chạy tới cửa sân, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Lôi Địch kích động, bị phản ứng của Càn Kình chọc cười:

- Được rồi, ngươi tin ta một chút được không?

- Không phải ta không tin ngươi.

Càn Kình nhìn Tranh Thiên kiếm trong tay Lôi Địch.

- Là ta không tin vào bản thân. Mau bắt đầu đi, ta chờ không kịp.


Đấu khí màu đỏ, đấu Hồn vạm vỡ tay sói thân người lao ra khỏi cơ thể Lôi Địch ngửa đầu gầm rống, chợt xoay người xông vào Tranh Thiên kiếm.

Ngay sau đó, máu bên trong hạt châu khảm trong Tranh Thiên kiếm sôi sục như muốn đụng vỡ vách sắt nhốt chúng nó, mỗi một lần va chạm phát ra thanh âm như búa giã kim loại.

Chỉ là máu thế nhưng khi va chạm vào kim loại có lực lượng lớn như vậy? Càn Kình cảm thấy thật khó tin. Đấu hồn của Lôi Địch hoàn toàn nhập vào Tranh Thiên kiếm, gã như động kinh run bần bật.

Càn Kình chỉ có thể đứng xem, không biết nên hỗ trợ như thế nào. Giờ phút này, thanh hồn binh vặn vẹo giống như bị lửa đốt cháy lại mềm xuống.

Dần dần, dần dần... Càn Kình có cảm giác như hồn binh không chịu nổi lực lượng gì đó, tựa như trái tim người trướng to rồi co lại, co bóp.

Tình hình quái dị này kéo dài một canh giờ, mặt Lôi Địch trắng bệch như giấy, đáng sợ như không phải người sống.

Bỗng nhiên! Hồn binh liên tục trướng to như con ếch phình ra, tựa như thân Tranh Thiên kiếm có cái bụng to.

Bùm!

Thân kiếm vỡ. Càn Kình thấy rõ không phải thân kiếm gãy hay nứt mà là vỡ. Trong khoảnh khắc Tranh Thiên kiếm vỡ thành vô số mảnh vụn, một luồng sáng đỏ nóng cháy bắn ra khỏi kiếm.

Luồng sáng đỏ này bắn lên không trung mười trượng, phát ra uy thế vô biến làm đấu khí trong người Càn Kình liên tục bốc hơi. Phục Ma nhị chiến đấu khí bị kích phát có tăng trưởng mới, tốc độ quay của đấu khí đột phá vạn tốc một vạn năm ngàn chuyển mới rồi.

Hai mắt của Đoạn Phong Bất Nhị hóa thành bảo thạch, người nhanh chóng đầy vảy, đấu khí bị ánh sáng đỏ ảnh hưởng liên tục tăng vọt, Hàng Ma bát chiến... Hàng Ma cửu chiến!

Phần Đồ Cuồng Ca cũng cảm giác được lực lượng quái dị lôi kéo, đấu khí trong người tiến vào mức độ Hàng Ma tứ chiến.

Đọa Lạc Thiên Sứ chiến thân của Thiết Khắc xuất hiện, lực lượng dâng trào trùng kích tmáu trong người gã, như cánh cửa luôn khép kín nay mở ra.

Nửa cánh chim đen phát ra tiếng rào rạo kéo dài một thước! Phục Ma nhất chiến! Đấu khí màu đen cuồn cuộn chuyển động trong người Thiết Khắc.

Huyết mạch Đọa Lạc Thiên Sứ... Lần thứ hai thức tỉnh rồi. Nhờ luồng sáng đỏ từ hồn binh vỡ trong tay Lôi Địch lôi kéo mà thức tỉnh lần thứ hai. Chỉ trong phút chốc, Thiết Khắc tiến vào cảnh giới Phục Ma nhất chiến.

Càn Kình nhìn Thiết Khắc biến đổi, lắc đầu nguầy nguậy:

- Lực lượng huyết mạch đáng sợ, chỉ vì thức tỉnh đã đột phá bình chướng làm ta vắt óc thật lâu. Đây chính là lực lượng huyết mạch, lực lượng huyết mạch đáng sợ!

Luồng sáng đỏ to lớn ngập trời chợt lóe rồi biến mất, chui trở vào người Lôi Địch. Khuôn mặt tái xanh trở nên hồng hào, mặt tiều tụy không còn, thay vào đó là sức sống dào dạt khó tả.

Hai chân Lôi Địch không đứng trên mặt đất mà bềnh bồng giữa không trung. Đây là ma pháp huyền phù chỉ có Ma Pháp Sư mới có được, hoặc ma pháp phi hành giả mới làm được.


Bây giờ Lôi Địch lấy thân phận Chiến Sĩ, dùng lực lượng của mình thành công bay lên! Đây là biểu hiện quan trọng nhập thánh!

Nhập thánh! Phi hành không chỉ là năng lực riêng của Ma Pháp Sư nữa. Chiến Sĩ nhập thánh bay càng nhanh nhạy hơn, con chim không thể sánh bằng Chiến Sĩ nhập thánh.

- Nhập thánh... nhập thánh...

Lôi Địch run run nhìn đôi tay, sải bước vọt tới trước mặt Càn Kình, ôm chặt hắn vào lòng, không kiềm được lệ rơi như mưa.

- Ta nhập thánh... Ta thật sự nhập thánh!

- Ta...

Lôi Địch nghẹn ngào, vùi mặt vào vai Càn Kình, nức nở:

- Ta... Ta trở thành Chiến Sĩ bình thường đầu tiên nhập thánh...

Thời gian Lôi Địch khóc như con nít. Càn Kình có số tuổi đủ làm con của Lôi Địch thế nhưng không ngừng an ủi gã tựa như một người cha.

Nhập thánh! Phần Đồ Cuồng Ca nhìn lưng Lôi Địch, không biết khi nào thì siết chặt đôi tay. Thì ra Chiến Sĩ bình thường cũng có thể nhập thánh, thì ra lời đồn nhập thánh không phải giả! Càn Kình, ngươi rốt cuộc là người như thế nào? Ngươi còn là con người sao? Ngươi khiến Chiến Sĩ bình thường nhập thánh, đây gần như là năng lực của thần.

Càn Kình thầm nhủ may quá, lần này thật sự là may mắn. Dù là kim loại minh văn hay máu hợp thành, rèn hồn binh, trước khi bắt tay vào làm Càn Kình chỉ có hai phần tự tin.

Nhưng khi thật sự thực hiện Càn Kình mới phát hiện đó mà là hai phần tự tin gì? Đừng nói một phần, thậm chí là một phần trăm cũng đã nhiều rồi.

Đặc biệt là minh văn, bản thân Càn Kình không heiuẻ sao thành công tạo ra. Nếu lại kêu Càn Kình chế tạo, có lẽ làm một ngàn, vạn cái cũng không thể thành công một lần.

May mắn, lần này thật sự chỉ là ăn may.

Càn Kình không ngờ Lôi Địch mít ướt như vậy, suốt hai canh giờ mới chịu nín khóc.

Càn Kình nhìn mắt Lôi Địch sưng húp, thầm nghi ngờ. Có phải sau khi Chiến Sĩ nhập thánh thì năng lực khóc cũng tăng lên? Nếu không thì một con người làm sao có thể khóc lâu đến hai canh giờ?

Lôi Địch nói:

- Phải rồi, hình như các ngươi cũng đột phá.

Càn Kình mỉm cười nói:

- Đại thúc, rốt cuộc ngươi cũng có thời gian rảnh chú ý đến chúng ta thay đổi? Thật là lạ, đại thúc nhập thánh lại kéo theo chúng ta tăng sức chiến đấu.

Lôi Địch nhìn ba người Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc, nói:

- Ta chỉ từng nghe nói chứ chưa thấy qua.

- Nếu không thì tại sao ta mang các ngươi vào?

Càn Kình lắc cổ, nói:

- Được rồi, đại thúc tự hưng phấn đi, ta mệt quá, cần ngủ một giấc.