Sất Trá Phong Vân

Chương 337: Kẻ thù

Lôi Uy đè nén tức giận bình tĩnh đứng chờ một bên, chờ người từ trên xe bước xuống. Chỉ cần gia chủ La gia vừa xuất hiện là Lôi Uy sẽ nêu danh Lôi gia, tại Vĩnh Lưu thành, không, nguyên Vĩnh Lưu hành tỉnh dù là thương nhân nhỏ đều nghe tiếng Lôi gia!

La Thanh Thanh vén váy dài màu xanh chậm rãi đi ra thùng xe. Mắt Lôi Uy sáng lên, mỹ nhân, mỹ nhân xinh đẹp!

Cổ Nguyệt Gia Anh cũng chậm rãi đi ra thùng xe. Lôi Uy run lên, hai tròng mắt nhìn hai mỹ nữ bước xuống xe. Mái tóc dài màu tím mềm như suối của La Thanh Thanh nhẹ đung đưa bên vành tai, toàn thân toát ra sức sống thanh xuân thiếu nữ.

Cổ Nguyệt Gia Anh vẫn mặc váy dài màu trắng, tóc vàng nhạt đến bạc trắng, búi tóc trên đỉnh đầu lộ ra cần cổ thon dài, một vẻ đẹp khác hẳn.

Lôi Uy nhìn hai mỹ nữ đột nhiên xuất hiện, Lôi Uy suýt quên gã đến làm gì. Mắt Lôi Uy trân trân nhìn hai mỹ nữ, trong tầm mắt bỗng có thêm một bóng người đáng ghét.

Càn Kình nhảy xuống xe, vươn hai tay duỗi eo. Càn Kình ngồi trên xe suốt đường đi, trừ có thể xem Thần Xạ thì là tu luyện đấu khí, thật chán.

Càn Kình?

Lôi Uy đứng ngây như phỗng. Tại sao Càn Kình ở đây? Chẳng lẽ thuộc hạ không theo đấu Càn Kình ở tái ngoại? Làm mất dấu? Sao Càn Kình ở La gia? Có vẻ như Càn Kình rất quen với nữ quyến La gia? Sao nữ nhân ta nhìn trúng luôn có dính dáng đến Càn Kình?

- Mệt chết, mệt chết...

Đoạn Phong Bất Nhị đấm vai nhảy xuống từ xe ngựa khác, nói:

- Cả ngày đi đường, ta cần nghỉ ngơi một chút.

Chiến Sĩ huyết mạch? Lôi Uy gật gù hiểu ra. Vậy mới đúng, Càn Kình là hỗ trợ của Chiến Sĩ huyết mạch, nếu Chiến Sĩ huyết mạch đến thì tất nhiên hắn cũng nên xuất hiện tại nơi này.

Lôi Uy bước nhanh chen vào đám đông vận chuyển hàng hóa xuống xe ngựa, đứng trước mặt La Thanh Thanh. Lôi Uy hơi khom lưng, cúi đầu giữ dáng vẻ quý ông.

Lôi Uy nói:


- Xin hỏi nàng là gia chủ của La gia, tiểu thư La Thanh Thanh đúng không? Rất vui được biết nàng, ta là tam công tử của Lôi gia một trong tám đại thế lực Vĩnh Lưu thành, nàng có thể gọi ta là Lôi Uy.

Lôi Uy rất vừa lòng hành động, cách nói năng của mình, có thể nói điểm cho lần tự giới thiệu này là con số mười tròn trĩnh. Lôi Uy nhìn chằm chằm La Thanh Thanh, Cổ Nguyệt Gia Anh, còn Càn Kình đứng bên cạnh duỗi eo thì hoàn toàn bị phớt lờ.

Chỉ là một hỗ trợ Chiến Sĩ huyết mạch! 5rong lòng Lôi Uy không hề để mắt đến Càn Kình, gã là người đại biểu Lôi gia đương nhiên chỉ cần giao tiếp với gia chủ của La gia là được.

Chủ động chào hỏi, trò chuyện chắp nối với hỗ trợ Chiến Sĩ huyết mạch? Lôi Uy cảm thấy đây là chuyện mất mặt, cộng thêm đây là người gã từng muốn tiêu diệt.

Còn bây giờ? Lôi Uy ở trong Vĩnh Lưu thành, sau lưng có nguyên Lôi gia chống đỡ càng không thèm để mắt đến Càn Kình, thậm chí có thể nói là hoàn toàn lờ đi hắn.

- Ta luôn cho rằng gia chủ của La gia là một người đeo mắt kính dày, tay cầm sổ sách không ngừng tính toán. Thật không ngờ gia chủ của La gia trẻ tuổi, xinh đẹp như vậy.

Lôi Uy liên tục khen, bỗng đổi đề tài:

- Chắc Thanh Thanh tiểu thư có nghe về Lôi gia chúng ta? Tại Vĩnh Lưu này nói đến thì Lôi gia ta còn có chút năng lực...

Lôi Uy mở máy hát dai dẳng không dứt, mấy ngày nay gã học thuộc lòng giờ phun ra như suối.

Càn Kình đứng một bên, ngáp dài buồn ngủ. La Thanh Thanh nhìn Lôi Uy lễ độ, nhẹ gật đầu với gã, hy vọng sớm kết thúc cuộc nói chuyện. La Thanh Thanh biết mới đến Vĩnh Lưu thành, cố gắng không đắc tội thế lực nơi này, đặc biệt là thế lực gia tộc mấy trăm năm như Lôi gia, không đến nỗi nào thì tốt nhất đừng đắc tội.

Một phút... Ba phút... Năm phút... Mười phút...

Sự kiên nhẫn của Càn Kình hao dần. Nói nhảm nhiều quá vậy? Tóm lại ý chính là hy vọng gặp người chế tạo thần bí dược tề! Gặp cái đầu ngươi! Lão tử gặp ai cũng sẽ không gặp kẻ lúc trước muốn giết chết ta!

Lôi Uy không hề cảm giác gã nói nhiều, nói thêm lịch sử quang huy của Lôi gia có thể hù đối phương sợ chút, đây là vấn đề thường thức, không cần lo lắng suy nghĩ của đối phương.

Lại qua ba phút. Lôi Uy chợt phát hiện trong mắt La Thanh Thanh toàn là qua loa, mới rồi thẫn thờ không hề nghe gã nói gì, ngược lại chú ý hỗ trợ kia đứng bên cạnh! Lại là hỗ trợ Chiến Sĩ huyết mạch, lại là tên hỗ trợ này!


Càn Kình thầm đánh giá Lôi Uy, không ngờ gặp lại kẻ từng muốn giết mình nhanh như vậy. Hy vọng trong Vĩnh Lưu thành Lôi Uy ngoan ngoãn chút, nếu không... Ài, một kẻ ở tái ngoại còn rục rịch, ở trong địa bàn của mình sẽ ngoan ngoãn sao?

Càn Kình cười khổ, ngáp dài. Đây là chuyện không thể nào. Sớm muộn gì sẽ có một ngày Càn Kình và xảy ra vấn đề.

Mệt nhọc và nhàm chán hỗn hợp lại thành ngáp khiến Lôi Uy sinh ra cảm xúc khó chịu. Hai mỹ nữ xinh đẹp đến thế không nghe gã diễn thuyết tràn ngập kích tình mà nhìn hỗ trợ Chiến Sĩ huyết mạch này? Giờ tên hỗ trợ này còn dám ngáp? Ý muốn nói ta diễn thuyết nhảm đến nỗi ngươi muốn đi ngủ?

- Thanh Thanh, ta mệt mỏi... Đi vào trước.

Càn Kình gãi đầu, nhấc chân đi vào sân.

- Cơm chiều cho ta thêm nhiều thịt.

La Thanh Thanh vội khom lưng, cúi đầu nói với Lôi Uy:

- Lôi tiên sinh, đa tạ người tiến đến bái phỏng, chúng ta còn cần sửa sang lại phòng, hẹn lần sau đi.

La Thanh Thanh kế thừa trực giác thương nhân ưu tú của ca ca La Lâm, rất nhanh nhận ra Càn Kình không thích Lôi Uy trông bộ dạng còn khá thuận mắt. La Thanh Thanh không đợi Lôi Uy có phản ứng vội kéo tay Cổ Nguyệt Gia Anh đi vào sân.

Suốt đời La Thanh Thanh không quên lời La Lâm nói trước khi chết, phải theo sát Càn Kình. Nam nhân trên đời này không có mấy người tốt nhưng Càn Kình là người tốt hiếm có, hắn sẽ không hại ngươi và không để ngươi chịu thiệt, luôn bảo vệ ngươi.

Tam công tử của Lôi gia, Lôi Uy? Càn Kình? Hai người này không cùng cân nặng trong lòng La Thanh Thanh. Một ngàn, một vạn Lôi Uy cộng lại không bằng một cọng lông của Càn Kình, hắn có địa vị quan trọng trong lòng La Thanh Thanh.

Lôi Uy ngơ ngác nhìn chuyện xảy ra trước mắt. Lôi Uy không muốn mất mặt trước mắt mỹ nữ, hôm ở tái ngoại gã suýt chiếm được tỷ muội song sinh, giận dữ bị Càn Kình lấn át và hai mỹ nữ nhìn hắn không chịu nhìn gã.

Trong phút chốc Lôi Uy dồn hết tức giận vào người Càn Kình.

- Ngươi, đúng vậy, chính là ngươi, Càn Kình! Đứng lại cho ta!

Lôi Uy rống to rượt theo Càn Kình, mặt hung tợn gần sát hắn. Trong mảnh đất Vĩnh Lưu thành này tam thiếu gia Lôi gia không cần nhịn ai, đặc biệt là loại hỗ trợ Chiến Sĩ huyết mạch!

Tại đây Lôi Uy không cần suy nghĩ cẩn thận, đắn đo tình huống. Lôi Uy có đầy đủ tin tưởng dù là thành chủ Lý Đức Ước khắc cũng sẽ vì Lôi gia mà nể mặt gã ba phần, một hỗ trợ Chiến Sĩ huyết mạch nho nhỏ là cái gì trong Vĩnh Lưu thành?

- Ngươi là cái thứ gì? Hỗ trợ Chiến Sĩ huyết mạch nho nhỏ tưởng rằng mình ở trên trời?

Lôi Uy giơ ngón trỏ gần sát chóp mũi Càn Kình, rống to:

- Không nhìn thấy nơi này là người tầng lớp trên nói chuyện với nhau sao? Thứ không biết lễ phép, có chỗ cho ngươi xía miệng vào?