Sất Trá Phong Vân

Chương 234: Nói đùa ta sao?

Đoạn Phong Bất Nhị ngồi ở trong đống rơm, phát huy đầy đủ khiếu ăn nói của mình:

- Chúng ta làm chiến sĩ, bất kỳ ai cũng không dám bảo đảm sau mỗi lần chiến đấu đều không bị thương. Cho nên, chúng ta cũng phải chuẩn bị cho mình một ít thuốc tốt mới được. Ta vừa vặn có quen biết với một dược sư. Thật sự là dược sư, tuyệt đối không phải là thuốc của dược sư học đồ hoặc là dược sư thực tập...

Càn Kình gãi đầu, hai tay dùng sức xé quyển sách Thiên Quân Ngũ Trảm thành hai nửa, trực tiếp ném nửa sau vào lòng Đoạn Phong Bất Nhị, tiếp tục xem phương thức tập luyện Phân Kim Liên Trảm. Ban đầu hắn cần phải tìm hơn mười loại thảo dược ngâm hai tay, còn muốn cắm rút hai tay trong Thiết Sa Khoáng, chịu sự rèn luyện đau đớn...

- A? Chiến hữu! Đây là Thiên Quân Ngũ Trảm!

Đoạn Phong Bất Nhị nhỏ giọng nói:

- Không ngờ ngươi lại cho ta xem. Ta rất cảm động. Vừa rồi ta nói tới chỗ nào rồi? Đúng rồi! Dược sư! Thuốc trong tay ta đều là do dược sư...

Dược sư?

Càn Kình bĩu môi, dược sư đối với chiến sĩ mà nói quả thực vô cùng quan trọng. Nhưng vấn đề là… ta cũng là dược sư! Dựa theo đánh giá của Á Đương Tư mà nói, còn không chỉ là dược sư, chỉ thiếu chút nữa đã tiến vào đại dược sư! Trong tất cả các dược sư, gần như là nhân vật đứng ở trên đỉnh cao.

- Thuốc mỡ do dược sư điều chế ra?

Càn Kình khẽ lắc đầu cười khổ:

- Chỉ cần ta có đủ nguyên liệu, bọn họ không chắc có thể làm tốt bằng ta.

- Dược sư ta quen biết rất nổi danh! Sư phó của hắn là đại dược sư Diêu Tinh của hoàng triều Chân Sách!

Tay Đoạn Phong Bất Nhị cầm nửa bộ Thiên Quân Ngũ Trảm, vẫn không ngậm miệng:

- Ta nói với ngươi...

Càn Kình có chút hối hận. Hắn vốn tưởng rằng đấu kỹ huyết mạch của một gia tộc từng là một trong mười đại gia tộc chiến sĩ huyết mạch, mỗi chiến sĩ gặp được đều sẽ có cảm giác như nhặt được trọng bảo, nghiêm túc xem mới đúng. Nhưng hoàn toàn không ngờ, Đoạn Phong Bất Nhị này chính là quái thai trong quái thai. Nói nhiều như vậy chỉ vì muốn lấy thuốc đổi lấy thuốc lá lại có tâm tình cố chấp như thế.

- Ta nói...

Càn Kình quay đầu lại rất bất đắc dĩ nhìn đôi mắt hưng phấn lóe sáng của Đoạn Phong Bất Nhị, thở dài nhỏ giọng ghé vào tai hắn nói:

- Nói cho ngươi biết một bí mật.

- Bí mật?

Đôi mắt Đoạn Phong Bất Nhị càng thêm hưng phấn sáng hơn:


- Bí mật gì?

- Bản thân ta chính là dược sư.

Càn Kình khẽ giọng nói:

- Cho nên, chuyện bảo ta mua thuốc, ngươi có thể hoàn toàn hết hy vọng. Trừ phi ngươi đưa tới thuốc của đại dược sư, nếu không... ha hả...

- Ngươi nói cái gì?

Đoạn Phong Bất Nhị từ trên xe ngựa nhảy lên thật cao, nhìn chằm chằm vào Càn Kình giống như thấy ma.

Đám lính đánh thuê xung quanh khiếp sợ trước phản ứng của Đoạn Phong Bất Nhị. Trước đó không lâu Càn Kình một mình một đao xuất chiến với Hoàn Nhan Thiết Cốt, hắn không có nửa điểm kinh ngạc. Khi Càn Kình dùng quyền đánh chết Thập đoàn trưởng Hắc Phong, hắn cũng không chấn động. Rốt cuộc Càn Kình nói câu gì có thể khiến hắn kinh ngạc tới mức nhảy dựng lên như vậy?

- Ngươi...

Đoạn Phong Bất Nhị kéo dài giọng, thử dò xét hỏi:

- Nói đùa ta sao?

- Ta giống đang nói đùa sao?

Càn Kình chớp mắt.

- Không giống... Nhưng...

Đoạn Phong Bất Nhị lại ngồi xổm ở bên cạnh Càn Kình nhỏ giọng hỏi:

- Ngươi thực sự là dược sư sao? Ta biết rất rõ ràng, dược sư là một môn học rất thâm ảo. Rất nhiều người dùng hết tinh lực cả đời, chỉ để làm chuyện này, nhưng vẫn không cách nào đi tới cuối.

- Hôm nào ngươi chuẩn bị chút dược liệu, ta điều chế cho ngươi.

Càn Kình xoay người lại, xem phương pháp tập luyện Phân Kim Liên Trảm. Vừa xem, hắn quả thực phát hiện ra một chuyện rất thần kỳ. Đó chính là mình có thể luyện được Phân Kim Liên Trảm này!

Không sai! Cho tới bây giờ chỉ có phối hợp với lực lượng huyết mạch đặc biệt, mới có thể tu luyện đấu kỹ huyết mạch đặc biệt! Từ trước tới nay Phân Kim Liên Trảm của huyết mạch Thiết Tí Đường Lang, chỉ có chiến sĩ Huyết Mạch Thiết Tí Đường Lang mới có thể thực sự tập luyện được!

Hôm nay không ngờ Đấu Khí Phong Vân cũng có thể luyện tập được! Về phần có thể hoàn toàn luyện thành hay không, đó lại là một chuyện khác. Chí ít quả thực có thể luyện đến một mức độ nhất định.


Mây không có hình dáng nhất định! Mây trên bầu trời, nó có thể biến thành bất kỳ hình dáng nào. Chữ mây trong Đấu Khí Phong Vân cũng như thế!

Lần đầu tiên Càn Kình phát hiện đấu khí của mình cũng có thể giống như Mây, có thể tiến hành sửa chữa mô phỏng nhất định, bắt chước huyết mạch của đấu kỹ huyết mạch đặc biệt này!

- Lẽ nào, đây là nguyên nhân khiến Đấu Khí Phong Vân gần như không có đấu kỹ thực sự?

Càn Kình hoài nghi nhìn bàn tay, cảm nhận lực khống chế đấu khí trong cơ thể:

- Tên Đấu Khí Phong Vân này không phải chỉ đặt tên tùy tiện? Không ngờ Đấu Khí thật sự có thể giống như mây không có hình dáng nhất định? Còn gió thì sao? Nó lại đại biểu cho cái gì?

Đoạn Phong Bất Nhị gãi đầu, quan sát phía sau lưng Càn Kình không ngừng tặc lưỡi. Hắn vẫn chưa từng thấy qua dược sư nào còn trẻ như vậy. Xem ra cũng không giống như đang nói dối. Nhưng nếu như hắn thật sự là dược sư, đồng thời lại là chiến sĩ Hàng Ma cửu chiến, điều này thật sự quá kinh người!

- Ôi...

Giọng nói kiêu căng từ một chiếc xe ngựa khác vang lên. Ái Bích Giai lắc đầu, từ trong đống rơm bò dậy. Nàng xiết chặt ma pháp trượng trong tay, hung hăng đưa mắt nhìn xung quanh:

- Vừa rồi là ai đánh ta ngất đi?

Đám lính đánh thuê mắt nhìn mũi mũi nhìn tim tiếp tục đi về phía trước. Không ai quay đầu lại nhìn Ái Bích Giai kiêu căng đang tức giận này.

- A? Mã tặc Hắc Phong? Tất cả đều chạy rồi?

Ái Bích Giai hoài nghi quan sát đám chiến sĩ xung quanh một lượt, trong mũi hừ lạnh, cười nhạt đầy xem thường:

- Hừ! Chỉ bằng các ngươi, nhất định không thể nào ép mã tặc Hắc Phong rời đi được! Xem ra chắc hẳn bọn chúng nghe tới đại danh của phụ thân và mẫu thân ta, khiếp sợ bỏ chạy.

Mấy tên lính đánh thuê lạnh lùng nhìn Ái Bích Giai, miệng cũng cười nhạt xem thường.

- Ngươi cười lạnh cái gì?

Ái Bích Giai cảm giác tôn nghiêm của mình bị xúc phạm, sống lưng ưỡn thẳng. Chợt nàng nhìn thấy Càn Kình, trên khuôn mặt lập tức trở nên lạnh lùng:

- Được rồi! Vừa rồi ngươi kéo ra ngã vào trong bùn, ta còn chưa tính sổ với ngươi! Hiện tại...

Kẽo kẹt... Kẽo kẹt... Kẽo kẹt...

Thương đội đột nhiên dừng lại. Tất cả đám lính đánh thuê đồng loạt căm tức nhìn Ái Bích Giai.

- Ngươi... Các ngươi...

Dáng vẻ kiêu căng của Ái Bích Giai nhất thời giảm xuống phân nửa, giọng nói cũng nhỏ đi, lông mày nhíu lại thì thầm:

- Các ngươi đối với ta như vậy, ta sẽ nhớ kỹ các ngươi! Chờ tới khi trở lại tỉnh Vĩnh Lưu, ta sẽ bảo phụ thân, mẫu thân ta bắt tất cả các ngươi lại!

- Lương mập! Chuẩn bị chút nước sạch cho ta!

Ái Bích Giai ngồi ở trong đống rơm khô, dùng ma pháp trượng gõ vào thành xe:

- Nhanh lên một chút!

Lương lão bản thở dài, gương mặt béo núc ních co giật vài cái, trong lòng thầm nói không thể trêu chọc phụ mẫu của nữ hài.