Sất Trá Phong Vân

Chương 184: Phi đao! Thức tỉnh! Phong âm thuật!

- Ma pháp sư tiêu hao hết ma pháp lực, vậy phải làm sao bây giờ? Học thêm một vài thứ không bao giờ có hại. Cái này ngươi không cần học quá tinh, chỉ cần biết một chút để tự bảo vệ mình cũng tốt, đúng không?

Bởi vì lời của lão nhân, mỗi ngày Bích Lạc bắt đầu len lén luyện tập một giờ phi đao. Chỉ có điều lực lượng của nàng quả thật có chút không đủ. Cho dù là khoảng cách giữa nàng và Cách Lâm Bàn bây giờ, cũng không dám chắc có thể để đối phương tránh thoát hay không, hoặc lực phi đao có đủ để đâm thủng cổ họng của đối phương hay không.

Gần một chút, cần phải gần hơn một chút!

Trong lúc mọi người đang chăm chú quan sát, Bích Lạc thận trọng tiến lại gần Cách Lâm Bàn.

- Ngươi muốn làm cái gì? Muốn vật lộn với ta sao? Nhưng ta là ma pháp sư vĩ đại!

Cách Lâm Bàn lại vung tay lên, lại ném ra một quyển trục ma pháp sử dụng gió mạnh để trùng kích. Gió mạnh cũng không có quá nhiều lực sát thương, lại đủ đánh ngã Bích Lạc, khiến nàng cũng dính đầy bụi đất, trả thù chuyện nàng khiến trang phục của mình dính đầy bụi đất.

La Thanh Thanh nhìn Bích Lạc lại đứng lên đi về phía Cách Lâm Bàn, không đành lòng nói:

- Thôi đi, Bích Lạc. Chúng ta chịu thua, không mất mặt đâu.

Chiếc mũ pháp sư thật lớn liên tục lay động. Bích Lạc chỉ trầm mặc tiến về phía Cách Lâm Bàn. Từ nhỏ nàng chưa từng thật sự làm được chuyện gì đến cùng, bao giờ cũng chỉ có thể tránh né ở phía sau sự bảo vệ của tỷ tỷ để sống. Mãi đến khi tỷ tỷ vì mình mà chết, người nhà vì cái chết của tỷ tỷ càng chán ghét mình, lúc này mới bất kể mọi chuyện, cũng phải làm đến cùng!

- Bích Lạc...

Càn Kình thở dài muốn tiến vào vòng chiến. Giờ phút này hắn không quan tâm được nhiều như vậy, cũng không thể thật sự để nữ hài này vì mình...

- Không cần!

Giọng nói Bích Lạc từ trước đến nay luôn sợ sệt, chợt trở nên vô cùng quật cường vang dội, có chút nức nở như có như không:

- Ta chưa bao giờ kiên trì làm chuyện gì tới cùng. Cho tới bây giờ ta chỉ có thể để người ta ngăn cản. Ta nói mình có thể trở thành đại ma pháp sư, đáng tiếc bản thân ta cũng không tin. Ta rất cảm ơn ngươi đã tin tưởng ta. Lần này ta không muốn lui lại. Ta không cần lùi lại!


Phần lớn mọi người trong sân đều ngây người nhìn Bích Lạc. Nữ hài này nhìn như nhu nhược nhát gan, không ngờ cũng có lúc kiên trì như vậy, trong tình huống thực sự có thể đối mặt với cái chết, lại can đảm hơn rất nhiều nam nhân khác, khiến người ta kính nể!

Ánh mắt Cổ Nguyệt Gia Anh nhìn Bích Lạc sáng lên, lặng lẽ không tiếng động chạm vào song nguyệt loan đao trên bàn, nhẹ nhàng tiến tới gần Càn Kình, luôn chăm chú nhìn vào trận quyết đấu ma pháp trong sân, chờ phát động sức lực!

- Ngươi muốn chết phải không?

Cách Lâm Bàn là số ít người không bị cảm động. Trong tay hắn lại xuất hiện một quyển trục hỏa cầu thiêu đốt cười gằn nói:

- Giết học viên ma pháp như ngươi vậy, sử dụng ma pháp chẳng khác nào quá đề cao ngươi.

- Càn Kình, ta muốn đánh tới cùng!

Bích Lạc cầm lấy phi đao bàn tay hoàn toàn thả lỏng xuống, mắt nhìn chằm chằm vào yết hầu Cách Lâm Bàn, giọng nói có phần nức nở:

- Đây là lần đầu tiên ta quyết đấu... Ta không muốn để cho người khác phá hỏng nó.

- Hỏa cầu thiêu đốt!

Cách Lâm Bàn bóp quyển trục ma pháp trong tay. Hỏa cầu kéo cái đuôi thật dài gào thét bay ra. Con mắt Bích Lạc giấu ở dưới mũ ma pháp sư đột nhiên hiện lên tinh quang. Nàng chờ giờ phút này quá lâu! Sau khi ma pháp sư thả ra ma pháp sau, tinh thần bao giờ cũng sẽ có thời gian thư giãn rất ngắn. Đây luôn là thời điểm xuất đao tốt nhất!

Phi đao từ trong ống tay áo Bích Lạc chợt hiện ra, bay trên không trung bắn về phía mục tiêu của nó.

Ầm!

Phụt!

Gần như đồng thời, hỏa cầu thiêu đốt nổ tung trước ngực Bích Lạc, trên người Cách Lâm Bàn cũng phun ra một cột máu.


Sau một khắc, thân thể Bích Lạc rất dứt khoát ngã xuống đất, tạo thành một dấu dài trên mặt đất ra, mắt vô thần nhìn phi đao trúng đối thủ, trong lòng thở dài một cái, vẫn đánh trật. Mắt cũng nhịn không được nữa nhắm lại, hôn mê bất tỉnh.

Cách Lâm Bàn lui lại hai bước, kinh ngạc nhìn chỗ phi đao đâm vào vai trái, kinh sợ, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Nếu không phải vừa rồi cảm giác có chút không đúng đột nhiên tránh sang một bên, cho dù phi đao không ghim vào yết hầu, chỉ sợ cũng sẽ đâm trúng ngực... Không ngờ được tiểu cô nương này còn có thủ đoạn như vậy!

Ma pháp sư hai năm sau có cơ hội trùng kích đại ma pháp sư, đối mặt với một học viên ma pháp nắm giữ tinh thần lực ngũ cấp, trong quá trình thậm chí liên tiếp hai lần suýt chết!

Một trận quyết đấu nho nhỏ này, hắn thậm chí liên tiếp hai lần chịu nhục!

Cách Lâm Bàn tức giận không kìm chế được cầm lấy pháp trượng. Hắn thấy Bích Lạc nằm dưới đất còn thở dốc, nhịn đau lấy từ trong ma pháp bào ra ma pháp tứ cấp Nộ Diễm Bạo Trùng:

- Đó là lông chim Hỏa Liệt? Không trách được, ngươi trúng hỏa cầu thiêu đốt, còn có thể không chết! Chỉ có điều hôm nay, ngươi nhất định phải chết!

Hỏa quang dài một thước gào thét đánh về phía Bích Lạc. Cách Lâm Bàn cắn răng lộ ra nụ cười dữ tợn. Lần này dù thế nào cũng phải giết chết học viên ma pháp nho nhỏ này.

Cổ Nguyệt Gia Anh thân hình nhảy lên, cổ tay liền cảm giác có một lực kéo. Nàng quay đầu lại căm tức nhìn Càn Kình không nhúc nhích.

- Nhìn đi...

Càn Kình không giải thích, mặt không đổi nhìn Nộ Diễm Bạo Trùng kia nặng nề va chạm vào trên người Bích Lạc.

Ầm ầm! Tiếng nổ còn cường đại hơn so với trước đó vang lên. Vô số ngọn lửa bắn ra bốn phía. La Thanh Thanh tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Mặc dù chỉ ở chung một đêm, lại có một cảm giác đau lòng giống như người thân rời đi. Nàng thậm chí có chút oán giận vì sao Càn Kình không ra tay cứu giúp.

- Hỏa diễm thiêu đốt, tắt.

Trong hỏa diễm hừng hực, vang lên giọng nói cao ngạo lạnh như băng!

Giờ phút này, nhiệt độ trong sân, theo giọng nói cao ngạo xuất hiện chợt từ từ giảm xuống. Hỏa diễm hừng hực thiêu đốt đang lao nhanh, giống như nhận được mệnh lệnh của vương giả, nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng.

Trong hỏa diễm, Bích Lạc toàn thân dính đầy bụi, máu lẳng lặng đứng thẳng. Trong thân thể nhỏ nhắn tản ra uy thế ma pháp khiến người cảm thấy áp lực đè nặng. Ma pháp lực vô tận cuồn cuộn vây quanh thân thể. Mái tóc dài đen nhánh kia theo ma pháp lực tung bay!

Bích Lạc... Không! Là Hoàng Tuyền! Hoàng Tuyền tỷ tỷ Bích Lạc ngủ say ở trong cơ thể nàng, thiên tài ma pháp siêu cấp dựa vào hai viên ma hạch ngưng tụ tinh thần lực hóa thành ma pháp lực, đại ma pháp sư! Giờ phút này thức tỉnh!

Ma pháp lực dâng trào khiến bụi xung quanh chân nàng tung, bị thổi bạt về phía xa. Nàng giống như đế vương đi tuần, gây ra tiếng vang lớn khiến dân chúng lùi lại phía sau, quỳ trên mặt đất, bái lạy về phía vương giả.

Cảnh tượng hoa lệ đó khiến mọi người trong sân biến sắc. Các thần sắc khác nhau hiện lên trên mặt mọi người. Có khiếp sợ, lại sững sờ, cũng có tán thưởng, còn có La Thanh Thanh vui sướng lệ rơi đầy mặt.