Sất Trá Phong Vân

Chương 167: Một đường trên mặt đất, sinh tử hai bên nặng bằng trời

Càn Kình đứng ở trước mặt Khải Lặc, chỉ cách chừng ba thước. Hắn cầm Trảo Mã Đao trong tay, lưỡi dao từ từ di chuyển trên mặt đất. Tiếng kim loại và đá cứng va chạm vào nhau phát ra những âm thanh chói tai, giống như không phải đang vẽ trên mặt đất, mà khắc vào trong lòng mọi người.

Càn Kình một tay cầm bình rượu, một tay cầm theo Trảo Mã Đao nhàn nhã đi tới trong viện. Trảo Mã Đao tạo ra trên mặt đất trước mắt một đường dài thẳng tắp.

- Người nào không phải đến cúng tế, mà tới để quấy rối, bước qua đường này.

Càn Kình nhẹ nhàng xoay người đi về phía linh đường, ánh mắt hắn cũng không nhìn mọi người nói:

- Chết.

Tuyên bố quá phách lối! Giọng điệu thật sự bá đạo! Hành động không coi ai ra gì!

Mọi người đồng thời sửng sốt. Trong không trung một quyển trục da dê màu vàng nhẹ nhàng bay về phía người trung niên bên phải.

- Ngài là thành chủ đại nhân Tát Bác Ni? Trong thành Áo Khắc Lan, người có thể hào khí như vậy, chắc hẳn cũng chỉ có thành chủ đại nhân. Xin lỗi, ta đang túc trục bên lĩnh cữu của bằng hữu, không thể tới thăm hỏi ngài. Về phần ta có làm trái với pháp luật hoàng triều Chân Sách hay không, ta nghĩ sau khi ngài xem xong, hẳn là đặc biệt hiểu rõ.

Tát Bác Ni cười nhạt tiếp nhận quyển trục da dê của Càn Kình. Mắt hắn đảo qua văn tự phía trên, cả người giống như bị sét đánh trúng:

Bằng chứng người bảo vệ La gia! Càn Kình!

Tát Bác Ni không nghĩ tới, La Lâm lúc còn là học viên năm thứ nhất lúc, lấy ra số tiền cực lớn trong nhà tới mua bằng chứng người bảo vệ chỗ mình, không ngờ còn cất giấu đặc biệt chuẩn bị cho Càn Kình! Tiểu tử này có khả năng quan sát thật sự mạnh như vậy sao? Hai ba năm trước, Càn Kình hẳn còn chưa cường đại như ngày hôm nay? truyện copy từ tunghoanh.com

- Thành chủ đại nhân, trong tay ngài cầm cái gì vậy?

Khải Lặc mơ hồ cảm giác có chút không đúng, nhỏ giọng nói với Tát Bác Ni:


- Ta có thể nhìn một chút không?

Tát Bác Ni cười khổ đưa bằng chứng người bảo vệ cho Khải Lặc. Nếu thứ này thật sự tồn tại, như vậy Càn Kình có đầy đủ tư cách tới xử lý chuyện của La gia.

Trong hoàng triều Chân Sách, người bảo vệ là một tồn tại có thân phận, địa vị vô cùng kỳ quái. Bất luận bọn họ ở trong gia tộc, trong thương hội, hay trong thành thị, thậm chí là trong quốc gia, địa vị cũng không thua gì người lãnh đạo thế lực, cũng sẽ không chân chính đi quản mọi chuyện. Bình thường còn giống như một lãnh tụ tinh thần.

Dưới tình hình chung, người bảo vệ không có quyền quản lý chi phối thế lực tài vụ. Nhưng lại có quyền xử lý sự việc. Đặc biệt là thời điểm gia chủ không có mặt, hắn có thể toàn quyền xử lý bất cứ chuyện gì.

Cũng bởi vì loại quan hệ địa vị đặc biệt này, lúc các thế lực cam kết về người bảo vệ, đều đặc biệt nghiêm túc, hết sức cẩn thận, khảo sát nhiều lần mới có thể tiến hành cam kết.

Thế lực cường đại, dứt khoát cam kết với cường giả trong nhà, làm người bảo vệ. Thậm chí có vài thế lực tình nguyện không cần người bảo vệ, chính vì sợ đột nhiên phát sinh chuyện người bảo vệ đoạt quyền.

Đối với người bảo vệ, hoàng triều Chân Sách thừa nhận địa vị hợp pháp của bọn họ, thậm chí có một bộ pháp luật, mọi người gọi là pháp quy của người bảo vệ.

Trở thành người bảo vệ một thế lực nào đó, dưới tình huống lợi ích của thế lực đó bị xâm phạm, người bảo vệ có thể ra tay giết người, đồng thời không tính là trái với pháp luật quốc gia!

Người bảo vệ, đồng thời còn có thể trả thù, cũng được gọi là quyền đặc cách bao trùm lên trên pháp luật. Chỉ có điều có rất ít người bảo vệ thật sự tiến hành trả thù gần như diệt gia tộc.

Vì người bảo vệ gia tộc phần nhiều là người bảo vệ thành thị. Ở mức độ nào đó mà nói, người bảo vệ gia tộc còn bảo vệ thành viên gia tộc.

Nếu như gia tộc tan, cho dù người bảo vệ có thể dùng toàn lực báo thù, hầu như cũng không chấp hành. Theo mọi người thấy, đây phần lớn chỉ là ghi ra cho có mà thôi, rất ít người thật sự làm như vậy.

Người có thể mang tư cách đảm nhiệm người bảo vệ một thế lực nào đó, phần lớn có vũ lực không tồi. Hoàng triều Chân Sách cũng không thích các chiến sĩ phát sinh xung đột. Trong cuộc chiến tranh với Ma tộc, những vũ lực bình thường đều có thể tạo ra được tác dụng không nhỏ.


Khải Lặc nhìn trong tay bằng chứng người bảo vệ, trong lòng có chút căng thẳng. Cho dù pháp quy người bảo vệ phần lớn chỉ là trên mặt chữ, nhưng đối với Càn Kình mà nói, điều hắn làm trước đó đúng với pháp quy. Lúc trước, mình tìm tới thành chủ Tát Bác Ni, muốn sử dụng pháp luật hoàng triều Chân Sách, không tốn bất kỳ lực lượng nào bắt hắn, hiện tại đã biến thành không thể.

- Tiểu tử!

Một chiến sĩ phía sau Khải Lặc đột nhiên chen lên phía trước, đuổi theo Càn Kình. Trường kiếm bên hông rút ra khỏi vỏ kiếm phát ra tiếng động thanh thúy. Thân kiếm lóe lên hàn quang, đấu lực bạo phát chân sau đạp xuống đất chợt đâm tới. Mũi kiếm trực tiếp tập trung vào vị trí trái tim Càn Kình từ phía sau lưng.

Hai chân Càn Kình đột nhiên dừng bước, xoay người vung Trảo Mã Đao lên! Ánh sáng trắng như tuyết mang theo sát khí nồng đậm từ trên xuống dưới lóe lên khiến người ta chói mắt. Một đao chém xuống đầu chiến sĩ kia, kéo thẳng xuống vị trí hạ thể!

Phụt!

Máu tươi vọt lên thật cao. Chiến sĩ chợt đâm tới, dừng đi tới, thân thể chậm rãi tách ra hai bên, trong ánh mắt lộ vẻ mờ mịt.

Lưỡi không thấy máu, chỉ phát ra hàn quang lạnh lẽo. Lưỡi đao lưu chuyển giống như mặt hồ nước, mơ hồ phản xạ ánh mắt trời, lại khiến người ta khiếp sợ như vậy.

Bịch … bịch….

Hai tiếng động vang lên. Hai nửa thân thể ngã xuống mặt đất. Bụi chợt bay lên. Càn Kình cũng không quay đầu lại tiếp tục đi về phía quan tài. Đám người Khải Lặc dẫn tới đồng loạt ngẩn người ra. Không ít người cảm thấy da đầu liên tục tê dại, tay chân lạnh lẽo vô lực.

- Người không cúng tế bước qua vạch, chết.

Giọng nói lạnh như băng trăm năm, khiến người nghe không tránh khỏi rùng mình.

Chết? Chết như vậy sao? Không ngờ hắn thật sự dám giết người? Một đao, dứt khoát chém chiến sĩ bát cấp thành hai nửa?

Ở trước mặt thành chủ đại nhân, cho dù là người bảo vệ một gia tộc, lúc ra tay cũng ít nhiều lưu lại mặt mũi cho thành chủ đại nhân. Không ngờ hắn hoàn toàn không lo lắng tới điều này, trực tiếp giơ tay chém người?

Chiến sĩ bát cấp Tát Lạp Cầm, thậm chí ngay cả động tác tránh né cũng chưa kịp làm, đã bị giết chết?

Khải Lặc kinh ngạc nhìn Càn Kình, nhìn thi thể chiến sĩ do mình dẫn tới nằm trên mặt đất, trái tim không ngừng đập nhanh. Theo bản năng, chân trái của hắn lui về phía sau, lại bị một người phía sau vướng chân ngăn cản. Một bàn tay có lực khoác lên trên bả vai hắn, nhất thời cho hắn lòng tin vô cùng lớn.

Không sai! Ta sợ cái gì?

Khải Lặc oán hận nhìn chằm chằm vào Càn Kình đã trở lại chỗ quan tài. Cho dù hai năm trước ngươi trở thành chiến sĩ thập cấp thì thế nào? Cho dù ngươi có khả năng đạt đến chiến sĩ thập cấp đỉnh phong thì thế nào? Lần này ta dẫn đến chiến sĩ Hàng Ma!