Sất Trá Phong Vân

Chương 1158: Tương lai thuộc về chúng ta

Theo thời gian trôi qua, phía dưới những lá cờ kia bắt đầu có người xuất hiện.

Lý Lôi Long xuất hiện ở phía dưới lá cờ đầy phong độ của Lý Lôi Long. Lá cờ của Hoàng Kim Long ba đầu theo gió lay động trông rất sống động. Lá cờ theo gió tung bay phát ra những tiếng phần phật, giống như tiếng thở của một con rồng ngủ say, chuẩn bị thức giấc.

Càn Vô Tinh Thần yên lặng ngồi ngay ngắn ở dưới chiến kỳ của huyết mạch Tinh Linh Vương. Không ai có thể nhìn ra dưới khuôn mặt cao cao tự đại kia, hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

Cửu Dương Phong Hoa mặc một bộ khôi giám kim sắc. Đó là một bộ kim giáp kim sắc cực kỳ tầm thường. Nếu như mặc ở trên người người khác, sợ rằng sẽ bị người ngộ nhận là là một kẻ nhà giàu mới nổi từ một nơi nào đó ở nông thôn chạy đến nơi này khoe giàu.

Cũng là một bộ khôi giáp kim sắc bình thường, nhưng mặc ở trên người Cửu Dương Phong Hoa, lại khiến nàng thêm mấy phần oai hùng khí. Nàng tùy tiện đứng ở nơi đó, giống như một nữ Chiến Thần từ trên trời bước xuống!

Vẻ mặt Đoạn Phong Bất Nhị đầy khó chịu ngồi dưới đất nhìn lá cờ của ba đại huyết mạch chung cực:

- Ta nhổ vào! Dựa vào cái gì vậy? Lão tử cũng có thể lực chiến đấu rất tốt đúng không? Bọn họ dựa vào cái gì mà có vị trí cờ tốt hơn so với ta? Đánh qua ta, sau đó lại trưng cờ có được hay không?

Bàn Mộng Thần yên lặng nhìn ba lá cờ, khóe miệng cong lên đầy vẻ tự tin:

- Hi vọng ngày hôm nay rút thăm đối chiến, ta có thể đối chiến với một người trong số bọn họ. Như vậy, ba lá cờ này, ngày hôm nay sẽ có một lá cờ bị sẽ bẻ gẫy, thể hiện phong độ của Bàn Mộng Thần ta.

- Ta cũng muốn đánh gãy một lá cờ!

Bàn Mộng Thừa tiến vào Chân Thánh thực lực tăng vọt, lòng tin cũng lập tức tăng vọt.

- Đánh gãy một lá cờ? Sau đó thì sao?

Đoạn Phong Bất Nhị đảo mắt nhìn về phía Bàn Mộng Thừa đang lộ vẻ mặt hưng phấn.


- Sau đó...

Bàn Mộng Thừa thấy vẻ mặt Đoạn Phong Bất Nhị khó chịu vội vàng nói:

- Đem cờ của lão đại đưa đến vị trí kia, không cần lão đại tự mình ra tay đánh bọn họ.

Mọi người xung quanh kinh ngạc nhìn Bàn Mộng Thừa. Tiểu tử này có chuyện gì vậy? Khi hắn đối mặt với truyền nhân của ba đại chiến sĩ huyết mạch chung cực hoàn toàn không khiếp sợ, nhưng đối với Đoạn Phong Bất Nhị này, thái độ lại như thế.

Bàn Mộng Thừa cảm nhận được ánh mắt chất vấn của mọi người, cười gãi đầu một cái, trên mặt lộ ra nụ cười có vài phần chân thành:

- Các ngươi không biết, nếu như không có lão đại Bất Nhị, bây giờ ta có thể nhập thánh hay không cũng là vấn đề, chứ đừng nói gì tới thực lực Chân Thánh. Lão đại Bất Nhị vĩnh viễn là lão đại của ta. Điều này sẽ không thay đổi! Lại nói, Bất Nhị lão đại có thể sẽ đột phá bất cứ lúc nào. Nếu như đột phá tiến vào cảnh giới Chân Thánh, lão đại có thể tùy tiện dễ dàng đánh bại ta. Các ngươi không hiểu, các ngươi sẽ không hiểu được.

Bàn Mộng Thừa không tiếp tục để ý tới ánh mắt của người khác, mà chuyên tâm nhìn chằm chằm vào hai chiến sĩ bình thường cách đó không xa, Sơn Xuyên và Vô Danh.

Mấy ngày nay, Bàn Mộng Thừa đã từng nghe được không ít lời đồn đại về đấu khí Sơn Xuyên. Kể từ sau khi biết Càn Kình là truyền nhân của đấu khí Phong Vân, hắn cảm thấy vô cùng hứng thú đối với truyền nhân của đấu khí Sơn Xuyên.

Truyền nhân của hai đại chiến sĩ bình thường mạnh nhất, thực lực chắc cũng sẽ không chênh lệch quá nhiều chứ? Hơn nữa, người truyền nhân của đấu khí Sơn Xuyên này thoạt nhìn, ít nhất cũng đã hơn ba mươi tuổi, các kỹ năng chiến đấu hẳn rất thành thục mới đúng.

Còn có Vô Danh kia!

Bàn Mộng Thừa càng cảm thấy tò mò hơn. Vì người này là người ngay cả Càn Kình cũng vô cùng nghi ngờ. Thậm chí không nhìn ra thực lực của hắn sâu cạn thế nào. Như vậy làm sao có thể khiến người ta không nghi ngờ được?

Sư vương ngủ say vẫn đang ngủ say. Ngay cả thời điể đi vào lôi đài này, cũng là ở dưới trạng thái mộng du tiến vào đây. Hắn một đường đánh vào thập lục cường. Cũng chỉ có hắn là người không thi triển thực lực nhập thánh. Nhưng không ai cho rằng vị ngủ say sư vương này nhập thánh.


Vẻ mặt Cửu Dương Phong Thái đầy oán hận nhìn Đoạn Phong Bất Nhị. Chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu này ở ngày đầu tiên của cuộc tranh tài Tân Nhân Vương, trực tiếp chém giết đệ đệ của mình. Mấy ngày nay chẳng bao giờ quên mối thù như thế. Nếu gặp phải hắn nhất định sẽ chém giết hắn báo thù cho đệ đệ.

Y Toa Tái Nhĩ ủ rũ đứng ở phía dưới cờ. Là người tham gia thi đấu ít nhất tuổi, tuy rằng trong các bạn cùng lứa tuổi tuyệt đối là chiến sĩ huyết mạch mạnh nhất, không người nào có thể đối kháng, nhưng lúc đối mặt với mười lăm cường giả trẻ tuổi khác, tuổi mình không đủ tích lũy không đủ hung bạo lộ ra nhược điểm.

- Tiểu tử, thả lỏng mà đánh. Có thể đánh đến mức nào thì đánh tới mức đó chẳng phải tốt rồi sao?

Đoạn Phong Bất Nhị quay đầu nhìn Y Toa Tái Nhĩ:

- Có thể giao đấu với cường giả hẳn phải cảm thấy vui sướng. Về phần thứ tự có quan trọng không? Ngươi cảm thấy, ngươi đến tuổi như bọn họ, bản thân sẽ yên hơn bọn họ sao?

Mắt Y Toa Tái Nhĩ đột nhiên sáng ngời, chăm chú nhìn Đoạn Phong Bất Nhị:

- Lão đại Bất Nhị nói rất đúng.

- Vậy được rồi, thả lỏng mà đánh. Ngươi còn trẻ, có tương lai vô hạn.

Đoạn Phong Bất Nhị dứt khoát nằm ở dưới lá cờ của mình, tràn ngập sự lười biếng:

- Tương lai, nhất định thuộc về những người như chúng ta.

Bỉ Đắc Lợi Đặc cảnh giác nhìn xung quanh, Với tuổi của mình, ngoại trừ nhỏ hơn so với Sơn Xuyên ra, so với bất cứ người nào ở đây, cũng lớn hơn không ít. Nhưng thực lực của mình lại không cao hơn bọn họ bao nhiêu. Ban đầu vốn tưởng rằng ngoại trừ ba đại huyết mạch chiến sĩ chung cực ra, không có người nào là đối thủ của mình. Nhưng dù nghĩ thế nào, cũng không ngờ được thập lục cường Tân Nhân Vương của hoàng triều Chân Sách lần này lại cường đại đến mức như vậy.

Ánh mắt Thiết Qua Chiến Hồn đầy phức tạp nhìn về phía Càn Kình. Lúc đầu thời điểm còn ở trong học viện, mọi người đều là tân sinh năm nhất, mình đã được sếp vào thập cường trong Bách Chiến Bảng của học viện, có thực lực cấp Đấu Hồn, còn đối thủ chẳng qua chỉ là đấu tâm hoàng kim mà thôi.

Hôm nay... Chân Thánh! Còn có thể là Chân Thánh mạnh nhất thế hệ trẻ hiện nay! Thiết Qua Chiến Hồn cảm giác mình duòng như đang nằm mơ, hơn nữa còn là một giấc mơ đặc biệt hoang đường. Mình đã từng muốn thu người này vào dưới trướng làm người hỗ trợ mình, hôm nay hắn còn mạnh hơn một trong mười đại chiến sĩ Huyết Mạch như hắn.

Càn Kình ngồi yên ở trên vương tọa do mình rèn ra. Hắn nhắm mắt tiếp tục trầm tư dung hợp đấu kỹ của mình, khởi đầu và kết thúc.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Đột nhiên một tiếng chuông lớn tiếng vọng khắp đấu kỹ trận. Thậm chí nó còn vang vọng khắp bầu trời Thần Đô, khiến các chiến sĩ chờ ở dưới cờ, tinh thần đồng thời chấn động!

Giờ phút này, Càn Vô Thanh cũng xuất hiện ở dưới lá cờ của hắn.