Sất Trá Phong Vân

Chương 1071: Không cần chiến đấu

Nếu như lúc đầu mình ngồi ở vị trí của Bàn Hoành Cơ, căn bản không có khả năng để ý quá nhiều tới Càn Kình.

Càn Kình đáng sợ, Bàn Hoành Cơ đáng sợ...

Lý Lôi Long hít một hơi thật sâu. Mặc dù gia tộc huyết mạch Hoàng Kim Long ba đầu là ba gia tộc lực lượng huyết mạch chung cực lớn, nhưng hôm nay xem ra nếu không liều mạng lại liều mạng cố gắng, khả năng bảo vệ vinh quang của gia tộc mình sẽ trở nên đặc biệt khó khăn.

Lực lượng huyết mạch chung cực! Thức tỉnh lực lượng huyết mạch chung cực!

Lý Lôi Long càng ngày càng hy vọng mình sớm thức tỉnh lực lượng huyết mạch chung cực. Đường đường là truyền nhân gia tộc lực lượng huyết mạch chung cực, lại bị một chiến sĩ bình thường tạm thời vượt qua áp chế, điều này sao có thể chịu nổi!

- Ngươi...

Vẻ lạnh lùng cao ngạo trên mặt Bàn Mộng Phẩm đã sớm hoàn toàn biến mất. Trong miệng hắn thốt ra những lời nói tràn ngập vẻ khô khốc bất đắc dĩ và mất mát:

- Ngươi thắng...

Không cần chiến đấu...

Nếu như thực lực của hai bên chỉ chênh lệch một phần, Bàn Mộng Phẩm tự tin có thể dựa vào kinh nghiệm chiến đấu hoặc thủ đoạn cả mình, lại vượt cấp đánh bại đối thủ.

Nhưng, thực lực Bàn Mộng Thừa trước mắt hoàn toàn thể hiện xu thế áp đảo. Tuy rằng hai bên đều là thực lực bán thánh, nhưng chênh lệch trong đó lại lớn gần như là chênh lệch giữa chiến sĩ nhập thánh và chiến sĩ bán thánh.

Loại chênh lệch này, quá lớn! Thậm chí tới một mức độ nào đó, dưới tình huống như vậy có vẻ như không đủ nhìn.

Bàn Mộng Thừa hiên ngang thể hiện chiến ý, hiện tại chợt lóe lên một tia mừng rỡ bất ngờ. Tuy rằng sớm biết mình sẽ chiến thắng, nhưng thời điểm thật sự nghe được đối thủ nói lời chịu thua, không ngờ còn mãnh liệt hơn, mãnh liệt gấp vô số lần so với sự tưởng tượng của mình.

Không có cuộc chiến đấu chân chính, mười chiến sĩ huyết mạch thủ hạ của Bàn Mộng Thần đều chịu thua!

Vẻ mặt Bàn Mộng Thần đầy tán thưởng giơ ngón tay cái lên:

- Lợi hại! Thực lực tổng hợp của thế hệ trẻ Bàn gia chúng ta lại có sự tăng cao cực đại. Đây là một chuyện đáng để ăn mừng! Đáng để chúng ta say một trận để chúc mừng.

Lý Lôi Long quan sát Bàn Mộng Thần. Trước đây hắn chỉ nghe qua một vài lời đồn đại về người này. Ngày hôm nay gặp được mới biết đó thật sự chính là một kình địch trong số các kình địch sau này của mình.

Lý Lôi Long tự đặt mình vào vị trí của hắn, mới phát hiện mình có lẽ không rộng lượng được như Bàn Mộng Thần. Tất cả thủ hạ do mình cận thận bồi dưỡng, cho dù đều là chiến sĩ huyết mạch đến từ một gia tộc, chỉ sợ mình cũng sẽ phẫn nộ tuyên chiến?

- Mộng Thần.


Bàn Hoành Cơ ném ánh mắt đắc ý nhìn về phía Lý Phách, dường như muốn nói: Thấy không? Đây chính là những người tuổi trẻ của gia tộc chúng ta. Có phải rất có tiền đồ hay không?

Lý Phách bĩu môi, trả lời:

- Lão phu, hâm mộ.

- Mấy ngày nay ở chiến trường Nhân Ma, có chiến sĩ ưu tú nào không được ghi chép trong tài liệu xuất hiện hay không?

Bàn Hoành Cơ cười híp mắt nhìn Bàn Mộng Thần. Thân là gia chủ huyết mạch rắn chín đầu, thu thập nhân tài cũng là một trong những chuyện mấu chốt nhất.

- Có một thiên tài đặc biệt kinh diễm.

Ánh mắt Bàn Mộng Thần sáng lên, nhưng sau đó ánh sáng trong mắt nhanh chóng phai nhạt:

- Đáng tiếc... Hắn đã chết...

- Chết rồi sao?

Bàn Hoành Cơ có chút bất ngờ. Nếu là thiên tài có gia tộc thế lực, hẳn đều cố gắng hết mức dùng lực lượng phòng vệ tiến hành bảo vệ xung quanh hắn. Nếu như là chiến sĩ không có gia tộc thế lực, người trẻ tuổi như Bàn Mộng Thần sẽ phải thu nạp đối phương trước tiên. Cho dù thu nạp không được, hắn cũng sẽ phân ra một phần lực lượng hỗ trợ tiến hành bảo vệ, biểu đạt một chút thiện ý, để lót đường sau này mới đúng.

- Chiến sĩ huyết mạch của thế gia Chiến Thần.

Bàn Mộng Thần thở dài:

- Hoặc nói, hắn có lực lượng huyết mạch Chiến Thần. Nhưng xuất thân cũng không hoàn mỹ là thế gia huyết mạch Chiến Thần. Người tuổi trẻ đó là một người bị Cửu Dương vứt bỏ, có vài phần tương đồng với những gì Bất Nhị đã từng trải qua...

Người bị Cửu Dương vứt bỏ?

Vẻ cợt nhả trên mặt Đoạn Phong Bất Nhị chợt cứng ngắc:

- Ngươi nói cái gì? Cửu Dương... Chết rồi sao?

Tất cả mọi người đều là người có cảm ứng rất nhanh nhạy. Bọn họ đều cảm giác được sự kinh ngạc của Đoạn Phong Bất Nhị. Đó là cảm giác không thể tin được, còn có một chút bi thương.

- Chết rồi...


Bàn Mộng Thần hiếu kỳ không hiểu tại sao Đoạn Phong Bất Nhị lại tỏ thái độ như vậy. Nhưng hắn cũng có thể cảm giác được loại tâm tình biến hóa kịch liệt này. Hắn khẽ gật đầu nói:

- Chết ở trên chiến trường Nhân Ma.

Chiến trường Nhân Ma...

Thân thể Đoạn Phong Bất Nhị lại thoáng chấn động. Trên chiến trường Nhân Ma mỗi ngày đều có người chết, ma chết. Nơi đó gần như là điểm cuối cùng của các chiến sĩ. Chết ở nơi nào thậm chí chính là mang theo vinh quang vô tận trở lại trong vòng tay của ông trời.

Vinh quang, đối với bản thân mỗi chiến sĩ mà nói chính là chết trận trong nháy mắt. Bản thân chiến sĩ sẽ cảm thấy vinh quang gia tăng ở trên người. Nhưng người thân và bằng hữu của hắn lại cảm nhận được đồng thời với sự vinh quang, chính là vô số thương tâm.

- Ma giết chết Cửu Dương, tên là gì?

Thoáng cái giọng nói Đoạn Phong Bất Nhị trở nên vô cùng lạnh giá.

Báo thù! Đây vốn là một chuyện đặc biệt đơn giản. Cũng bởi vì không ngừng báo thù, Ma tộc và Nhân tộc mới phát triển trở thành một cuộc chiến tranh không diệt được toàn tộc của đối phương, sẽ không dừng lại.

- Bát Hoang Kiếm Anh.

Trong nháy mắt khi Bàn Mộng Thần thốt ra cái tên này, mang trên mặt đầy vẻ bội phục. Trong đầu hắn nhớ lại giây phút nhìn thấy Bát Hoang Kiếm Anh trên chiến trường Nhân Ma. Mặc dù là đứng trên lập trường đối lập đối địch, nam ma kia cũng khiến người ta bội phục.

Bát Hoang Kiếm Anh?

Thân thể Đoạn Phong Bất Nhị lại thoáng chấn động, lúc đầu một khắc khi gặp Ma tộc kia, chỉ biết hắn là ma trong ma...

- Vô Sinh Vương, thật xin lỗi...

Đoạn Phong Bất Nhị hít một hơi thở đầy tức giận và sát ý vào trong lá phổi:

- Lần này, ngươi phải làm ma tóc bạc, đưa ma tóc đen.

- Khí Cửu Dương? Đó chính là thiên tài chiến sĩ huyết mạch trẻ tuổi trở lại thế gia Chiến Thần sao?

Bàn Hoành Cơ khẽ nhíu mày cảm thấy không giải thích được:

- Thế gia Chiến Thần không phải là kẻ ngu ngốc, cố gắng nhiều như vậy mới đưa được thiên tài chuẩn bị về đến gia tộc. Làm sao có thể không phái ra thực lực tiến hành hộ vệ hắn được?

- Cửu Dương gia có phái người ra.

Trên khuôn mặt tươi cười của Bàn Mộng Thần chợt lộ ra một chút khinh miệt:

- Nhưng nếu như một người muốn giết một người khác, bao giờ cũng có biện pháp làm được. Đặc biệt, dưới tình huống người này trên lý thuyết còn là bạn đồng hành của mình.

- Có ý gì?

Đoạn Phong Bất Nhị cảm giác nhạy bén nghĩ đến chuyện Khí Cửu Dương chết, hình như có chút khác với điều mình suy nghĩ.

Bàn Mộng Thần nhìn tâm tình Đoạn Phong Bất Nhị đã vô cùng bất ổn, trong lòng thoáng thở dài một hơi. Hắn sớm nghe qua các chuyện về Bất Nhị, tất nhiên cũng biết quan hệ giữa Khí Cửu Dương và Bất Nhị.