Sát Thủ Vú Em

Chương 102: Giành bảo rương

Edit: Ring.

Ôn Tiễu nhịn không được xùy một tiếng trên YY, nhưng acc Hoa Sinh Mê vẫn bình tĩnh cưỡi tọa kỵ đi theo. Hai người chỉ đến đây chơi, đã lâu rồi chưa cảm thụ phong cảnh ven đường.

Những câu nói không thực tế, Ôn Tiễu trước giờ vẫn luôn bỏ ngoài tai, bởi vì cô là người rất thực tế.

“Đến Xà Huyệt sao?” Ôn Tiễu hỏi.

Hai người ra khỏi Sài Nha Lâm liền chạy đến phó bản Xà Huyệt.

Tiếng chuông báo tin nhắn của Ôn Tiễu đọt nhiên vang lên. Đêm giao thừa, nơi nơi đều là tin nhắn chúc mừng năm mới. Ôn Tiễu mở lên, thì ra là thư kí Ngư.

Xem hình thức thì hẳn là tin nhắn gửi hàng loạt. Xuất phát từ lễ phép, Ôn Tiễu cũng trả lời, thuận tiện hỏi xem khi nào hắn kết hôn.

Hôn lễ của thư kí Ngư tổ chức vào mùng 5, ngày đó Chinh Chiến Công Tước tất nhiên sẽ đến.

“Ngư gửi tin nhắn cho em?” Chinh Chiến Công Tước hỏi.

“Dạ, hẳn là tin nhắn hàng loạt.” Ôn Tiễu trả lời. Trên thực tế, khi cô mở di động lên thì đã có rất nhiều tin nhắn chúc mừng năm mới. Nếu đợi đến đêm 30 Tết sẽ còn nhiều hơn nữa.

*R: ủa dậy là chưa Tết hả. Vậy sao có vụ bắn pháo bông rồi thức đêm ==”. Xin lỗi tui hông hiểu.

Cô bây giờ vẫn chưa gửi tin chúc mừng, đợi đến 30 Tết đã.

“Em muốn độc nhất vô nhị.” Ôn Tiễu nhìn hộp thư trong điện thoại: “Anh tự soạn một tin cho em. Nếu cũng là tin gửi hàng loạt thì thật không có thành ý.”

“Em biết anh nghèo từ mà, làm sao nghĩ ra lời chúc gì đặc sắc được.” Chinh Chiến Công Tước bất đắc dĩ.

“Em mặc kệ, mới rồi còn có người nói cái gì ai là của ai, em đây còn không nhanh đi cửa sau mới lạ. Có làm không?”

“Được… Được…” Chinh Chiến Công Tước trả lời.

Chuyện này tất nhiên cũng không phải khó.

Hai người từ cửa Xà Huyệt từ từ đi vào đánh Quỷ Phong Yêu Đạo, hiện tại đang đứng trước mặt Xà Yêu Nguyên Thần.

“Một chiêu Phá Giáp giải quyết được không?” Ôn Tiễu ngồi xuống: “Hoặc là một cú Huyền Nguyệt Trảm OK chứ?”

“Hai cái hoàn toàn không thuộc một đẳng cấp.” Chinh Chiến Công Tước yên lặng lau mồ hôi: “Em không biết là vĩnh viễn đừng bao giờ nói với con trai hai chữ ‘không được’ sao?”

“Thôi đi.” Ôn Tiễu cười nói: “Cũng là em có vẻ thô, lời kỳ quái thế nào cũng có thể nói được. Nếu đổi lại là người khác thì không chừng đã mặt đỏ tim đập rồi. Lại nói, 30 Tết không biết sẽ có hoạt động gì. Em cảm thấy loại người suốt mấy ngày Tết cũng đắm mình trong game như em ngoài đời đúng là quá nhàm chán.”

“Không ăn cơm cùng người nhà sao?”

Ôn Tiễu suy nghĩ rồi trả lời: “Ba mẹ đều ở nhà a, hàng năm đều là tự quản. Em cũng không xem chương trình Tết, đương nhiên chỉ có thể chơi game. Bây giờ không chơi thì một thời gian nữa cũng không rảnh chơi được.”

Chinh Chiến Công Tước im lặng một chút. Trên thực tế, cả Ôn Tiễu và anh có thể sắp không còn thời gian chơi nữa, chỉ là hai người đều hiểu trong lòng mà không nói ra thôi.

Nếu giờ còn chơi được thì cứ chơi cho thật thoải mái đi.

Từ Xà Huyệt đến Núi Hoa Đào đến Ma Cung, hai người một đường đánh tới. Nếu ai không biết thì hẳn sẽ cảm thấy rất rảnh rỗi, tao nhã.

“30 Tết anh cùng em.” Chinh Chiến Công Tước nói.

Ôn Tiễu nháy mắt cảm thấy kinh ngạc, qua mấy giây mới dần hồi phục. Dù sao người như cô có vẻ hiếm, phần lớn mọi người đều sẽ đón Tết cùng gia đình.

Nhưng mà anh nói sẽ cùng cô.

Có trong giây lát, Ôn Tiễu đột nhiên thấy rất cảm động.

Đợi đến khi hai người đi hết các phó bản thì trời cũng đã gần sáng. Khi tiếng pháo hoa dần dần nhỏ lại thì Ôn Tiễu cũng đã buồn ngủ đến không chịu được.

“Đi ngủ đi, anh cũng ngủ.” Chinh Chiến Công Tước điều khiển nhân vật đến đứng dưới chân Núi Vạn Hoa, bên cạnh là Hoa Sinh Mê.

Ôn Tiễu lơ mơ đáp một tiếng, sau đó hỏa tốc logout đi ngủ.

Đợi đến khi cô đánh răng rửa mặt xong, chui vào chăn thì chuông báo tin nhắn lại vang lên lần nữa.

Không cần nghĩ cũng biết tin này tuyệt đối là của Chinh Chiến Công Tước.

“A Tiễu, năm mới vui vẻ. Đây tuyệt đối là anh tự tay nhắn…”

Ôn Tiễu yên lặng nhìn màn hình điện thoại. Đơn giản vậy thôi sao? Nội dung đúng thật là không có sao chép, nhưng lại bình thường đến mức chỉ thiếu mỗi việc đổi năm mới vui vẻ thành sinh nhật vui vẻ mà thôi!

“Không! Vui! Vẻ!” Cô lập tức hồi âm: “Không! Thành! Ý!”

“Không phải em ngủ rồi sao?” Chinh Chiến Công Tước gửi lại: “Anh đã cố ý chờ thêm một lúc mới gửi rồi mà…”

Ôn Tiễu nháy mắt bùng nổ. Cô cảm thấy mình vẫn không thích hợp chơi cùng Chinh Chiến Công Tước.

Hôm sau, khi đăng nhập, Chinh Chiến Công Tước đã gửi video quay hôm qua sang. Ôn Tiễu xem đi xem lại vô số lần, đột nhiên cảm thấy mình hẳn là nên học một ít kỹ thuật vi tính chứ không phải chỉ biết xem máy tính như máy chơi game và máy đánh chữ như hiện tại.

Trên thực tế, tối 30 Tết, số người trên game cũng không ít. Có nhiều người vừa xem tivi vừa chơi, cũng có người chỉ vào ngó thôi, nhưng nhìn chung thì tất nhiên vẫn vắng hơn bình thường.

Mùa Đông Không Lạnh và Chỉ Gian Lưu Sa đều online. Vốn có thể lập thành một đội đi phó bản, nhưng mà Hùng Phong Vĩ Nghiệp lại nói muốn đi với vợ, cho nên bốn người rảnh rỗi không chuyện gì làm liền đi vòng vòng.

Đón năm mới, game mở thêm một phó bản toàn phục Nam Hoang. Trong phó bản có ba Boss sẽ rớt bảo rương, bình thường phải đánh đến vã mồ hôi với cả phục mới có thể đánh xong. Nhưng mà hôm nay ít người, nói không chừng có thể hợp sức mở được một rương. Bốn người tất nhiên là không chút do dự mà chạy qua.

Trong Nam Hoang không thể mở PK giết người, cho nên Chỉ Gian Lưu Sa có đi cùng một đội với bọn họ cũng không sao.

Là phó bản toàn phục thì quái trong đó chắc chắn cũng không đơn giản như ở phó bản bình thường. Dù sao chết trong này cũng không bị rớt kinh nghiệm, cho nên bình thường mọi người đều là xông lên tùy tiện đánh mấy cái, sau đó ngã xuống dưới chân yêu quái. Nếu cấp thấp mà dân số đông thì đánh một quái cũng hai ba mươi phút. Còn cấp cao, trang bị tốt, đủ người cũng phải mười phút.

Sở dĩ nhiều người đến Nam Hoang như vậy là vì bảo rương rớt ra tệ nhất cũng là một giỏ đồ ăn, nếu may mắn còn có thể mở được tọa kỵ.

Có điều đối với các game thủ 75 cấp hiện tại mà nói thì tọa kỵ gì cũng không thiếu, họ chỉ thiếu tiền trong game thôi. Cho nên mở bảo rương xong mang đồ đi bán cũng kiếm được không ít.

Hai người Ôn Tiễu và Mùa Đông Không Lạnh chỉ đứng ngóng. Một cô lắc lắc đi theo sau lưng Chinh Chiến Công Tước. Một cô dứt khoát để Chỉ Gian Lưu Sa xuống tọa kỵ chạy bộ. Dù sao giờ này, ai còn chơi đều đến đây hết, căn bản không phân rõ ai là ai.

Nếu đã làm biếng thì làm biếng tới cùng. Từ khi bước vào đến giờ, Ôn Tiễu và Mùa Đông Không Lạnh đều không hề động tay.

[Đội ngũ] Chỉ Gian Lưu Sa: Hai người nhàn hạ như vậy coi được không?

[Đội ngũ] Mùa Đông Khóc: Tôi là vú em.

[Đội ngũ] Chinh Chiến Công Tước: Vú em sẽ không đánh sao?

[Đội ngũ] Hoa Sinh Mê: Không phải có hai người rồi sao, gánh team!

[Đội ngũ] Chỉ Gian Lưu Sa: Mấy cô nương, xuống đánh chút đi.

[Đội ngũ] Mùa Đông Khóc: Vú em mà cũng bắt đánh thì còn cần dame như hai người làm gì!

[Đội ngũ] Chinh Chiến Công Tước: Vú em…

[Đội ngũ] Chỉ Gian Lưu Sa: Dừng! Công Tước ông đừng có đánh chữ! Tôi thích ông không nói gì hơn. Ông vừa mở miệng là tôi liền cảm thấy bi kịch trần truồng lại sắp tái diễn.

[Đội ngũ] Chinh Chiến Công Tước: ……

[Đội ngũ] Hoa Sinh Mê: Hahaha, phím H của tôi sắp banh rồi. Sao Lưu Sa giống như bị bóng ma tâm lý vậy?

[Đội ngũ] Chỉ Gian Lưu Sa: Nói không lại hai người bọn em, anh im miệng được chưa! Mắt ngấn lệ a.

[Đội ngũ] Chinh Chiến Công Tước: Thật ra tôi đã nhắc nhở ông từ sớm rồi…

[Đội ngũ] Chỉ Gian Lưu Sa: Ông đừng có nói chuyện! Ông nói chuyện còn khiến tôi thấy đau khổ hơn hai cô nàng kia nữa!

Vì thế, Chinh Chiến Công Tước im lặng kéo cung đánh quái.

Công kích của Cung Thủ vốn đã cao, tuy đánh đơn không bằng Hỏa Pháp nhưng Hỏa Pháp có thể tự giảm thù hận, lại thêm một thân trang bị của Chinh Chiến Công Tước, muốn kéo giá trị thù hận cũng là chuyện dễ dàng.

Đánh được mấy cái, Chinh Chiến Công Tước lại yên lặng nhích về phía Chỉ Gian Lưu Sa mấy bước… lại thêm mấy bước nữa.

Chỉ Gian Lưu Sa vẫn còn hồn nhiên chưa biết gì, trong khi Ôn Tiễu và Mùa Đông Không Lạnh đều đã tự điều khiển nhân vật của mình lui lại ngoài phạm vi công kích.

“Ầm!” Boss nhảy lên rồi rơi xuống.

Chỉ Gian Lưu Sa còn chưa kịp phản ứng đã ngã xuống dưới gấu quần cộc của Thượng Cổ Cự Viên. Chinh Chiến Công Tước còn lại mấy ngàn máu nhanh chóng chạy về ngồi xuống hồi máu.

Vốn Chỉ Gian Lưu Sa có thể chịu được một chiêu của Thượng Cổ Cự Viên, nhưng hắn không kéo thù hận nên không để ý dây máu của mình, cũng quên luôn đám ‘bạn tốt’ trong đội.

[Đội ngũ] Chỉ Gian Lưu Sa:!!!

[Đội ngũ] Chỉ Gian Lưu Sa: Đờ mờ, Công Tước, cái tên đồng đội ngu ngốc, ông không thể cách xa tôi một chút sao!

[Đội ngũ] Chỉ Gian Lưu Sa: Tôi không có hồi máu a! Sao gần đây ông càng lúc càng bất thường. Bạo Lực Nữu cũng không bịnh bằng ông nữa!

[Đội ngũ] Chỉ Gian Lưu Sa: Bạo Lực Nữu, chồng cô có uống lộn thuốc không?!? Chinh Chiến Công Tước, ông nói chuyện cho tôi!

[Đội ngũ] Hoa Sinh Mê: Vừa rồi ông không cho ảnh nói chuyện, cho nên…

[Đội ngũ] Mùa Đông Khóc: Tự làm bậy không thể sống. Thắp nến.

[Đội ngũ] Hoa Sinh Mê: Lãnh Nữu, không phải bây giờ bà nên an ủi Lưu Sa sao?

[Đội ngũ] Mùa Đông Khóc: Không, cho ảnh một bài học. Sau này ở dã ngoại có gặp Công Tước thì phải giết tới cùng biết chưa? Gặp một lần giết một lần, cứ thẳng tay không cần khách khí!

[Đội ngũ] Chỉ Gian Lưu Sa: Vẫn là Mùa Đông tốt với anh.

[Đội ngũ] Mùa Đông Khóc: Đừng có tưởng bở như vậy. Là một thành viên của Quân Lâm, em khẳng định sẽ giúp Công Tước thêm máu a!

[Đội ngũ] Chinh Chiến Công Tước: Mùa Đông giỏi quá!

Chỉ Gian Lưu Sa lại lần nữa trốn vào góc khóc thầm. Tuy hắn không trở thành cu li cho tổ cầm thú như thư ký Ngư nhưng bất đắc dĩ lại thành đối tượng duy nhất bị trêu chọc.

Cuộc đời mà ngay cả vợ cũng không chịu giúp mình đúng là không thể nào bi thảm hơn.

Chinh Chiến Công Tước một đường đánh Thượng Cổ Cự Viên không chết lần nào. Thù hận kéo ngon, di chuyển lại linh hoạt. Đợi đến khi dây máu của Thương Cổ Cự Viên chỉ còn một chút, hai người Lãnh Nữu và Ôn Tiễu liền vọt đến dưới lòng bàn chân Cự Viên, chuẩn bị giành bảo rương.

Vì năm mới ít người, cho nên tốc độ mạng của bốn người cũng rất nhanh…

Trong nháy mắt Cự Viên ngã xuống, trên mặt đất xuất hiện rất nhiều rương. Ngay lúc mọi người muốn click chọn thì trên màn hình lại nhảy ra cửa sổ đấu điểm.

Chết tiệt, các cô vậy mà lại quên Công Tước kéo thù hận của Cự Viên thì mới nhận được đạo cụ từ nó! Nhưng cũng đều là mấy thứ không đáng tiền a!

Cuối cùng cũng đến lúc Chỉ Gian Lưu Sa tiếu ngạo toàn trường. Hắn khoe trên kênh [Đội ngũ] một bảo rương toàn Hình Nhân vừa mới nhặt được.

Vốn hắn cũng quên, nhưng mà vừa rồi khi Công Tước kéo quái giết người thì hắn mới đột nhiên nhớ ra… Cho nên nói, Lưu Sa uổng mạng, chưa chắc là họa.

Kết quả là ba người Ôn Tiễu, Công Tước, Lãnh Nữu nhìn bóng dáng Chỉ Gian Lưu Sa mở bảo rương trên đất mà âm thầm rơi lệ. Ông trời quả nhiên công bằng mà!

Nhưng ba người này là ai? Là thành viên thuộc tổ cầm thú bốn người trong truyền thuyết, sao có thể để Lưu Sa bắt được cơ hội đễ dàng như vậy?

[Đội ngũ] Hoa Sinh Mê: Thấy là có phần!

[Đội ngũ] Chinh Chiến Công Tước: Như trên.

[Đội ngũ] Chỉ Gian Lưu Sa: Mơ nhiều quá.

[Đội ngũ] Mùa Đông Khóc: Lưu Sa~~

[Đội ngũ] Chỉ Gian Lưu Sa: Ơi.

[Đội ngũ] Mùa Đông Khóc: Gần đây mấy người bên bang anh giết em hoài, nghèo rồi, không xài Hình Nhân nổi nữa. Anh biết mà ~~

Trong lòng Chỉ Gian Lưu Sa đang đổ máu. Cái gì mà người Lâm Uyên Các giết Mùa Đông Không Lạnh hoài! Rõ ràng là Mùa Đông Không Lạnh thích đánh nhau, cả ngày chạy đến dã ngoại giết địch được không?!? Vốn người ta còn nể mặt Chỉ Gian Lưu Sa, không muốn trực tiếp đối đầu với vợ hắn, nhưng Mùa Đông Không Lạnh lại là nick tím, không muốn giết cũng khó!

Cả ngày trong liên minh đều than thở là bị người trong tổ cầm thú giết, đúng là thê thảm vô cùng.

Nhưng mà Mùa Đông Không Lạnh đã mở miệng rồi, Chỉ Gian Lưu Sa còn có thể làm sao? Dù gì đây cũng là cô nàng hắn vất vả mới theo đuổi được a!

Vì thế, giây tiếp theo, Chỉ Gian Lưu Sa liền đầu hàng, cho dù hắn biết Mùa Đông Không Lạnh thật sự không hề thiếu tiền, cô chỉ là muốn đùa hắn thôi.

[Đội ngũ] Chỉ Gian Lưu Sa: Của anh đều là của em ~

[Đội ngũ] Mùa Đông Khóc: Ngoan quá, của em là của mọi người, mau đến lấy đi!

~