Sát thủ kiếm vương

Hồi 20

Vạn dược thần y Hà Tổ Tổ thở dài một tiếng sau khi nghe Lâm Thanh Tử nói về Lãnh Nhật Phong. Trán của lão thoáng hiện ra những nét suy tư.

Lâm Thanh Tử nhìn Hà Tổ Tổ:

- Theo lão tiên sinh thì trường hợp của Lãnh Nhật Phong có thể cứu vãn được không?

- Lúc này lão phu chưa thể nói được, vì chưa gặp được Thần kiếm giang đông Lãnh Nhật Phong. Nhưng lão phu nghĩ hiện tại nếu có Lãnh Nhật Phong ở đây, với thuật châm cứu của lão thì có thể phục hồi thần thức cho y.

Hà Tổ Tổ lắc đầu:

- Nhưng rất tiếc lúc này y đang ở trong tay Thiên Luân cung, mà nếu để thêm thời gian lâu nữa, lão chỉ e rằng Thần kiếm giang đông sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.

Lâm Thanh Tử cau mày. Y đứng lên:

- Nếu vãn bối đưa được Lãnh Nhật Phong về đây thì lão tiên sinh có thể phục hồi thần thức cho Lãnh huynh?

- Lâm công tử tính một mình đơn thân xông vào Thiên Luân cung à?

Lâm Thanh Tử bặm môi gật đầu.

Hà Như Bình nhướng mày:

- Đại ca tưởng Thiên Luân cung là chốn hoang sơn muốn vào lúc nào cũng được sao? Muội sợ chưa cứu được Lãnh Nhật Phong ra thì đã bị bọn họ làm mất thần thức rồi.

- Dù muốn hay không muốn Lâm Thanh Tử cũng phải vào Thiên Luân cung cứu Lãnh Nhật Phong.

Thành Tử nhìn Hà Tổ Tổ:

- Có Lãnh huynh thì chúng ta có thêm lực lượng đối phó Lập Ái.

Hà Tổ Tổ lắc đầu:

- Chỉ có mỗi Lâm công tử và Lãnh Nhật Phong thôi chứ đâu còn ai nữa. Riêng lão phu thì đã nguyện không chen vào giang hồ từ lâu rồi, và Lập Ái công công cũng không dại gì khuấy động nơi tĩnh cư của lão.

Lâm Thanh Tử suy nghĩ:

- Lão tiên sinh nghĩ Thiên Luân cung sẽ để yên cho Trúc gia trang à?

- Lão nghĩ như vậy.

Thành Tử lắc đầu:

- Không có đâu. Chẳng lẽ tất cả các phái đều qui tụ Thiên Luân cung rồi mà Lập Ái để Trúc gia trang đứng ngoài sao.

Thành Tử thở ra, quay sang Hà Như Bình:

- Đại ca sẽ đến Thiên Luân cung, nếu có thể được sẽ lấy hai miếng họa đồ đổi lấy Lãnh Nhật Phong.

Hà Như Bình nhìn Thành Tử:

- Như vậy thì có thể được, nhưng với Lập Ái làm sao tin được y. Tất cả mọi người không quản ngại đến tận Tây Vực Huyền Cung để đưa Đức Thái Tông về. Lập Ái khi được người thì trở mặt. Hành động đó khẳng định tính cách nham hiểm của lão, đại ca đến Thiên Luân cung chỉ sợ...

- Muội đánh giá thấp Thành Tử này rồi đó.

- Muội chỉ lo cho đại ca thôi.

- Lo quá thành ra muội nói toàn những điều bất lợi cho đại ca.

Như Bình nhìn xuống chén trà.

Thành Tử quay sang Vạn Dược thần y Hà Tổ Tổ:

- Nếu như vãn bối đưa được Lãnh Nhật Phong về đây lão tiên sinh có thể phục hồi thần thức cho Lãnh huynh được chứ?

- Lão phu sẽ cố gắng hết sức, nhưng lão chỉ sợ.

- Tiên sinh sợ gì?

- Sợ Lâm công tử không đưa được Lãnh Nhật Phong về mà còn chuốc họa vào thân. Nếu như Lâm công tử khuyên dụ được Thể Loan thì may ra còn có thể đưa Lãnh Nhật Phong đến Trúc gia trang, bằng không có nàng hỗ trợ, một mình công tử rất khó đó. Lão phu biết Thiên Luân cung không phải nơi bình yên cho khách giang hồ đâu.

- Vãn bối biết như thế, nhưng không còn cách nào khác. Tất cả bằng hữu của vãn bối đều vong mạng bởi Thiên Luân cung, chỉ còn lại duy nhất Lãnh Nhật Phong. Cái hận hôm nay không trả thì chết không nhắm mắt.

Thành Tử nói xong ôm quyền xá Hà Tổ Tổ:

- Vãn bối may mắn được hạnh ngộ với lão tiên sinh, đây cũng là cái duyên, vãn bối chỉ biết nói hai chữ cảm kích lão tiên sinh và hy vọng lão tiên sinh sẽ giúp vãn bối lấy lại thần thức cho Lãnh huynh.

Hà Như Bình nhìn Thành Tử:

- Đại ca tính đi ngay bây giờ hả?

Thành Tử gật đầu:

- Đại ca không thể để cho Lãnh huynh thêm một ngày cận kề với cảnh giới u mê.

Như Bình lắc đầu:

- Bên ngoài nguy hiểm lắm, đâu đâu cũng có tai mắt của Thiên Luân cung, Trúc gia trang an toàn cho huynh hơn.

- Huynh biết thế nên mới an lòng mà thực hiện trọng trách đã hứa với Tống huynh. Muội ở đây huynh yên tâm rồi.

Vạn Dược thần y Hà Tổ Tổ đứng lên:

- Lâm công tử vì nghĩa kim bằng mà đi, lão phu không cản. Lão phu chỉ có thứ này tặng công tử.

Lão nói xong lấy từ trong ống tay áo một chiếc tịnh bình màu lam.

- Trong tịnh bình này có hai hoàn dược, một hoàn trị dược bách độc, một hoàn trị thương, công tử hãy giữ lấy phòng khi hữu sự.

Vạn Dược thần y trao tịnh bình cho Thành Tử.

Thành Tử xá lão:

- Đa tạ lão tiền bối.

Hà Tổ Tổ nhìn Như Bình:

- Nội tổ phải đi tìm những con sâu trong búp măng đây. Con có đi theo nội không?

Như Bình sa sầm mặt.

Hà Tổ Tổ nhăn mày:

- Nội tổ biết ngươi không đi rồi. Thôi ta đi một mình vậy.

Lão dứt lời thì khẽ lắc vai, thân pháp như gió hốt thoạt lướt ra bên ngoài.

Vạn Dược thần y đi rồi, Như Bình mới bẽn lẽn nhìn Thành Tử:

- Đại ca tính đi thật sao?

Thành Tử nhướng mày:

- Bộ muội tưởng ta thích ngồi chơi mãi trong Trúc gia trang à?

Như Bình phụng phịu:

- Muội không muốn đại ca đi.

- Hợp tan là chuyện bình thường, trong cõi nhân gian này mà, huynh sẽ quay trở về đây thăm muội.

Thành Tử lấy trong túi da dê ra cây trăm bằng ngọc óng ánh sắc xanh rờn:

- Lần qua Tây Vực vừa rồi huynh và những người thân của mình chỉ có được mỗi khối ngọc, ngờ đâu là ngọc tỷ nhưng cuối cùng thì chẳng được gì cả. Những ngày qua huynh đã mài khối ngọc đó thành cành trăm để trặng muội.

Thành Tử đưa cành trâm đến trước mặt Như Bình:

- Huynh tặng cho muội nè.

Như Bình mỉm cười:

- Đẹp quá. Huynh cài lên mái tóc muội nhé.

Thành Tử gật đầu.

Như Bình nép đầu vào ngực Thành Tử, để cho y cài cành trâm lên búi tóc của nàng.

Như Bình chớp mắt, thình lình giọt nước mắt rịn ra lăn xuốn khóe mắt. Nàng nhỏ nhẹ nói:

- Đại ca đừng bỏ muội mà đi luôn nhé.

- Đại ca không bỏ muội đâu, nhưng muội phải bảo trọng.

Như Bình gật đầu:

- Dù huynh ở đâu, nhưng đêm đêm muội sẽ nhìn lên trời mà cầu xin cho huynh được vạn điều an lành.

Nàng ngẩng lên nhìn Thành Tử. Hai vệt nước mắt vẫn trên khóe mắt nàng:

- Huynh muốn như vậy không?

- Tất nhiên là huynh muốn, nhưng huynh không muốn muội khóc.

Như Bình nhướng to đôi thu nhãn đen láy:

- Muội có khóc đâu.

Nàng vừa dứt lời thì nước mắt lại trào ra.

Thành Tử lắc đầu mỉm cười:

- Thế mà muội nói muội không khóc.

- Tại mắt muội cay đó.

Thành Tử vuốt mái tóc huyền bóng mượt của nàng.

- Nước mắt thường mang đến sự chia lìa nên huynh không muốn muội rơi nước mắt.

Như Bình bặm môi gật đầu.

Thành Tử dùng ngón tay chùi hai vệt nước mắt cho nàng:

- Con gái khóc xấu lắm.

Như Bình dụi đầu vào ngực Thành Tử:

- Tại nam nhân không biết khóc đó.

Thành Tử mỉm cười, đặt tay lên vai nàng:

- Muội ở Trúc gia trang là huynh yên tâm rồi, nhưng muội phải bảo trọng.

Như Bình gật đầu:

- Huynh cũng vậy.

- Huynh tự lo cho mình được.

Nàng ngẩng lên nhìn Thành Tử:

- Huynh đừng có ở dơ nữa nhé?

Thành Tử gật đầu.

Như Bình phụng phịu:

- Muội đã soạn hành trang cho huynh rồi.

- Muội chu đáo cho huynh quá. Huynh sẽ nghe lời muội.

Thành Tử đẩy nàng ra:

- Huynh phải đi đây.

Như Bình nhìn Thành Tử:

- Lâm đại ca.

Thành Tử gượng cười:

- Huynh sẽ quay về. Muội bảo trọng.

Thành Tử nói xong quay lưng bỏ đi thẳng ra ngoài cửa. Như Bình bước theo đến ngang ngưỡng cửa. Nàng phải vịn vào khung cửa để cố nén nỗi đau phải chia tay với Lâm Thanh Tử.

Như Bình khẽ gọi:

- Thành Tử...

Thành Tử thoáng dừng bước. Y muốn quay mặt lại nhưng cuối cùng thì lại trổ thuật Triển xi phi vân lướt nhanh đi.

Như Bình bặm môi, nấc khẽ một tiếng.

Vạn Dược thần y Hà Tổ Tổ chợt xuất hiện sau lưng nàng. Lão đặt tay lên vai Như Bình:

- Bình nhi.

Như Bình thổn thức khóc.

Hà Tổ Tổ thở dài nói:

- Lâm Thanh Tử đã đi rồi. Nội biết y rất yêu con nhưng y phải nén lòng mà ra đi. Cái nghĩa kim bằng đối với Thành Tử rộng lắm. Và y có trọng nghĩa thì mới trọng tình.

Như Bình quay lại nhìn Hà Tổ Tổ, mắt nàng còn lệ sầu.

- Nội tổ... Lâm đại ca có quay về không?

- Làm sao nội tổ biết được. Nội chỉ có thể nói với con, ông trời không nỡ hại Lâm đại ca của con đâu.

o0o

Vọng Nguyệt lầu.

Gã tiểu nhị toan đóng cửa thì Lâm Thanh Tử lẻn vào, gã tiểu nhị đứng đực ra:

- Y´... Lâm công tử...

Thành Tử nheo mắt:

- Ngươi vẫn nhận ra Lâm mỗ à?

- Làm sao tiểu nhân không nhận ra Lâm công tử chứ?

Thành Tử vỗ vai gã:

- Thế thì tốt... thế thì tốt. Ngươi nhận ra Lâm mỗ thì ngươi sắp phát tài rồi đó.

Gã tiểu nhị sa sầm mặt:

- Công tử tệ lắm.

- Ta tệ với ngươi cái gì?

- Lâm công tử là người của Trúc gia trang mà không cho tiểu nhị biết, xuy´t nữa thì đã đắc tội với Hà lão tiên sinh rồi.

Thành Tử cười khẩy:

- Ái chà... ta cứ tưởng ngươi biết sư muội của ta là người của Trúc gia trang chứ. Nhưng thôi bỏ qua đi, điều quan trọng là ta không phải là người của Trúc gia trang là được rồi.

Gã tiểu nhị tròn mắt:

- Công tử đừng giấu tiểu nhân nghe.

- Ê... Nếu Lâm Thanh Tử là người của Trúc gia trang thì đâu bị Hỏa thần giáo bắt nạt chứ. Ngươi thấy rồi đó.

Thành Tử vỗ vai gã tiểu nhị:

- Ngươi biết ta quay lại Vọng Nguyệt lầu để làm gì không?

Gã tiểu nhị nheo mắt với Thành Tử:

- Đêm khuya mà Lâm công tử ghé đây ắt phải có hứng thú gì đó.

Thành Tử nhe răng cười hềnh hệch:

- Ngươi quả thật là có con mắt tinh tường.

Thành Tử vỗ vai gã:

- Lâm mỗ phục ngươi... phục ngươi...

Gã tiểu nhị được Thành Tử khen hứng chí nói:

- Nhìn bộ tạng của Lâm công tử thì biết ngay.

- Ngươi nhìn mặt Lâm mỗ mà biết dđược tâm Lâm mỗ à. Hay à. Nếu ngươi có bản lĩnh đó thì đúng là ngươi đã luyện được “Nhiếp thần thị tướng” rồi. Lâm Thanh Tử này càng khâm phục hơn.

Thành Tử vỗ vai gã tiểu nhị:

- Đã biết rồi, ngươi có chịu phục vụ cho Lâm mỗ không?

- Ai thì có thể tiểu nhân còn lưỡng lự, nhưng với Lâm công tử thì phải tận lực rồi.

Thành Tử gật gù:

- Tốt, tốt. Thế ngươi đã biết tâm của ta thì ngươi biết ta thích ai rồi chứ?

Gã tiểu nhị nheo mày:

- Lâm đại ca lại đòi ngũ nương của Kha Bạc Kim.

- Ngoài ngũ nương ra ta chẳng thích ai đâu.

Gã tiểu nhị thở dài:

- Thật khó cho tiểu nhân quá.

- Ta với ngươi đã là tri kỷ, vừa gặp nhau ngươi đã hiểu Lâm mỗ vậy còn làm khó với ta nữa sao?

Tiểu nhị gật đầu:

- Tiểu nhân làm khó công tử tại vì chuyện này quả là khó cho tiểu nhân đó.

- Ngươi có thể nói cái khó của ngươi cho Lâm mỗ cùng chia sẻ được không?

Gã tiểu nhị kéo tay Lâm Thanh Tử đến quầy rượu. Gã kéo ghế:

- Lâm công tử ngồi xuống đây cái đã.

Thành Tử chỉ bụng mình:

- Ta đang nôn nao mà ngươi lại bắt ta ngồi đây.

- Không phải tiểu nhân muốn làm khó công tử đâu.

Thành Tử nguy´t gã:

- Ta biết ngươi muốn gì rồi.

Thành Tử vừa nói vừa lấy ra một nén vàng đặt lên bàn:

- Cái này có thể được đấy chứ.

Mắt gã tiểu nhị sáng lên nhìn nén vàng chằm chằm. Thành Tử mỉm cười rủa thầm:

- Cặp mắt của ngươi đúng là cặp mắt nhiếp thần thị kim thì đúng hơn.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Thành Tử vẫn giả lả lấy thoi vàng nhét vào tay gã tiểu nhị:

- Cầm lấy... cầm lấy đi. Với ta ngươi đừng ngại. Nếu Lâm mỗ được sảng khoái thì ngươi còn được thưởng nhiều nữa.

Gã tiểu nhị bỏ vội thoi vàng vào túi rồi với tay lấy vò rượu.

- Để tiểu nhân chuốc rượu cho công tử thưởng thức nha.

Thành Tử cau mày:

- Ê... bộ ngươi tưởng Lâm mỗ lặn lội đêm khuya vào Vọng Nguyệt lầu để uống rượu cùng ngươi hả. Nếu như ta thèm rượu thì ta có thể tậu hàng chục vò mang về Trúc gia trang mà uống chứ đâu cực nhọc vác thân đến đây chứ?

Gã tiểu nhị thấy Lâm Thanh Tử có vẻ giận dỗi liền khúm núm nói:

- Lâm công tử đừng giận tiểu nhân. Làm gì mà tiểu nhân không hiểu y´ của công tử đến Vọng Nguyệt lầu này. Nhưng...

Thành Tử nạt ngang:

- Không có nhưng gì hết, cái đầu của ta nóng hổi rồi nè. Ngươi có bao giờ bị hỏa dục chưa?

Gã tiểu nhị bối rối hẳn lên:

- Tiểu nhân biết... để tiểu nhân gọi mấy ả kỷ nữ lên phục vụ công tử.

Thành Tử khoát tay:

- Không... Lâm mỗ chỉ thích ngũ nương của Kha Bạc Kim mà thôi.

Tiểu nhị gãi đầu:

- Lâm công tử hãy uống chén rượu này với tiểu nhân, rồi tiểu nhân sẽ nói điều khó xử của mình.

Gã tiểu nhị vừa nói xong, Thành Tử đã bưng cả vò rượu tu ừng ực. Khi gã đặt vò rượu xuống thì đã cạn phân nửa.

Thành Tử nhướng mày nói:

- Ta uống rồi đó. Ngươi nói cho ta biết cái khó xử của ngươi coi.

Gã tiểu nhị thở dài một tiếng nhìn Thành Tử nói:

- Không dấu Lâm công tử, khi Kha Bạc Kim rời Dương Châu Thành có để lại kim lượng chuộc ngũ nương của gã ra khỏi Vọng Nguyệt lầu. Nhưng Vọng Nguyệt lầu mà mất ngũ nương thì có ma nào chịu ghé lại, nên chủ nhân của tiểu nhân đã không thả ngũ nương về quê. Chính vì lẽ đó mà ba người Cúc Cúc, Xuân Xuân và Thanh Thanh không chịu tiếp khách nữa, nên họ đã bị nhốt rồi.

- Rồi Phùng Phùng và Thủy Thủy?

- Phùng Phùng và Thủy Thủy thì biết nhìn xa trông rộng không dám làm chủ nhân tôi phiền.

- Nên hai người đó vẫn chịu tiếp khách?

Gã tiểu nhị gật đầu.

Thành Tử bưng vò rượu uống một hơi dài nữa:

- Chủ nhân của ngươi là ai?

Chủ nhân của tiểu nhân chính là chưởng môn Kim bang Lộc Đại Kỷ.

- Ngươi không nói Lâm mỗ cũng nghi Lộc Đại Kỷ rồi.

Thành Tử đứng lên vỗ vai tiểu nhị:

- Thế ngươi biết ba người Xuân Xuân, Cúc Cúc và Thanh Thanh bị giam ở đâu không?

- Phía sau Vọng Nguyệt lầu, nhưng bây giờ Lâm công tử có muốn họ cũng không tiếp công tử. Còn Phùng Phùng và Thủy Thủy thì đã bận.

Thành Tử nghểnh mặt:

- Bận gì?

- Lâm công tử còn hỏi tiểu nhân nữa.

Thành Tử cười khẩy:

- A... Lâm mỗ biết rồi. Phải hai người đó đang bận tiếp khách nhân của Vọng Nguyệt lầu.

Thành Tử vừa nói vừa bưng bầu rượu uống tiếp. Y đặt vò rượu xuống:

- Lâm mỗ nói có đúng không?

Gã tiểu nhị gật đầu:

- Đúng ạ.

Thành Tử chồm tới:

- Hai nàng đó đang tiếp ai vậy?

- Một vị công tử tướng mạo khôi ngô tuấn tú, nhưng tiểu nhị thấy người này xem ra có y´ đồ không tốt chút nào.

- Do đâu ngươi đoán gã đó không tốt?

- Bởi ánh mắt của y hau háu sao đó.

- Ngươi có muốn Lâm mỗ chứng minh sự nhận xét của ngươi không?

Gã tiểu nhị khoát tay:

- Không không, làm vậy chủ nhân của tôi sẽ quở trách à.

- Tiếc cho ta thật. Lúc nào Lâm mỗ cũng là kẻ đến sau. Lâm mỗ hỏi thật ngươi, Phùng Phùng và Thủy Thủy đang ở đâu?

Gã tiểu nhị chỉ ra cửa hậu:

- Phía sau hoa viên Vọng Nguyệt lầu.

- Lâm mỗ cảm thấy bụng mình anh ách.

Thành Tử lắc đầu:

- Ngươi phải thông cảm cho Lâm mỗ đấy.

Thành Tử vừa nói vừa chồm tới. Gã tiểu nhị đâu thể ngờ được ngón trỏ của Thành Tử đã duỗi thẳng ra thọc vào nách gã.

Gã tiểu nhị rú lên:

- Ui cha. Sao công tử...

Thành Tử nhướng mày:

- Cái gì ta muốn rồi thì phải làm cho bằng được. Ngươi thông cảm nha.

Y vuốt mặt gã tiểu nhị:

- Bây giờ Lâm mỗ mới nói thật, kim lượng mà ta tặng cho ngươi là của Kha Bạc Kim đó.

Gã tiểu nhị há hốc miệng nhưng không thốt thành lời.

Thành Tử vỗ vai gã:

- Ngươi ngoan ngoãn nằm đây thì Kha đại hiệp không làm khó dễ ngươi, còn không ta sợ Kha đại hiệp sẽ kéo ngươi chui tuột xuống a tỳ đấy.

Thành Tử nói xong, quay lưng đi một mạch ra hậu viên Vọng Nguyệt lầu.