- Lâm đại ca ơi, ma đến thật rồi. Ma đang đến... Ma đang đến.
Như Bình không nghe Thành Tử đáp lời mình. Nàng hồi hộp hơn hỏi tiếp:
- Đại ca, bộ người đang xuất hồn hả?
Như Bình vẫn không nghe Thành Tử đáp lời. Nàng lắc vai Thành Tử:
- Đại ca... Lâm đại ca, người làm sao vậy?
Như Bình ngỡ như tinh nhãn của Thành Tử đã bị những tờ giấy vàng mã hốt hồn mà không biết đến nàng nữa.
Như Bình càng hồi hộp hơn:
- Lâm đại ca tỉnh lại đi!
- Lâm mỗ đâu có chết và cũng đâu có bất tỉnh.
Như Bình mừng rỡ:
- Đại ca làm Như Bình sợ đến hồn siêu phách lạc. Phải những bằng hữu của Lâm đại ca sắp đến?
- Bằng hữu nào?
- Thì những con ma bằng hữu của đại ca đó.
Lâm Thanh Tử lắc đầu:
- Tống huynh, Kha huynh, và Mộng muội muội sợ không đến mà chính ta và nàng sắp biến thành ma.
Như Bình hốt hoảng hơn sau câu nói của Thành Tử:
- Nghĩa là sao? Tại sao chúng ta lại biến thành ma?
Nàng lắc đầu:
- Không không, Như Bình không muốn thành ma đâu.
- Thì Lâm Thanh Tử cũng đâu có muốn biến thành ma lúc này, nhưng sợ dù muốn hay không cũng không do mình quyết định.
- Chẳng lẽ những tờ giấy vàng mã kia có thể giết chết được đại ca sao.
- Mười Lâm Thanh Tử cũng khó mà sống chứ đừng nói một mình Thành Tử.
- Tại sao chúng ta phải chết chứ.
- Bởi vì họ đã rãi giấy vàng mà tiễn chúng ta đi.
Như Bình rùng mình run rẫy:
- Lâm đại ca có cách gì không?
- Ai cũng có phần số.
Lâm Thanh Tử đứng lên cùng với Như Bình. Như Bình liếc trộm Thành Tử nhỏ giọng hỏi:
- Những tờ giấy vàng mã kia đâu có gì mà khiến đại ca thất thần như vậy chứ.
- Nàng sẽ biết ngay thôi mà.
Hai người đi lần ra cửa. Đứng ngang cửa nhìn ra ngoài sân cổ miếu, Như Bình thấy một cỗ áo quan trắng toát. Đứng ngay trước cỗ áo quan là một người vận bạch y, mặt che kín bằng một vuông vải trắng, có thể nói y đang khóac một màu tang tóc thì đúng hơn.
Hai con mắt của người đó sáng ngời, đôi tinh nhãn của Lãnh Nhật Phong. Lâm Thanh Tử nhìn ánh mắt người đó ngờ ngợ đó chính là ánh mắt của Lãnh Nhật Phong, nên không khỏi ngỡ ngàng.
Đứng ngay phía sau cỗ quan tài là Chu Thể Loan. Nàng cũng vận bạch y như gã kiếm thủ.
Như Bình hỏi:
- Các ngươi là ai?
Thể Loan nhiìn Như Bình:
- Bản nương thiếu một cỗ áo quan cho cô nương.
Nàng dời thu nhãn nhìn lại Lâm Thanh Tử:
- Lâm công tử chắc đã biết bản nương và sát thủ kiếm vương đến cổ miếu này vì mục đích gì.
- Tại hạ có thể đoán biết Chu cô nương đến đây vì những miéng da họa đồ và sinh mạng của Lâm Thanh Tử.
Chu Thể Loan gật đầu:
- Lâm các hạ nói rất đúng, thế Lâm các hạ sẽ xử trí như thế nào?
- Lâm Thanh Tử phải chết sao?
- Chưa một ai thoát chết bởi sát thủ kiếm vương.
Thành Tử nhìn gã sát thủ kiếm vương chằm chằm. Y cảm nhận đôi mắt kia rất quen thuộc, và đôi mắt sáng ngời tinh anh đó chỉ có thể là đôi mắt của Lãnh Nhật Phong mà thôi.
Thành Tử thở dài, ôn tồn lên tiếng hỏi Chu Thể Loan:
- Một khi Thành Tử đã thấy những tờ giấy vàng là biết mình sắp đoàn tụ với các huynh muội ở Tử Thành, nhưng trước khi ra đi Thành Tử muốn biết chân diện mục của sát thủ kiếm vương.
Chu Thể Loan cười mỉm. Nụ cười trên hai cánh môi mọng đỏ, càng tô điểm thêm cho khuôn mặt giai nhân của Thể Loan kiều diễm hơn.
Nàng từ tốn nói với Thành Tử:
- Phàm những kẻ phải chết thì không được thấy chân diện mục của sát thủ kiếm vương, nhưng với Lâm Thanh Tử thì khác. Bản nương cho ngươi được một ngoại lệ đó.
Chu Thể Loan vừa nói vừa bước đến bên gã kiếm thủ, rồi gỡ bỏ vuông lụa trắng che mắt. Khuôn mặt anh tuấn khôi của Lãnh Nhật Phong đập vào mắt Thành Tử.
Thành Tử buột miệng thốt:
- Lãnh đại ca!
Lãnh Nhật Phong vẫn trơ trơ với sự thảng thốt của Lâm Thanh Tử.
Lâm Thanh Tử dấn đến một bộ:
- Lãnh đại ca không nhận ra Thành Tử sao?
Lãnh Nhật Phong vẫn chẳng màng đến lời nói của Thành Tử:
Chu Thể Loan bật cười khanh khách:
- Ngươi cứ hỏi sát thủ kiếm vương những câu như thế để làm gì. Nhật Phong bây giờ đâu còn nhận ra ngươi nữa. Chàng đã thuộc về U linh cung cả thể xác lẫn tâm hồn.
Lâm Thanh Tử lắc đầu:
- Lâm mỗ không tin. Các ngươi đã làm gì Lãnh Nhật Phong đại ca.
Chu Thể Loan cười khảy rồi nói:
- Lãnh Nhật Phong bây giờ đâu còn là Lãnh Nhật Phong mà đã trở thành sát thủ kiếm vương.
Lâm Thanh Tử quay sang Như Bình truyền âm nhập mật nói nhỏ với nàng:
- Nếu đúng như lời yêu nữ nói thì tại hạ và cô nương chỉ còn mỗi một con đường xuống tử thành mà thôi. Như Bình thấy Lãnh đại ca có gì lạ không?
Như Bình gật đầu:
- Lạ lắm. Có thể nói người này không có tâm tà nhưng y´ tưởng tâm thức thì không còn. Để ly´ giải được điều này, e rằng chỉ có nội tổ Vạn dược thần y của Như Bình mà thôi.
Thành Tử chớp mắt nói tiếp:
- Lâm mỗ nhờ tiểu thư. Nếu như có cơ hội hãy đưa Lãnh đại ca đến Trúc gia trang để diện kiến được Vạn dược thần y. Lãnh đại ca là bằng hữu thủ túc với Lâm Thanh Tử đó.
Thành Tử nói xong mấy lời đó, nhìn lại Chu Thể Loan:
- Nếu đúng như lời Chu cô nương nói thì Lâm Thanh Tử đã bị đóng mất cánh cửa sinh tồn rồi.
- Tống Hàn Giang, Kha Bạc Kim và Mộng Đình Hoa đang chờ Lâm Thanh Tử dưới cổng tử thành.
Thành Tử bặm môi thở dài rồi nói:
- Các ngươi tàn nhẫn quá. Khi chúng ta ra Tây Vực đã hao tổn bao nhiêu công sức. Tây Vực huyền cung vẫn không giữ chân được hảo hán Trung Nguyên, nhưng khi về đến nơi của mình thì...
Thành Tử lắc đầu:
- Sự đền công của các người thật ngoài sức tưởng tượng của Lâm Thanh Tử. Gieo gió ắt có ngày gặp bão.
- Nếu có trách thì trách Lãnh Nhật Phong bởi chữ tình của y quá nặng.
- Lãnh huynh nặng tình. Đúng, Lãnh Nhật Phong nặng tình. Nhưng Lâm Thanh Tử, Tống Hàn Giang, Kha Bạc Kim và cả Mộng muội muội không trách Lãnh huynh mà trách người phụ nhân tâm độc vô lương đưa người tình của mình trở thành sát thủ kiếm vương.
Thành Tử chỉ Chu Thể Loan:
- Lâm Thanh Tử trách cô đó. Chu cô nương đúng với câu nói của người xưa “Tối độc phụ nhân tâm”
Thành Tử quay lại Lãnh Nhật Phong đang đứng trơ trơ nhìn y bằng đôi mắt của một kiếm thủ vô tình:
- Lãnh huynh dù đã mất hết thần thức nhưng Lâm đệ vẫn tin một ngày nào đó Lãnh huynh sẽ phục hồi được tâm thức của mình để nhận ra người tình bạc bẽo của huynh. Nhận ra khuôn mặt giai nhân là mặt quỷ dữ.
Chu Thể Loan cau mày:
- Lâm Thanh Tử... Ngươi nói nhiều rồi đó.
- Trước khi chết Lâm mỗ cũng không được quyền nói à?
Chu Thể Loan nạt ngang:
- Không được nói.
Lâm Thanh Tử ngửa mặt cười vang. Tiếng cười của Thành Tử nghe chua xót, não nề. Y cất tràng cười nhìn Chu Thể Loan nói:
- Chu cô nương không cho Thành Tử nói thì sao biết được những miếng da họa đồ tại hạ cất ở đâu?
Chu Thể Loan thẹn mặt.
Thành Tử mỉm cười nói:
- Bây giờ thì tại hạ sẽ chẳng bao giờ nói nữa, dù cô nương có cạy miệng tại hạ.
- Điều ngươi vừa nói thì ngươi phải nói. Những da họa đồ ngươi đang giấu ở đâu?
Lâm Thanh Tử lắc đầu.
Chu Thể Loan cau mày:
- Những chiêu kiếm của Lãnh Nhật Phong dù bắt ngươi phải nói ra cái điều ngươi muốn giấu.
Như Bình xen vào:
- Nói cũng chết thế thì thà không nói.
Chu Thể Loan dời thu nhãn qua nàng.
Như Bình nhìn Thể Loan:
- Bộ Như Bình nói không đúng hay sao mà cô nhìn ta bằng ánh mắt đó chứ. Cô thử nghĩ xem, nếu Lâm đại ca nói thì người cũng chết, biết đâu không nói người lại sống, thế thì thà không nói. Đặt cô nương ở trường hợp Lâm đại ca, cô cũng phải xử như vậy.
Thể Loan nghiêm mặt:
- Ngươi là ai?
Như Bình nhún vai:
- Cô nương muốn biết à?
- Ta muốn biết để làm cỏ tận gốc toàn gia của cô.
- Nếu như cô nương đã nói vậy thì Như Bình không giấu. Tôi là người của Trúc gia trang, nội tổ là Vạn dược thần y Hà Tổ Tổ.
Thể Loan cau mày:
- Cô là người của Trúc gia trang?
- Không tin cô cứ đến đó mà hỏi nội tổ của tôi.
Chu Thể Loan thoáng một chút lưỡng lự, rồi quay lại Lâm Thanh Tử:
- Ngươi nhất định im lặng mãi à?
Như Bình thay Thành Tử trả lời:
- Há chẳng phải cô đã bắt Lâm đại ca mãi mãi phải im lặng.
Chu Thể Loan lộ rõ vẻ bất nhẫn với Như Bình. Nàng nói gằn từng tiếng:
- Cô tưởng có thể đem Trúc gia trang và Vạn dược thần y Hà Tổ Tổ là có thể hù dọa được Thể Loan này à.
Thể Loan lắc đầu:
- Trúc gia trang cũng không tồn tại được bao lâu trên giang hồ Trung Nguyên đâu, cô đừng nên tự mãn vội. Và hôm nay, thanh Long kiếm của Lãnh Nhật Phong vẫn có thể lấy mạng cô và Lâm Thanh Tử.
Nàng quay lại Lâm Thanh Tử:
- Ngươi biết hậu quả như thế nào không, một khi ngươi vẫn không nói ra nơi cất giấu hai miếng da họa đồ.
Lâm Thanh Tử thở dài một tiếng:
- Nói cũng chết, không nói cũng chết, thế thì Thành Tử nói làm gì.
Chu Thể Loan chỉ Hà Như Bình:
- Đôi khi ta lại đổi y´ không hạ thủ ngươi mà lại chú tâm vào cô gái kia đấy.
Nàng cười khảy:
- Nếu cô ta chết thì Trúc gia trang ắt sẽ tìm ngươi, bởi vì chúng ta có thể đổ tất cả lên đầu ngươi.
Hà Như Bình cau mặt quát lớn:
- Cô thật là đê tiện.
Mặc cho Như Bình cáu gắt, Thể Loan vẫn mặc nhiên nhìn Lâm Thanh Tử:
- Lâm công tử suy nghĩ đi, rồi cho ta biết y´ của ngươi kẻo đến khi ngươi quết định thì lại hối không kịp.
Lâm Thanh Tử nghiêm giọng:
- Nàng còn chờ gì nữa mà chưa hạ lệnh cho Lãnh huynh phát chiêu công lấy mạng của ta?
- Thể Loan còn chờ người suy nghĩ. Chỉ cần ngươi giao hai miếng da họa đồ còn lại của Đức Thái Tông thì ngươi và vị cô nương chưa hẳn đã mạng yểu trong đêm nay.
- Ai có thể tin được lời của Chu cô nương chứ. Lãnh huynh vì chữ tình của cô nương mà không quản ngại đường xa đến Tây Vực, mạng sống như chỉ mành treo chuông vậy mà khi trở về Trung Nguyên, Chu cô nương trả cho chữ tình của Lãnh huynh bằng cái giá biến người thành một sát thủ vô tâm vô thức.
Thành Tử thở dài rồi nói tiếp:
- Chính vì những lẽ đó mà tại hạ không thể tin vào Chu cô nương được.
Chu Thể Loan cau mày, mặt đằng đằng sát khi giết người:
- Không tin tất ngươi đã tự quyết định cho mình rồi. Nghĩa là chỉ có cái chết đến với ngươi và vị tiểu thư Trúc gia trang kia mới khiến ngươi tin.
- Đúng, Lâm mỗ đã chọn.
- Hừ, ta chẳng cả nể Trúc gia trang làm gì nữa. Thành Tử, ta cho phép ngươi rút binh khí ra trước đó.
- Tại sao ta không dám chứ, biết đâu chính lúc tỷ đấu mà Lãnh Nhật Phong có thể phục hồi thần thức.
- Ngươi nói có ly´ nhưng chỉ sợ khi thanh Long kiếm phát huy oai lực của nó thì ngươi chỉ còn cái xác không hồn.
Lâm Thanh Tử đặt tay vào thắt lưng mình. Thanh nhuyễn kiếm, binh khí của Lâm Thanh Tử cũng chính là chiếc thắt lưng mà ít khi y phải dùng đến.
Đôi mắt chằm chằm của Lãnh Nhật Phong chớp nhẹ một cái, nhưng cái chớp mắt đó không qua khỏi đôi mắt quan sát tinh tường của Hà Như Bình.
Khi Lâm Thanh Tử quyết định lấy nhuyễn kiếm khởi đầu thế khai cuộc mặc dù y biết mình chẳng phải là đối thủ của Lãnh Nhật Phong khi kiếm biến thành chiêu thức.
Hà Như Bình vội nắm tay Thành Tử lại:
- Lâm đại ca hãy khoan.
Thành Tử cau mày quay sang nàng hỏi:
- Chẳng lẽ chúng ta lại đứng phỗng ra như tượng đá để Lãnh huynh lấy mạng sao?
Như Bình nói nhỏ với Thành Tử:
- Muội vừa thấy Lãnh Nhật Phong chớp mắt khi đại ca vừa đặt tay vào binh khí của mình.
- Điều đó đâu có gì lạ, Lãnh đại ca nhìn mãi đâm ra mỏi mắt, mà mỏi mắt thì phải chớp mắt chứ sao.
Như Bình lắc đầu:
- Nhưng sao lại chớp mắt đúng lúc Lâm đại ca đặt tay vào thanh nhuyễn kiếm của đại ca?
- Ta làm sao biết được.
- Như Bình suy nghĩ, mặc dù đại ca đã bị Chu Thể Loan làm mất thần thức nhưng trong một thời gian ngắn chưa chắc đã sai khiến được Lãnh đại ca, nên cần có sự bên ngoài.
- Như Bình muốn nói, chỉ cần đại ca thấy bất cứ sát khí ở đâu thì mới phát tác kiếm chiêu giết người tỏa ra sát khí đó.
Như Bình gật đầu:
- Như Bình nghĩ như vậy.
- Có thể muội cũng nghĩ đúng.
- Nếu Như Bình nghĩ đúng thì Lâm đại ca không cần phải lo lắng đối phó với sát thủ kiếm vương Lãnh Nhật Phong, mà người cần đối phó chính là Chu Thể Loan mà thôi.
Chu Thể Loan thấy hai người đối đáp với nhau, nghe tiếng được tiếng không càng tỏ ra thắc mắc tò mò. Khi thấy Lâm Thanh Tử thả lỏng tay buông xuôi, nàng cau mày hỏi:
- Sao ngươi lại không chịu rút binh khí ra?
Lâm Thanh Tử mỉm cười, lắc đầu:
- Tại hạ nghĩ kỹ rồi, Lãnh huynh là bằng hữu như thủ túc của Lâm Thanh Tử. Ngờ đâu tại hạ lại cùng người tỷ thí, nếu Lãnh huynh có muốn lấy mạng tại hạ thì cứ lấy, tại hạ không hề phản kháng chống lại Lãnh đại ca.
Thành Tử liếc qua Hà Như Bình, truyền âm nhập mật nói:
- Nếu đúng như Hà cô nương nói thì chúng ta có cơ hội không phải xuống tử thành.
Chu Thể Loan cau mày. Nàng nhìn Lâm Thanh Tử nói:
- Hạ sát một người không có binh khí trong tay, sát thủ kiếm vương và ta không nỡ đâu.
Thành Tử quay sang Như Bình nói:
- Xem chừng Hà cô nương đã đoán đúng chỗ nhược của Chu Thể Loan.
- Nếu đúng thì chúng ta tính sao?
- Rời khỏi ngôi miếu cổ này.
- Lâm đại ca không đối phó lại với Chu cô nương à.
- Nếu rút binh khí ra thì tức khắc đại họa đến ngay. Chúng ta không cần thiết như vậy. Tạm thời tại hạ sẽ đưa cô nương về Trúc gia trang để thỉnh giáo Vạn dược thần y xem coi có cách gì phục hồi lại thần thức cho Lãnh đại ca không?
Như Bình gật đầu:
- Vậy cũng được.
Thành Tử nói tiếp:
- Mặc dù tại hạ nói vậy nhưng để thóat khỏi Chu Thể Loan cũng không dễ đâu.
- Võ công cô ta cao siêu lắm à?
Thành Tử gật đầu.
Chu Thể Loan nói:
- Nếu như Lâm các hạ không muốn sát thủ kiếm vương ra tay thì Chu Thể Loan sẽ thay mặt Lãnh Nhật Phong tiễn đưa các hạ đi.
Như Bình khoát tay:
- Cô nương làm chi nóng vội vậy. Như Bình biết võ công của cô nương rất cao thâm. Lâm đại ca không phải là đối thủ. Vậy trước khi cô nương đưa Lâm đại ca về a tỳ, Như Bình xin được nói vài lời với Lâm huynh.
Nàng không chờ Chu Thể Loan có đồng y´ hay không, mà quay sang Lâm Thanh Tử:
- Lâm huynh, phàm là nữ nhân có võ công cao thâm đến đâu đi nữa cũng đều có yếu điểm bởi cá tính nhi nữ. Nếu như bây giờ Lâm huynh có thể bắt được vài chú chuột nhắt tất Chu Thể Loan chẳng làm gì được chúng ta.
- Hà cô nương nghĩ Thể Loan sợ chuột ư?
- Biết đâu nàng còn sợ hơn cả Như Bình nữa. Lâm huynh cứ thử xem.
Lâm Thanh Tử gật đầu. Y nói Thể Loan:
- Tại hạ muốn quay vào trong miếu uống chút rượu nhạt trước khi rời bỏ cõi nhân sinh này.
Thể Loan chưa mở miệng thì Thành Tử đã quay ngay vào trong miếu. Bấy giờ lũ chuột nhắt đã kéo ra bây đầy mâm tiệc, và với thuật Triển Xi Phi Vân, Thành Tử như con chim cú mèo chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đã chộp được mươi con chuột nhắt. Y giấu lũ chuột trong ống tay áo rồi bình thản bước ra ngoài đứng bên Như Bình.
Thành Tử nói với Như Bình:
- Hà cô nương nếu lỡ như tại hạ có mệnh hệ nào thì cô cứ rời khỏi nơi đây. Còn việc lớn tại hạ nhờ cô nương, mong cô nương làm giúp.
- Lâm đại ca yên tâm, Như Bình và đại ca sẽ cùng rời khỏi đây.
Thành Tử quay lại Chu Thể Loan:
- Tại hạ đã sẵn sàng thỉnh giáo tuyệt học võ công của Chu cô nương.
- Bản nương không khách sáo đâu.
Chu Thể Loan vừa nói vừa động thân, song thủ của nàng biến hóa thành một thế song chỉ. Hữu thủ thì nhắm tam tinh, tả thủ thì tập kích vùng đang điền. Nhưng kẻ mà Chu Thể Loan tập kích lại không phải là Lâm Thanh Tử mà là Hà Như Bình.
Nàng vừa tập kích Hà Như Bình vừa nói:
- Lâm Thanh Tử có thuật Triển Xi Phi Vân nên ta chưa động thủ với ngươi được.
Lời còn đọng trên hai cánh môi của Chu Thể Loan thì chỉ đã có áp lực ầm ập dồn đến Hà Như Bình.
Mặc dù Chu Thể Loan đổi đối tượng tấn công bất ngờ, tất nhiên Như Bình đâu thể là đối thủ của nàng nên đâm ra lúng túng, nhưng Lâm Thanh Tử đã phòng bị trước. Khi đôi song chỉ còn cách Như Bình một gang tay thì Thành Tử đã phóng hai chú chuột nhắt cản phá đòn công thế của Thể Loan. - Chít...
Sau tiếng kêu của hai con chuột nhắt, đôi song chỉ của Thể Loan đã xuyên thủng qua chúng. Nàng cau mày thu hồi chỉ pháp, và khi nhận ra xác chết hai con chuột còn dính trong chỉ pháp của mình thì rú lên lanh lảnh:
- A... a... a...
Chu Thể Loan giật mạnh hai tay quẳng hai cái xác chuột xuống đất. Lâm Thanh Tử chỉ chờ có thế, không bỏ lỡ cơ hội nhắm Chu Thể Loan quẳng luôn một lúc những còn chuột còn lại trong ống tay áo. Gã vừa dùng chuột làm ám khí vừa nói:
- Đây là tuyệt chiêu phi thử diệt hồ ly mà Lâm mỗ đã thụ học từ Trúc gia trang qua Hà cô nương đó.
Hơn tám con chuột bám lấy xiêm y Thể Loan, khiến nàng không sao giữ được bình tâm mà cứ hết phủi bên này đến phủi bên kia, thậm chí cứ nhảy đỏng lên trông chẳng khác nào đang giẫm lên những cục than hồng.
Như Bình nói với Lâm Thanh Tử:
- Lâm huynh, nhân cơ hội này chúng ta đưa Lãnh công tử đến Trúc gia trang, hy vọng nội tổ của Như Bình sẽ có cách phục hồi thần thức cho người.
Lâm Thanh Tử gật đầu, nhưng vừa toan hành động bước đến điểm huyệt Lãnh Nhật Phong thì những bóng người xuất hiện xa xa, trên tay họ có những bó đuốc sáng ngời.
Thành Tử cau mày:
- Không kịp rồi, chúng ta đi thôi.
Thành Tử dứt lời ôm xốc lấy tiểu yêu của Như Bình, trổ luôn thuật Triển Xi Phi Vân. Chỉ trong khoảng khắc ngắn ngủi đã mất dạng. Cũng lúc đó Thể Loan cũng đã giũ xong bầy chuột xuống đất nhưng tất cả đều đã bét nhừ, trang y của nàng thấm đầy máu chuột xộc mùi tanh.
Thể Loan nghiến răng ken két, nói gằn từng tiếng:
- Vòm trời Trung Nguyên này không có chỗ cho Lâm Thanh Tử đâu.