Đuốc cháy sáng rực cả một góc trời. Dẫn đầu đoàn chiến xa là chưởng giáo Thần Long hội Tạ Đình Côn, bên tả có Lộc Đại Kỳ chưởng môn Kim Bang, bang chủ Cái Bang Trần Bá Tùng.
Lãnh Nhật Phong khoát tay.
Đoàn chiến xa theo hiệu cờ đuôi nheo của Tạ Đình Côn dừng lại.
Nhật Phong hỏi:
- Các vị đến đón tại hạ?
Lão trượng Đức Thái Tông lắc đầu nguầy nguậy:
- Nhứt định họ không đến đón ngươi đâu. Họ đến để lột da lưng của lão đó.
Tạ Đình Côn lại ra hiệu cờ.
Đoàn chiến xa tách làm hai, từ phía sau bọn thuộc nhân Thần Long hội đẩy đến phía trước một chiếc xa tù. Người ngồi đóng gông trong chiếc tù xa đó không phải ai khác mà chính là Chu Thể Loan.
Lãnh Nhật Phong cau mày:
- Lão công công đâu?
Lão trượng Đức Thái Tông trợn mắt, lắc đầu. Lão sợ đến mức biến sắc mặt, lắp bắp nói:
- Lãnh công tử nói lão công công nào... phải người muốn nói chính là...
- Người mà Lãnh công tử muốn nhắc tới chính là lão phu đây.
Với thân pháp quỷ dị vô lường, Lập Ái xuất hiện ngay trước mặt Lãnh Nhật Phong và lão trượng Đức Thái Tông.
Vừa thấy lão công công, lão trượng Đức Thái Tông đã lùi lại ba bộ. Lão khoát tay như đuổi ruồi:
- Không... không, lão không muốn gặp ngươi. Lập Ái, ta không muốn gặp ngươi đâu.
- Lãnh công tử đưa lão đến gặp ta, sao lại không gặp được.
Lão trượng Đức Thái Tông quay ngoắt sang Lãnh Nhật Phong:
- Lãnh công tử cứu ta khỏi thạch ngục bên Tây Vực rồi nạp ta cho Lập Ái à?
Lão trượng Đức Thái Tông nhăn nhó:
- Lão không muốn như vậy đâu, biết thế lão thà ở thạch ngục bên Tây Vực.
Lãnh Nhật Phong thở dài, nhìn lão trượng Đức Thái Tông:
- Tại hạ đã nhận trọng trách đưa lão trượng đến gặp Lập Ái công công.
Lập Ái cười khẩy:
- Bây giờ thì lão có còn muốn gặp Lão công công Lập Ái này nữa không?
Lão trượng Đức Thái Tông lùi luôn ba bộ, đứng ra sau lưng Kha Bạc Kim:
- Cứu lão phu với.
Lão trượng Đức Thái Tông nhăn nhó:
- Lão phu không muốn gặp ngươi đâu Lập Ái.
Lập Ái nheo mày:
- Lão hay ngoan ngoãn theo ta.
Lập Ái vừa nói vừa dấn đến ba bộ toan thộp lấy gáy lão trượng Đức Thái Tông, nhưng Lãnh Nhật Phong đã bước xéo qua ngáng đường Lập Ái.
- Tại hạ đã đưa Đức Thái Tông về đây rồi, xem như tròn trọng trách. Tại hạ cần lão công công trao người trước.
Lập Ái mỉm cười:
- Tất nhiên lão phu sẽ giao Chu Thể Loan cho Lãnh công tử. Nàng rất nhớ công tử đó.
Lão trượng Đức Thái Tông sững sờ nhìn Lãnh Nhật Phong. Lão thét lên với tất cả nỗi tuyệt vọng của mình:
- Trời ơi, Đức Thái Tông này chẳng còn đường nào khác rồi.
Lão nghiến răng ken két nhìn Lãnh Nhật Phong nói gằn từng tiếng:
- Lão phu có tan xác thì Lãnh công tử và các vị bằng hữu của ngươi đã lặn lội đến Tây Vực cũng có phần trong cái xác của lão.
Tống Hàn Giang chớp mắt liên tục. Y muốn hỏi lão trượng Đức Thái Tông vì sao lại nghĩ đến cái chết chứ?
Nhưng y chưa kịp hỏi thì đã thấy lão trượng Đức Thái Tông vận công. Thân thể của lão như một đứa bé gái ốm, thế mà thoáng chốc phòng to như một quả bóng căng cứng.
Rắc rắc...
Lão trượng Đức Thái Tông nhìn Lãnh Nhật Phong:
- Đừng u mê... Ngươi cũng có phần trong thân thể lão phu.
Lão nói xong gồng mình:
- Bụp...
Lớp da lưng của lão trượng Đức Thái Tông như da quả bóng, sau tiếng bụp khô khốc tét ra thành tám mảnh vụn. Những miếng da đó văng ra tứ tán. Một miếng rớt thỏm vào tay Tống Hàn Giang. Mộng Đình Hoa cũng nhận được một miếng da của lão Đức Thái Tông, nhưng nàng hoảng hốt quẳng miếng da đó về phía Kha Bạc Kim.
Chưởng giáo Thần Long Tạ Đình Côn cũng không bỏ mất cơ hội đoạt lấy một miếng da cho mình. Riêng Lập Ái lão công công khi thấy lão Đức Thái Tông vận công đã biết lão làm gì liền trổ luôn hấp lực đại pháp, rút luôn một lúc bốn miếng da còn lại.
Lãnh Nhật Phong mặc cho mọi người tranh đoạt những miếng da đỏ tươi của lão trượng Đức Thái Tông mà tiến thẳng đến chỗ Chu Thể Loan.
Chàng thản nhiên mở gông cho nàng:
- Loan muội, chúng ta đi.
Chàng đưa tay đỡ nàng.
Thể Loan nhìn Nhật Phong đưa tay cho nàng nắm. Trông thể tạng của nàng như thục nữ chẳng còn sức. Thể Loan được Nhật Phong dìu ra khỏi xe gông tù thì hữu thủ của nàng bất ngờ phóng chỉ thọc tới đại huyệt khiếu hóa của Nhật Phong.
Toàn thân Nhật Phong tê cứng như thoáng chốc đã hoá thành đá. Chàng ngạc nhiên nhìn Thể Loan:
- Sao lại như vậy?
- Bởi Thể Loan là ái nữ của lão công công.
- Cho dù nàng có là ái nữ của Lão công công cũng đâu nỡ điểm huyệt Lãnh huynh.
- Tại vì Thể Loan sợ thanh Long kiếm của Lãnh huynh.
- Lãnh huynh đã dùng Long kiếm để cứu muội, và đã dùng nó đến Tây Vực, sao muội lại sợ chứ?
Chu Thể Loan mỉm cười:
- Tại Lãnh huynh không biết tất cả đều do muội sắp xếp để huynh đến Tây Vực đưa Đức Thái Tông trở về Trung Nguyên. Sứ mạng của Lãnh huynh đã xong rồi, huynh không còn đắc dụng nữa.
Đôi chân mày của Lãnh Nhật Phong cau hẳn lại:
- Nói như Thể Loan, những ai không còn đắc dụng nữa thì phải chết.
Thể Loan bình thản gật đầu.
Lãnh Nhật Phong hỏi:
- Kể cả người đến với Thể Loan bằng một chữ tình si?
Thể Loan thở dài một tiếng:
- Lãnh huynh có thể vì chữ tình mà hy sinh cho Thể Loan nhưng Thể Loan khó có thể vì huynh.
Cùng lúc đó trong cục trường Lập Ái Cát Cát với những thế công kỳ lạ đang dồn Kha Bạc Kim vào thế hạ phong. Kha Bạc Kim thở hồng hộc, đôi quả chùy đã nặng không còn biểu lộ sức mạnh của Đồng cân thiên sơn nữa.
Kha Bạc Kim vừa quay vun vút đôi chùy vừa lùi lại dần từng bước một cho đến khi lưng của y chạm vào những chiếc chông nhọn hoắt của một cỗ chiến xa.
Lập Ái công công rít lên:
- Trao ngay miếng da đó cho lão phu.
Lập Ái vừa nói vừa bổ nhào tới, đôi trảo công của gã vươn tới thộp vào đôi xích kim ô tinh, rồi trổ luôn một thế Hoài Long quá bộ lướt qua đầu Kha Bạc Kim.
Thế công của Lập Ái vô cùng huyền diệu, thoắt một cái lão đã chễm chệ trên chiến xa, dùn gluôn đôi xích kim ô tinh quấn lấy cổ Kha Bạc Kim.
Kha Bạc Kim trợn mắt:
- Lão... lão...
Lập Ái cười gằn một tiếng rồi ghịt Kha Bạc Kim vào những chiếc chông đầu có bịt sắt nhọn.
Kha Bạc Kim rú lên lanh lảnh:
- A...
Y cố gọi Lãnh Nhật Phong:
- Nhật Phong...
Tiếng gọi của Kha Bạc Kim khiến Tống Hàn Giang và Lâm Thanh Tử bấn loạn tâm thần, Mộng Đình Hoa thì bàng hoàng thất sắc, nhưng người xót xa nhất lại chính là Lãnh Nhật Phong. Hai mắt chàng như nẩy lủa để chứng kiến cái chết bi thảm của Kha Bạc Kim mà không sao cứu được y.
Nhật Phong nghiến răng ken két, rít lên bằng tất cả sự căm phẫn tột cùng:
- A... a... a...
Đầu Nhật Phong lắc nguầy nguậy tưởng như chàng phát cuồng bởi chứng nhận cái chết bi thảm của Kha Bạc Kim. Tiếng thét cuồng nộ của Lãnh Nhật Phong khiến Chu Thể Loan phải giật mình, buột miệng:
- Ngươi...
Khuôn mặt anh tuấn của Nhật Phong không còn vẻ bình tâm nữa mà thay vào đó là những nét căm hờn tột cùng và oán giận.
Tiếng thét cuồng nộ của chàng kinh động đến cả Tống Hàn Giang, Lâm Thanh Tử và Mộng Đình Hoa. Ánh mắt như hai vì sao của họ Tống nhận ra ngay điểm đặc dị bất đồng của Lãnh Nhật Phong.
Tống Hàn Giang nhận ra Lãnh Nhật Phong bị điểm huyệt nhưng nhất thời không biết giải huyệt gì cho Nhật Phong. Hàn Giang còn đang lưỡng lự thì Lập Ái lão công công lướt đến.
Lập Ái vừa vươn trảo vừa nói:
- Đến lượt ngươi phải giao cho lão phu miếng da bức họa đồ.
Lời của Lập Ái còn đọng trong thính nhĩ của Tống Hàn Giang thì trảo của lão đã đến bên họ Tống rồi.
Nhận biết thế trảo của Lập Ái vô cùng tàn nhẫn, Tống Hàn Giang liền vung bàn tính đập vào trảo công của đối phương. Chiếc bàn tính vốn là binh khí của Tống Hàn Giang, vừa công vừa thủ vô cùng linh hoạt. Khi công thì dùng cạnh bàn toán sắc như bảo đao bảo kiếm, khi thủ thì nó trở thành một tấm mộc kiên cố vô ngần.
Đập thẳng bàn toán vào trảo thủ của Lập Ái lão công công, Tống Hàn Giang đoán chắc lão quỷ sẽ rụt trảo lại, nhưng không như y´ họ Tống, Lập Ái chỉ hơi đảo hổ khẩu, trảo của lão ta đã trở thế vừa tránh được cú đập của đối phương vừa có thể khống chế hổ khẩu Tống Hàn Giang bất cứ lúc nào.
Thế thộp hổ khẩu của Lập Ái lão công công khiến Tống Hàn Giang đâm ra lúng túng. Y liền thối lui về sau hai bộ để tránh cái thộp của Lập Ái.
Lập Ái khẽ mỉm cười:
- Ngươi cũng khá lắm đó.
Tống Hàn Giang bất chợt thét lên:
- Sau lưng lão kìa.
Lập Ái nghe câu nóicủa Tống Hàn Giang thoáng một chút phân tâm. Lập Ái phân tâm, Tống Hàn Giang thoát đến bên Lâm Thanh Tử.
Tống Hàn Giang mau miệng nói:
- Chia ra mà chạy.
Lâm Thanh Tử hỏi ngược lại Tống Hàn Giang:
- Chạy đi đâu?
- Chạy đi đâu cũng được.
Mộng Đình Hoa nhìn Lãnh Nhật Phong mà chưa biết xử trí thế nào thì thình lình bốn cỗ chiến xa sầm sập lao tới nàng.
Nhật Phong biến sắc thét lớn:
- Đình Hoa thoát đi.
Cùng với lời cảnh cáo của Nhật Phong thì từ trong một cỗ chiến xa tung ra vòng lưới nhanh không thể tưởng. Trong lúc tâm còn phân vân, Đình Hoa không sao xử trí kịp liền bị vòng lưới đó chụp xuống thân ảnh nàng.
Bốn cỗ chiến xa ầm ầm lao thẳng vào Đình Hoa, chẳng khác những con trâu điên húc lấy một con người bé nhỏ.
Mộng Đình Hoa rú lên thảm khốc, thân thể của nàng bị những mũi giáo bọc sắt xuyên qua tua tủa.
Nhật Phong chẳng còn chút thần trí. Chàng trợn mắt trừng trừng như mất hẳn thần thức mà nhìn Đình Hoa.
Tống Hàn Giang buột miệng thét:
- Đình Hoa...
Cái chết của Mộng Đình Hoa khiến cho Tống Hàn Giang hồn siêu phách lạc. Họ Tống nghiến răng ken két:
- Tống mỗ liều mạng với lão quỷ đây.
Tống Hàn Giang vừa nói vừa băng đến Lập Ái.
Lập Ái lão công công cười khảy một tiếng, và chờ cho chiếc bàn tính còn cách một gang tay mới lắc vài đảo bộ tránh né trong gang tấc.
Lão vừa tránh đòn công của Hàn Giang, vừa phất mạnh ống tay áo trường y. Những mũi kim châm đoạt hồn bắn ra tua tủa tập kích trực diện Tống Hàn Giang.
Trước mặt Hàn Giang đột nhiên lóe lên một bức màn lân tinh “Đoạt hồn châm”, nhưng Tống Hàn Giang vẫn bất kể đến chuyện sinh tử của mình mà vẫn tiếp tục thế công tập kích thẳng vào mặt Lập Ái công công.
Khóe miệng Lãnh Nhật Phong rịn máu bởi uất ức tột cùng.
Trong lúc đó mặt của Tống Hàn Giang đã bị “Đoạt hồn châm” đâm thủng máu tuôn ra ướt đẫm cả khuôn mặt.
Tống Hàn Giang nghiến răng ken két, ôm mặt lảo đảo.
Lập Ái cười mỉm, rồi từ từ vươn trảo thủ toan bổ xuống đầu Hàn Giang.
Lâm Thanh Tử thấy vậy, không màng đến sống chết, trổ luôn khinh công Triển Xi Phi Vân, thân pháp lướt đến như một con chim cắt. Nhưng Lâm Thanh Tử không nhằm Lập Ái lão công công tập kích mà lại cắp ngang hông Tống Hàn Giang.
Lập Ái cau mày:
- Ngươi cũng muốn tự tìm cái chết đến với ngươi.
Lập Ái nói dứt lời vận động nội công tu vi tống ra một chưởng kình di sơn đảo hải. Lão đoán chắc Lâm Thanh Tử hứng trọn thế chưởng này thì da thịt có bằng sắt bằng đồng cũng tan ra từng mảnh một.
Nhưng chưởng kình vừa ập đến Thành Tử, thì họ Lâm lại trổ thuật Triển Xi Phi Vân đạp lên sóng chưởng kình nương theo đó mà lướt đi. Nhờ luồng chưởng kình của Lập Ái mà Lâm Thanh Tử cắp Tống Hàn Giang vượt ra khỏi vòng vây của những cỗ chiến xa khiến cho Lập Ái đứng nghệt mặt mà nhìn.
Lâm Thanh Tử thoát được ra ngoài, trổ luôn thuật Triển Xi Phi Vân chẳng khác nào cánh chim sắt quắp Tống Hàn Giang lướt đi thoáng chốc đã mất dạng.
Nhật Phong nhìn theo bóng của Lâm Thanh Tử thở phào, lẩm nhẩm nói:
- Ít ra ông trời cũng cho một người trong chúng ta còn sống.
Lập Ái lão công công bước đến trước mặt Lãnh Nhật Phong:
- Lãnh công tử muốn được chết như thế nào?
- Chết như thế nào, hay chết bằng cách nào đối với Nhật Phong không để tâm đến. Nhật Phong chỉ hận mình đã đưa bằng hữu đến chỗ chết mà thôi. Lập Ái lão công công ra tay đi.
Lập Ái mỉm cười nhìn Nhật Phong nói:
- Giết Lãnh công tử thì dễ rồi, nhưng lão phu còn muốn trọng dụng ngươi giúp lão nữa.
Nhật Phong lắc đầu. Trên khóe môi của chàng vẫ còn rịn hai vệt máu tươi vì uất hận. Chàng lạnh lùng nói:
- Nhật Phong sẽ nhận cái chết thôi, chứ lão đừng hy vọng ta sẽ phục vụ lão đâu.
- Lão phu không bắt Lãnh công tử phục vụ lão, mà lão sẽ cho Lãnh công tử dùng loạn thần tán để sai bảo người. Lãnh công tử sẽ là một sát thủ vô tiền khoáng hậu của lão phu.
Lập Ái quay sang Chu Thể Loan:
- Loan nhi chăm sóc cho Lãnh công tử nhé.
Chu Thể Loan gật đầu.
Bốn tên thuộc hạ của Thần Long hội bước đến khiêng Lãnh Nhật Phong đặt vào cỗ xa gông tù. Chúng gông chàng thật cẩn thận rồi mới đẩy đi.
Nhật Phong thở dài não lòng. Chàng miên man nghĩ đến Kha Bạc Kim, Mộng Đình Hoa, Tống Hàn Giang và Lâm Thanh Tử mà thầm trách mình.