Sát Thanh

Chương 26: Suối chảy

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Rio không chút ý thức nào mà tiến vào ngồi xuống sofa trong căn phòng của motel. Anh nhìn chằm chằm vào ly thủy tinh ở trên bàn, viền ly mơ mơ hồ hồ mà phản chiếu khuôn mặt anh, nó đã không còn sự tái nhợt như hồi nãy nữa, mà bắt đầu đỏ ửng lên — đây là sự ửng đỏ của phản xạ thần kinh, cùng với mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Trái tim anh đập mạnh, hít mạnh từng ngụm không khí, rồi thở ra đầy khẩn trương, độc tố của sự sầu lo và sợ hãi, xâm nhập vào trong phổi anh, dựa theo mạch máu mà lấn chiếm từng phần cơ thể anh. Anh cảm thấy hoảng hốt, nhụt chí, miệng khô lưỡi khô, cầm lấy một cái ly lớn, tay kia thì cầm lấy bình thủy tinh đựng nước lớn. Tay anh run đến lợi hại, thậm chí ngay cả bình thủy tinh chứa nước cũng cầm không nổi, nước trong đó run run mà đổ ra mặt bàn.

Lý Tất Thanh lập tức tiếp nhận bình nước, rót đầy một ly nước đưa cho anh, nhìn anh một hơi uống cạn, lo lắng mà nói: “Tôi nghĩ anh cần đi bệnh viện, Ro, anh nhìn rất không ổn đó …”

“Không cần, tôi biết tình trạng của chính mình.” Vị đặc vụ liên bang không cho thương thảo mà lập tức từ chối, ngón tay cầm chặt ly nước, tựa như muốn dùng lực bóp nát nó vậy.

“Hay là anh không thích đi bệnh viện, không sao, có rất nhiều người cũng không thích tới đó, vậy để tôi đi mời một bác sĩ tới đây?” Cậu nhóc lo lắng mà khuyên.

Rio cất cao thanh, dị thường bén nhọn mà hét lên: “Tôi đã bảo không cần!”

“Thế nhưng –“

Rio hất mạnh ly nước đi! Ngay sau đó cánh tay đảo qua, đẩy cả bàn nước ngã xuống mặt sàn, khiến bình nước thủy tinh vỡ tan tành, thành một đống hỗn độn. Anh đứng dậy một cước đá mạnh cái bàn tròn, khiến nó văng mạnh vào trong tủ đầu giường, trong tiếng vang lớn mà rít gào: “Tôi đã nói ‘No’! Cậu có nghe hay không vậy hả? No, no, no! Con mẹ nó, tôi chính là không muốn gặp thêm một đứa bác sĩ nào nữa, sau đó lại uống thêm một đống thuốc loạn thất bát tao mạc danh kỳ diệu! Thân thể này là của tôi, tôi con mẹ nó mới là chủ nhân, không cần phải để người khác dạy tôi phải điều khiển nó thế nào!”

Tâm tình của anh hiện tại chính là không cách nào khống chế được nữa! Giờ khắc này, anh đã không còn là một vị FBI luôn bình tĩnh kiềm chế, ngạo nghễ chẳng màn thế sự nữa, Lý Tất Thanh không thể tưởng tượng, rốt cục phải gánh chịu áp lực tâm lý nhiều tới thế nào, mới có thể khiến cho một người đàn ông cường ngạnh cứng cỏi như thép này lại khủng hoảng tinh thần thành bộ dạng này!

Nếu tiếp tục thế này nữa anh ta chắc chắn sẽ bệnh tâm thần, phải mau chóng tìm cách trấn an và ổn định lại tinh thần cho anh, nhưng trước đó, phải tắt đi chốt mở phần tâm tình hung dữ này của anh đã. Lý Tất Thanh thử tới gần, để tay lên đầu vai của đặc vụ liên bang, nhẹ nhàng trượt đi theo cánh tay: “Rio, thả lỏng chút nào, hít thở, hít thật sâu …”

Thanh âm và động tác của cậu đều rất dịu dàng, mang theo ý thôi miên, cách làm của cậu như vậy vốn dĩ mang lại hiệu quả rất tốt — nhưng cậu nhất thời đã quên mất đi một điểm kiêng kị nhất — đối với một đặc vụ đã nhận được huấn luyện nghiêm ngặt như Rio, cậu không nên ở trong trạng thái hết sức căng thẳng mà tiếp cận phía sau anh!

Tay cậu từ đầu vai xoa xuống dưới cơ thể của Rio, đồng thời lúc đó, người đó lập tức phản xạ có điều kiện mà bóp chặt lấy cổ tay của cậu, nâng đầu gối lên đá mạnh xuống tiểu phúc yếu đuối của đối phương!

Lý Tất Thanh nghĩ bản thân mình có thể né tránh được đòn này, mặc dù nó rất nhanh, thế tới rào rạt. Thế nhưng, trong nháy mắt cậu lại chần chừ, sau đó để mặc cho cú đá nặng nề này giáng thẳng vào tiểu phúc của mình. Đau nhức tựa như tâm điểm, rồi như một hàng rào điện bắt đầu lan tỏa ra khắp toàn thân, cậu cảm giác như nỗi đau như nội tạng bị búa tạ gõ thành từng mảng nhỏ vậy. Sau khi phát ra tiếng kêu lớn, cậu lui bản thân mình rồi gục ngã dưới sàn nhã, cuộn thành một đống bắt đầu rên rỉ.

Rio đứng yên ở đó, nhìn cậu, dường như không phản ứng được rốt cục là có chuyện gì xảy ra. Anh đánh cậu ư? Với một Lý Tất Thanh không hề có năng lực phản kháng mà vận dụng hết toàn bộ sức lực ư? Đây chính là cậu nhóc, mà anh vẫn luôn nỗ lực bảo hộ, luyến tiếc không để cho cậu chịu chút tổn thương nào, thậm chí ngay cả khi đứng trước mâu thuẫn giữa an nguy của cậu và công việc, anh vẫn không hề chút bận lòng mà lựa chọn vế trước … Anh chính là như vậy mà tổn thương cậu …. Trời ạ? Anh điên rồi sao?

Vị đặc vụ liên bang tóc đen run môi, anh chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn tay về phía cậu nhóc đang nằm trên sàn nhà, nhưng khi sắp đụng vào cơ thể cậu thì lại lùi về, rồi lại đưa tay ra, rồi lại lùi về — đến bây giờ anh vẫn không cách nào tin được, người có thể ra tay với Lý Tất Thanh lại là chính mình, điều này khiến cho anh bắt đầu hoài nghi về khả năng khống chế của chính mình, mà bản thân anh trước giờ lại không phải là một người thiếu tự tin như thế. Bình tĩnh, tự tin, lợi hại, cùng khả năng khống chế với sự vật chung quanh mạnh, chính là tính chất đặc biệt của anh, mỗi người đều có một tính chất đặc biệt thâm nhập cốt tủy —- nhưng mà giờ khắc này, nó bắt đầu nứt ra.

“Tất Thanh …” Anh thì thào, thống khổ mà kêu, muốn nói ra câu xin lỗi, nhưng đến cuối cùng câu gì cũng chẳng thể thành lời.


Cậu nhóc người Hoa chống đỡ cơn đau nhức lúc ban đầu, bắt đầu hít thở nhịp nhàng lại. Cậu nghiêng người qua, lung lay mà muốn thử đứng lên, thấy vậy đặc vụ liên bang nhịn không được mà đỡ cậu.

“Không có việc gì, hiện tại không còn đau nữa rồi.” Lý Tất Thanh cho anh một nụ cười thoải mái. “Tôi không nên chưa nói gì cả đã chạm vào anh, đã quên phản ứng tự vệ theo nghiệp vụ của anh …”

Cho tới bây giờ, cậu vẫn không hề tức giận, chỉ là tự trách mình.

Cậu chưa từng tức giận với anh, ngược lại, lần nào cũng là anh phát hỏa với cậu, trách cứ cậu, hạn chế cậu, uy hiếp cậu.

Cậu luôn yên lặng mà quan tâm anh, vì anh làm cơm, canh giữ ở bệnh viện chăm sóc anh, ban ra đại ân trong công tác của anh, còn anh lại bận rộn tới mức khi cậu bị thương chỉ ghé qua bệnh viện thăm cậu được hai lần.

Cậu nhu hòa, sạch sẽ, khả ái, khoan dung, cơ trí, tài hoa hơn người … xứng với toàn bộ các từ ngữ tốt đẹp nhất trên thế giới này, mà bản thân anh, lại là một tên cố chấp cuồng hào nhoáng bên ngoài, một tên nghiện, một tên bệnh tâm thần!

“Đừng có lộ bộ mặt trầm thống áy náy tự trách như vậy, cũng không phải lỗi của anh … Hey, đặc vụ, anh ở trong ấn tượng của tôi là một bộ dáng luôn khí phách, phải biết rằng tôi thích bộ dáng đó của anh, còn bộ mặt này của anh sẽ khiến tôi có cảm giác tội lỗi đó.” Cậu nhóc đùa giỡn mà nói.

Cậu nói thích anh — cho dù bản thân phải chịu đựng sự khó chịu, cậu vẫn mỉm cười nói thích.

Rio cảm giác có một thứ trong cơ thể mình — không quản nó là tình cảm, tinh thần, hoặc là linh hồn gì gì đó, không quan trọng — những thứ làm chủ tể trong đại não của anh, dưới một nụ cười của cậu mà ầm ầm lở, sau đó lại dùng một phương thức khác hoàn toàn xa lạ mà tổ hợp lại một lần nữa.

Anh vẫn là Rio, nhưng lại khác với một Rio mờ mờ ảo ảo trước đây.

— Một Rio yêu Lý Tất Thanh.

Anh liều lĩnh ôm chặt lấy cậu nhóc trước mặt mình, hận không thể đem chính mình biến thành một ngọn lửa, chỉ vì cậu giữa ban đêm băng thiên tuyết địa mà sưởi ấm cho cậu, chỉ cần một câu nói của cậu mà thôi!

Cậu hoàn toàn không biết mình vừa làm ra được hành động vĩ đại gì, cậu chỉ hời hợt chinh phục một người đàn ông cường hãn, dũng mãnh sắc bén tựa như con sư tử này, đang trong trạng thái tâm lý lo nghĩ và hậm hực, tâm lý phòng bị yếu nhất.

Cậu chỉ cảm thấy trong cái ôm này truyền đến nhiệt độ và kiên quyết, đó chính là thứ mà cậu đã trăm phương ngàn kế muốn có được, nhưng đến thời điểm chân chính có được, cậu lại bắt đầu chột dạ — cậu đã chiếm được lòng tin chẳng hề lưu giữ lại chút gì của vị đặc vụ tóc đen này.

Tôi mới chính là kẻ hào nhoáng bên ngoài … Cậu ở trong lòng yên lặng mà phỉ nhổ bản thân, thế nhưng, ngay từ đầu khi cậu đã lựa chọn con đường này, thì đã tự mình cắt đứt cơ hội quay đầu lại của mình rồi.

Cậu phải tiếp tục dựa theo mục đích ban đầu mà bước tiếp, không thể quay đầu lại, không thể quẹo lối khác, không được để bản thân chìm đắm vào phong cảnh ven đường, mà từng bước một đi xuống.

Cậu đưa hai tay ôm lấy phần lưng dày rộng rắn chắc của đặc vụ tóc đen, ôm lấy anh, lắng nghe tiếng nhịp đập tim của đối phương, sau đó nhẹ giọng nói: “Lên giường nằm chút được không, nằm xuống sẽ thoải mái hơn.”

Đặc vụ vẫn để mặc cho cậu đưa mình tới cái giường đôi rộng lớn sâu trong góc phòng, tay chân đau đớn chết lặng tiếp xúc chăn mềm mại, lại có mùi hương xà phòng nhẹ. Lý Tất Thanh đưa tay lau đi mồ hôi trên trán anh, “Anh có muốn uống nước không, hay là chút gì khác?”

Rio trầm mặc, giãy dụa, cân nhắc mà kiềm chế khát vọng thuốc của cơ thể, nếu như có thể uống nó, anh sẽ nhanh chóng khôi phục lãnh tĩnh và lý trí, đồng thời duy trì bản thân. Nếu như cứ mặc kệ nó, chẳng biết nó sẽ khiến anh biến thành cái dạng gì, anh không muốn sau khi thanh tỉnh lại một lần nữa thì lại nhìn thấy cậu nhóc anh yêu thương nằm trên sàn nhà rên rỉ, tuyệt đối không thể!

Anh cam chịu mà nhắm mắt lại: “… Trong túi du lịch của tôi, cái túi nhỏ ở tận cùng bên trong, có 3 bình thuốc, giúp tôi lấy lại đây!”

“Biết rồi!” Lý Tất Thanh chạy đi ra ngoài, túi du lịch còn để ở trong xe. Vài phút sau cậu trở về, mang theo hành lý của họ, từ đó tìm lấy 3 bình thuốc nhỏ không có nhãn hiệu ra. Cậu đưa lên trước mặt Rio: “Là cái này?”

Rio gật đầu. Đối phương lập tức rót ly nước, mắt thấy anh mở bình thuốc, nuốt một nắm thuốc viên tầm nửa lòng bàn tay xuống cổ họng.

“Mấy thứ thuốc này là thuốc gì vậy, sao lại uống lượng lớn như thế?” Lý Tất Thanh nhịn không được hỏi.

Rio theo thói quen mà nhíu mày, thoạt nhìn là bộ dáng không muốn trả lời, lại chẳng muốn nói dối.

Cậu nhóc nghĩ sự tình có chút nghiêm trọng, kiên nhẫn truy vấn: “Anh không nói cũng không được, tôi sẽ lấy thuốc tới bệnh viện, kiểm tra thì sẽ biết thôi.”

“Sertraline Hydrochloride, Buspirone Hydrochloride, cùng với Alprazolam.” Đặc vụ dùng thanh âm cực thấp mà nói.

Lý Tất Thanh suy tư một hồi, cảm giác mấy tên thuốc này có chút quen tai. Dù sao cái này cũng không phải chuyên môn nghiệp vụ của cậu, nhưng nếu nó liên quan tới sống chết gì đó, thì mỗi phương diện cậu đều từng đọc lướt qua một ít … Từ đơn cuối cùng dường như kích hoạt rồi trí nhớ của cậu, cậu kinh ngạc mà kêu lên: “Mấy … mấy thuốc này đều là thuốc điều trị neurotic disorder, panic disorder, depression, hoặc là những chứng bệnh về cản trở tinh thần …”

“— hoặc là toàn bộ.” Nắm tay của vị đặc vụ tóc đen siết chặt bên người, tuyệt vọng mà nói.

Anh nhìn qua khổ sở tới mức dường như muốn đem bản thân mình triệt để tiêu hủy trên thế giới này vậy, rốt cục đã xảy ra chuyện gì với anh? Lý Tất Thanh nghĩ chính mình phải làm chuyện gì đó, không chỉ là vì trấn an Rio, mà cũng chính là muốn đập chết đoạn quá khứ nghĩ tới mà đau lòng kia, nó tựa như màn đem chui ra từ sau phía sau cánh cửa rồi dần lan tỏa, lửa cháy mạnh thiêu đốt tại chung quanh, để hai người họ vây lại trong một góc không còn chỗ trốn.

Cậu nắm chặt lấy tay Rio, đem hai tay anh đặt vào trong lòng ngực, tựa như đó là một loại nghi thức muốn truyền tâm tình bản thân tới anh — nhiều tâm tình phức tạp như vậy, phảng phất chính anh cũng khó mà giải thích được rõ ràng, thế nhưng trung tâm nhất, cũng chính là một dạng cực mạnh liệt nhất, cậu muốn dùng hành động của mình mà tiến theo khẳng định —

Cậu cúi đầu xuống, hôn anh.

Đơn giản mà mở ra đôi môi lạnh lẽo mà ướt át, cậu đưa đầu lưỡi của mình vào, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc của đối phương, hôn anh thật sâu.

Cậu lại lệch khỏi quỹ đạo … Quỹ đạo chết tiệt, nhưng còn cách nào khác nữa đâu? Anh tựa như một phong cảnh tuyệt đẹp bên đường, đẹp tới mức khiến người khác lưu lạc, đáng giá để cậu phải di chuyển bước chân mà dám bội ước giao dịch với ma quỷ, nói ra một câu mất tính mệnh: “Thật đẹp nha, xin mời dừng lại một chút!”

Tay của Rio nhẹ nhàng giãy ra khỏi ràng buộc không lực của đối phương, chậm rãi đưa lên phía sau cái cổ mềm mại của cậu, nâng cổ của cậu lên tăng thêm độ sâu của nụ hôn. Dường như anh đã bắt đầu phản ứng lại, lại tựa như mộng du, mang theo sự chuyên chú không quan tâm chút nào quan tâm tới thế giới này nữa.

Anh thầm nghĩ muốn chết chìm trong nụ hôn này — anh mong đợi lâu tới vậy, cũng trốn tránh lâu tới vậy, lại không khống chế được phần dây thép tự chế duy trì cân đối ở trong tình huống gian nan này, rốt cục có thể không cưỡng ép chính mình nữa, không cần phải ép buộc chính mình.

Còn về phần nụ hôn này có ý nghĩa gì, là một cách để an ủi, hay là một sự nếm trải của phần tình cảm đã bắt đầu thức tỉnh, lúc này anh không muốn suy nghĩ.

— Có quan hệ gì đâu, bọn họ chính là đang hôn nhau. Chí ít giờ khắc này, họ chính là thuộc về đối phương.

Dược lực bắt đầu phát huy tác dụng, Rio nỗ lực muốn nắm chặt lấy phần lý trí đang ngày càng không rõ này, muốn hưởng thụ thiên đường này nhiều hơn nữa, nhưng thần kinh mệt mỏi rã rời biến đổi bất ngờ cũng không chịu nổi giày vò của anh, anh không cách nào chống cự mà chìm vào trong bóng tối — nhưng đến giây phút cuối cùng, anh vẫn nắm chặt lấy cổ tay của cậu.

Trừ phi đối phương quyết ý giãy ra, bằng không anh tuyệt không buông tay.

Khi Rio tỉnh lại, thì cảm giác đại não mình như mới vớt từ dưới nước lên, mờ mịt chưa rõ chuyện gì. Anh nâng lên cánh tay phải để xem đồng hồ, thì mới phát hiện bàn tay mình còn nắm cổ tay của một người khác. Sửng sốt vài giây, anh mới ý thức được trước đó đã xảy ra chuyện gì —- nó phản phất như một giấc mộng. Anh thoáng nâng người, liền thấy Lý Tất Thanh đang nằm bên cạnh, đôi lông mi ẩn dưới mái tóc tán loạn, ngủ rất say.

Cậu nghiêng thân nằm, tay phải cố gắng giơ dài ra, dường như để cho anh có thể nắm thoải mái, nhìn lớp vải gra ở phần lưng của cậu có thể thấy được, cậu chính là duy trì tư thế ngủ này, để không làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của đối phương.

Rio yên lặng mà nhìn chằm chằm vào cậu, sau đó cúi đầu, dùng gương mặt chạm vào mái tóc màu nâu mềm mại của đối phương, một sự thỏa mãn trước đây chưa từng có tràn ngập cơ thể anh, từ từng lỗ chân lông tràn đầy ra, khiến cho anh sản sinh một ý niệm trong đầu rằng dù cho giờ đây cả thế giới này có bị hủy diệt cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Cậu nhóc kinh hãi tỉnh lại, nhìn thấy gương mặt kề sát bên mình thì chút giật mình: “Anh tỉnh …” Cậu ngồi dậy trên giường, xấu hổ mà xoa mái tóc rối bù: “Xin lỗi, tôi cứ vậy mà ngủ quên mất …”

Rio nhìn cổ tay cậu hiện rõ một lằn đỏ, nhất thời không biết phải mở đầu như thế nào — về nụ hôn trước đó, nó có ý nghĩa gì? Anh có cần chủ động nhắc tới nó trước không, hay là đợi đối phương mở miệng giải thích trước …. Hay đó chỉ là một loại ảo giác phi hiện thực? Lúc đó não anh đang trong một trạng thái không ổn định, hình ảnh đó có thể không phải là một chứng cứ xác thực … Nhưng nó quả thực là một nụ hôn mà, phải không? Anh mất hồn mất vía mà suy tưởng, càng thêm khát vọng nhận được câu trả lời trả lời thuyết phục khẳng định của đối phương.

“Nó là một nụ hôn, phải không?” Rio dùng giọng nói khàn khàn mà hỏi, đồng thời cảm thấy cách nói chẳng đâu vào đâu của mình mà xấu hổ — vì sao anh lại chẳng thể uyển chuyển hơn, kỹ xảo hơn, tránh cho đôi bên đều thấy xấu hổ?

Lý Tất Thanh cúi đầu, ngón tay vô ý thức mà nắm chặt lấy hoa văn trên gra giường, lắp bắp mà trả lời: “Tôi không biết … Có lẽ là vậy … Lúc đó tôi cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ là nhìn anh có chút … thoạt nhìn có chút khó chịu, tôi muốn làm gì đó, có thể khiến anh dễ chịu hơn một chút … Tôi biết tôi rất hoang đường, khiến anh cảm thấy —” Cậu nghẹn giọng, tựa như mới bị ép phải nuốt xuống một viên thuốc đắng. “Khiến anh cảm thấy ghê tởm phải không?”

“Cậu chính là dùng cách này để an ủi người bệnh phải không, ý tôi là, mặc kệ đối phương là ai?” Sắc mặt Rio ảm đạm.

Cậu mờ mịt lắc đầu: “Trên thực tế, tôi chưa từng làm thế cả, anh có thể nghĩ lúc đó đầu tôi bị đổ nước đi … Trời ạ, tôi cũng không biết mình làm cái gì nữa!” Cậu chân tay luống cuống mà nói. “Tôi rất xin lỗi! Rất rất xin lỗi! Quên chuyện này đi, được không? Coi như chưa từng xảy ra chuyện gì hết, được không, tôi xin anh!”

Quên đi? Coi như chưa từng xảy ra chuyện gì hết? Đây chính là câu trả lời thuyết phục mà Lý Tất Thanh cho anh, bao gồm luôn cả đồng tình và thoải mái …

Được rồi, anh sẽ quên đi, vì Molly, cũng vì để hai người họ sau này có thể thoải mái sống chung —- anh còn có thể làm thế nào được nữa đây? Bức bách đối phương thừa nhận một phần tình cảm mà ngay cả chính người đó còn không thể tin tưởng? Hay là hoàn toàn chẳng để ý đến ý nguyện của đối phương, cứ vậy mà biểu lộ, sau đó đem quan hệ vốn dĩ hài hòa thành một thứ quan hệ loạn thất bát tao? Anh không dám tưởng tượng nếu như Molly biết chuyện này, từ bên biển xa xôi kia trở về đây muốn anh cho một câu trả lời rõ ràng, anh sẽ dùng biểu tình gì để đối mặt với cô đây!

Quên đi … Cũng tốt, coi như một trò đùa quá mức vậy, để tất cả trở lại điểm ban đầu, đây chính là cách xử lý lý trí nhất … Đem toàn bộ tâm tình cuồn cuộn này áp vào tầng nham thạch sâu nhất, Rio ở trên mặt hiện lên một nụ cười vui đùa: “Cậu chính là đang muốn hối lộ cảnh sát để người đó giúp cậu che lấp đi hành vi phạm tội, thì phải cố gắng thêm nữa đi, cậu nhóc!”

Sau khi đối phương nghe anh nói thế, nét mặt khẩn trương cũng dần trầm tĩnh lại: “Cái này …. Không tính là hành vi phạm tội đi?”

“Phải chứ, vậy chắc cậu không ngại tôi nói với Molly thuận miệng rằng, em trai của chị đã cùng hôn phu của chị tiến hành hô hấp nhân tạo đi?”


“— Không!” Cậu phát ra tiếng thét. “Anh không thể nói cho cô ấy nghe! Suy nghĩ lại di, nếu như cô ấy biết tôi xém chút nữa chết chìm trong hồ, mà anh lại uống một thứ thuốc chẳng rõ ràng, thì kết quả sẽ thế nào đây!”

Rio tưởng tượng một chút sắc mặt của Molly lúc đó, nhịn không được rùng mình một cái: “Được rồi, theo như cậu nói, chuyện này chúng ta phải ếm vào sâu trong bụng — nhưng từ hôm nay trở đi, quần áo hai tuần liền cậu phải giặt.”

Lý Tất Thanh liền đáp ứng: “Thành giao! Nói thì định!”

Rio xốc chăn, nhìn áo khoác đầy nếp nhăn trên người mình: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”

“Năm, hoặc là sáu tiếng gì đấy, bên ngoài bắt đầu tối rồi.”

“Khó trách tôi cảm thấy dạ dày có chút đói, đi ra ngoài ăn chút gì đi, hôm nay hình như mới ăn một lần.”

“Là nửa cái.” Lý Tất Thanh sửa chữa. “Trên đường có ghé ngang qua tiệm thức ăn nhanh mua hamburger, tôi chỉ ăn được nửa cái, nó thật là quá khó ăn.”

“Có thể chúng ta sẽ tìm được một quán ăn nào đó đỡ hơn ở trên trấn.”

“Sau bữa tối có cần tới cục cảnh sát địa phương không? Tôi vẫn nghĩ người mẹ đó có chút đáng ngờ, Renee rất có khả năng không phải do bà ta giết.”

“Vì sao?”

“Bà ta là một người bị bệnh tâm thần phân liệt, loại sát nhân điên cuồng này sẽ trực tiếp dùng đao mà đâm, chỉ không phải là lấy dây buộc hai tay của người bị hại thành một nút thắt, rồi lại cẩn thận cạo đi nhãn hiệu của chiếc túi đeo bên hông.”

Vị đặc vụ liên bang suy nghĩ 1 chút về thi thể đó, chợt nói: “Cậu chính là dựa vào căn cứ mà suy đoán hung thủ không chỉ gây ra một vụ?”

“Cô bé đó trong miệng cùng xoang mũi không có nước bùn và tảo, nghĩa là sau khi chết mới bị ném xuống hồ, chí ít ở phương diện xác, thì gã là một tên già đời.”

Hai người vừa bàn về vụ án vừa thay đổi áo khoác, sau đó cùng nhau ra khỏi phòng.

Lúc đi ngang qua đại sảnh, thì người phụ nữ trang điểm rất đậm kia dùng ánh mắt kì quái đánh giá bọn họ: “Anh ta thoạt nhìn khá hơn hồi trưa đó,” Bà bĩu môi nhìn Rio, thăm dò mà hỏi Lý Tất Thanh. “Tôi còn tưởng anh ta bị bệnh nặng.”

“Không, ảnh chỉ là ngủ một giấc thôi.” Cậu trả lời.

Bà nghĩ cậu nhóc lúc này ôn hòa cùng với cậu nhóc rít gào hồi trưa quả thực là hai người. Thế nhưng có thể hiểu được, tâm tình thanh niên muốn tìm bất mãn chính là như thế, xem ra bà đưa đúng chìa khóa phòng rồi. “Chiếc giường king size trong motel chúng tôi rất tốt, đúng không?” Bà tự hào mà nói. “Hai người có thể ngủ rất thoải mái.”

Rio cùng Lý Tất Thanh nhìn nhau một chút, không hẹn mà cùng nhau mở to mắt, trên mặt có chút nóng: Quên mất trong phòng chỉ có một cái giường đôi — đêm nay ngủ thế nào đây? Nếu như giờ lại yêu cầu mướn thêm 1 phòng, có phải là có chút giấu đầu hở đuôi hay không?

Lý Tất Thanh do dự chốc lát, nói với bà chủ sau quầy tiếp tân: “À, hay là đổi thành phòng hai giường đơn cũng được.”

Đối phương hài hước mà bĩu môi với hai người họ, bỏ lại một câu: “Hai người nghĩ lúc này còn cần sao?” Sau đó tiếp tục vùi đầu tính tiền của mình.