Sát Thanh

Chương 11: Hương hoa trên giấy

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Tên bị tình nghi trẻ tuổi còn láu cá hơn trong dự liệu của Rio. Anh cùng Robert đã thay phiên thẩm vấn y tròn 1 ngày 1 đêm, dưới cơn đói, buồn ngủ cùng sự thế tiến công tâm lý cường đại, sắc mặt của thằng nhóc Mỹ lai này bắt đầu u ám, tinh thần từ từ tiều tụy, nhưng cái miệng vẫn cứng như đá sỏi trên sa mạc, cường ngạnh như cũ.

“Tôi không nhận tội.” Hai tay của Reg bị còng vào thanh kim loại trên mặt bàn, thân thể hơi lệch, nét mặt tự nhiên mà bắt chéo chân. “Các anh không cần phí lời đâu, cứ để chính phủ kêu 1 luật sư tới cho tôi đi.”

“Mày bị chúng tao phát hiện ngay tại hiện trường, chứng cứ xác thực, dù cho có mời một luật sư nổi tiếng nhất cũng chẳng giúp được mày đâu! Tao khuyên mày tốt nhất nên thức thời 1 chút, đừng có mong mỏi sẽ thoát tội. Chủ động nói ra hành vi phạm tội của mày, tranh thủ giảm được hình phạt, nếu như thái độ nhận tội tốt, nói không chừng có thể ít lại được vài năm đó.” Robert lại một lần nữa cưỡng bức lợi dụ.

“Chứng cứ vô cùng xác thực?” Reg dùng ngữ khí đùa cợt hỏi lại. “Hành động truy bắt của các anh, chỉ có thể chứng minh được tôi có ý đồ tạo thương tổn cá nhân đối với Quentin mà thôi, hơn nữa vẫn chưa thành công, không phải nó còn sống rất tốt đó sao? À, nhiều lắm thêm 1 tội nhốt người trái phép 2 tiếng.”

Robert vỗ mặt bàn: “Từ vụ giết người thứ hai, trong cơ thể người bị hại đã kiểm nghiệm ra được DNA, sau khi so sánh đối chiếu thì hoàn toàn trùng khớp với mày! Chỉ cần chứng cứ này thì cũng đủ phán mày tội mưu sát rồi!”

“Vậy cũng chỉ có thể chứng minh được rằng trước khi nó bị sát hại đã từng làm tình với tôi thôi, thế nhưng đó là hai bên tình nguyện mà, với lại tôi có thể khẳng định nó đã đủ 16 tuổi, chắc không tính là cưỡng gian đâu ha?”

“Trong ba lô của mày phát hiện hung khí cùng hoa tường vi, đều là bằng chứng, đủ để chứng minh mày chính là hung thủ của 3 vụ án sát nhân liên hoàn kia.”

“Vậy xác thực có thể chứng minh được rằng tôi là một người sùng bái tên sát nhân hoa hồng thôi, chuẩn bị mô phỏng theo thủ đoạn gây án của người đó, nhưng ý đồ không thành — nhưng kế hoạch đó còn chưa tạo sự thương tổn cho người nào mà.” Reg khiêu khích mà nói. “Dựa theo pháp luật Mỹ, cố ý thương tổn chưa đủ tội để bị bắt đâu, các anh có thể phán tôi được bao nhiêu năm? 8 năm? 10 năm? Hay là chỉ cần đưa ra 100.000 đô là có thể bão lãnh, đúng không?”

Y đặt hai tay trên mặt bàn kim loại, hai tay chống cằm, đưa ra một nụ cười tràn ngập ác ý với vị đặc vụ liên bang.

Sắc mặt Robert tái mét, không muốn tốn hơi thừa lời, đẩy mạnh cái ghế, đứng dậy rời khỏi phòng thẩm vấn.

Partner của y đang cầm cà phê đứng ở bên ngoài phòng giám thị, Robert cầm lấy ly cà phê chỉ còn phân nửa uống sạch 1 ngụm rồi quát lớn: “Cái thằng khốn đó chính là — như cái câu tục ngữ Trung Quốc mà anh từng nói đó —- lợn chết không sợ nước sôi.”

Nét mặt hổn hển của y cũng không có ảnh hưởng gì tới Rio, đặc vụ tóc đen vẫn hơi hơi cười nhạt một chút: “Vô dụng thôi. Dù nó có cố chống chế thế nào, thì chỉ cần đem toàn bộ chứng cứ cùng trình tự thẩm vấn chính thức này nộp lên tòa án, thì 3 vụ mưu sát cấp 1 cùng 1 vụ mưu sát chưa thành cũng đủ bắt nhốt nó lại rồi, thủ đoạn hung tàn, ảnh hưởng ác liệt với người dân, nó 100% phải lên ghế tử hình rồi. Dù có không nhận tội, thì cũng chỉ có thể kéo dài thời gian thẩm lí và phán quyết mà thôi.”

“Tôi biết, chỉ bất quá thái độ thằng khốn đó quá kiêu ngạo ương ngạnh, thực sự làm cho người ta tức giận, nếu như quy định cho phép, tôi thật muốn đánh nó 1 trận — cho dù quy định không cho phép, thì tôi cũng rất muốn làm như thế!” Robert thở phì phì mà nói. “Tôi dám dám khẳng định, nó cũng chẳng khác gì đám phạm tội trước đây, dùng nhân quyền mượn cớ đùa bỡn và lợi dụng trình tự pháp luật, ở toà án chống đối với bên khống, nhiều lần kháng án lãng phí tiền nộp thuế nhân, thậm chí còn kêu gọi thống đốc bang cùng tổng thống hành chính can thiệp tuyên bố giảm hình phạt, đại xá hoặc tạm dừng chấp hành tử hình, cuối cùng có thể giảm được 7 8 năm thậm chí 10 năm hình phạt — nói không chừng đến lúc đó bang Oregon đã chính thức bãi bỏ chế độ tử hình. Cứ nghĩ như thế, tôi chỉ hận không thể trực tiếp đem thằng khốn đó bắn thẳng 1 viên, xong chuyện!”

“Đây là pháp luật — có thể anh không hài lòng, nhưng phải tuân theo.” Rio tổng kết, sau đó cầm lấy cái ly của mình, uống sạch đống cà phê còn sót lại. “Đương nhiên, nếu như nó phối hợp nhận tội, quá trình thẩm lí và phán quyết sẽ đơn giản hơn nhiều. Nhưng hiển nhiên ý định của nó chính là định giày vò chúng ta một trận: Nếu kết quả cuối cùng vẫn là đưa lên bàn tử hình, cần gì chiều theo ý chúng ta làm chi? Không bằng cố sức làm ra một trận gà chó không yên. Tên đó 8/10 chính là đang nghĩ như thế.”

Đối mặt với mấy thủ đoạn đanh đá như thế, Robert chỉ phải bất đắc dĩ, nói: “Chí ít ta còn có thể làm được 2 chuyện hả giận, 24 tiếng không cho nó ăn bất kì thứ gì, cùng với hạ nhiệt độ xuống 10 độ ở trong phòng thẩm vấn.”


Rio nhịn không được lộ ra tiếu ý, vỗ vỗ bờ vai của y: “Lần này tôi hoàn toàn ủng hộ anh.”

XXXXXXXXXXXXX

Hai tiếng sau, một đặc vụ đi ra từ phòng thẩm vấn, nói với Rio và Robert đang ăn bữa tối ở bên ngoài: “Tên nhóc kia lạnh tới chịu không nổi rồi, nói là nếu có thể thỏa mãn được điều kiện của nó, thì nó sẽ nhận tội.”

Robert buông nửa cái hamburger đang ăn, đứng dậy hỏi: “Điều kiện gì?”

“Nó muốn gặp 1 người, gọi là Lý Tất Thanh.”

Rio đang dùng khăn tay lau ngón tay trầm mặt lại: “Cậu đi nói lại cho nó biết hai chữ: Không được.”

“Chờ đã!” Robert gọi người đó lại, quay đầu nói với partner của mình. “Chỉ là gặp mặt thôi mà, chắc không sao đâu ha? Nó bị trói rồi, ở đây lại là cục cảnh sát, không có nguy hiểm nào đâu.”

Rio hỏi lại y: “Tôi nhớ anh có 1 đứa em trai đang học ở cấp 3, gọi là Sevilla, anh sẽ cho nó một mình đi gặp tên sát nhân liên hoàn sao?”

Robert bị anh hỏi liền nghẹn giọng, ngượng ngùng mà nói: “Chí ít tôi cũng sẽ hỏi ý nguyện của nó, chứ không phải tự tiện đưa ra quyết định nào giùm nó cả.”

Rio trầm mặc chốc lát, từ trong túi lấy ra lấy điện thoại, gọi 1 dãy số.

“Đúng vậy, tôi muốn gặp y! Các anh đang ở cục cảnh sát sao? Tôi sẽ lập tức tới.” Điện thoại di động truyền tới thanh âm của thiếu niên Hoa kiều đầy khẩn trương.

Rio cúp máy, giận chó đánh mèo mà trừng mắt nhìn partner của mình.

Robert trêu chọc bĩu môi nhìn anh: “Anh bạn à, bộ dạng hiện tại của anh chẳng khác gì một con gà mái bọc trứng hết á. Tất Thanh là một người trưởng thành, cậu ta hoàn toàn có năng lực cùng quyền lợi đưa ra quyết định hành vi cho chính bản thân mình. Tôi không nghĩ có thanh niên 21 tuổi muốn có 1 ông ba lớn hơn mình 8 tuổi đâu nha.”

“… Đây không phải là chuyện liên quan tới anh!” Rio ngữ khí đông cứng mà trả lời.

“Chỉ là nhắc nhở thiện ý mà thôi,” Robert nhún nhún vai. “Nếu như anh muốn cùng cậu ta phát triển thêm một bước, thì loại tâm tính này không tốt đâu.”

Cái gì gọi là “Phát triển thêm một bước” chứ hả? Rio đang muốn hỏi thì Robert đã rất thức thời lẻn đi mất.

Nửa tiếng sau, thiếu niên Hoa kiều thở hồng hộc mà chạy tới cục cảnh sát, vừa nhìn thấy Rio liền nói: “Reg, Reg chính là hung thủ sát nhân liên hoàn sao? Trời đất, các anh không bắt sai người chứ?” Cậu nắm chặt cánh tay của Rio, dùng nét mặt khổ sở mong muốn câu nghi vấn được phủ định nhìn vị đặc vụ liên bang.

“Có nhớ kỹ đề nghị của cậu không? Chúng tôi theo dõi Quentin, ở ngay tại hiện trường bắt được y.” Rio trực tiếp trả lời.

Nét mặt Lý Tất Thanh nhất thời âm u, có chút thất hồn lạc phách cắn cắn môi môi: “Đúng vậy, kỳ thực tôi đã sớm nổi lòng nghi ngờ trong tiềm thức với y rồi, chỉ là bản thân không muốn thừa nhận mà thôi … Dù sao chúng tôi cũng là bạn …”

“Cho nên tôi nghĩ cậu không nên gặp nó thì tốt hơn.”

“Không, tôi muốn gặp y.” Lý Tất Thanh kiên trì nói. “Dù thế nào, thì chúng tôi hiện tại vẫn là bạn.”

Rio ngưng mắt nhìn cậu vài giây, sau đó ngầm đồng ý xoay người đi tới phòng thẩm vấn

Lý Tất Thanh đi theo phía sau anh, vào cửa phòng thẩm vấn. Reg đang bị trói tay vào thanh sắt bàn kim loại vừa nhìn thấy cậu, thì trong đáy mắt đột nhiên phóng xuất một tia sáng, khóe miệng hơi mỏng nhếch lên 1 nụ cười lạnh lẽo, tựa như đây là lần đầu tiên tiên họ gặp mặt vậy: “Hi!”

“Hi!” Lý Tất Thanh ngồi xuống ghế đối diện bàn, nét mặt u buồn mà nhìn y. “Khí sắc của cậu nhìn qua khá xanh … cậu rất lạnh à?”

“Vừa lạnh vừa đói. Thế nhưng gặp được cậu, tôi cảm thấy tốt hơn rồi.” Reg vươn đầu, dùng ánh mắt gần như tham lam mà nhìn cậu, bỗng nhiên quay đầu đưa ra yêu cầu với vị đặc vụ liên bang đang đứng bên cạnh. “Tôi muốn nói chuyện riêng với cậu ta.”

“Không được!” Rio kiên quyết cự tuyệt. “Đừng có được 1 bước lân đằng đầu.”

“Vậy tôi không có gì để nói cả, các anh tiếp tục hạ thấp nhiệt độ xuống đi.” Reg lạnh lùng nói.

Robert kéo Rio ra ngoài cửa, thấp giọng nói: “Tôi nghĩ, tên này hiện tại tựa như một con ác ma đầy tội lỗi rốt cục tìm thấy được vị linh mục ở giáo đường muốn được sám hối vậy, chỉ muốn nói hết ra mọi tội lỗi của mình với người đó. Nếu như Tất Thanh chính là người có thể giải trừ được khúc mắc trong lòng nó, thì nó sẽ đem hết toàn bộ hành vi phạm tội của mình, tựa như dòng socola nóng chảy được đổ ra khỏi miệng bình kín, sao chúng ta không thử 1 lần?”

“Nó đã dùng thủ đoạn rất tàn nhẫn giết chết 3 người rồi đó!” Rio cau mày, nghiêm khắc nhìn chằm chằm partner của mình, “Mà anh lại muốn tôi đồng ý, để Tất Thanh cùng cái tên tâm lý biến thái này một mình nói chuyện riêng trong phòng? Bộ anh nghĩ tôi bị điên à, đem sinh mạng của cậu ta đổi lấy cơ hội có thể lấy được lời thú tội của một tên sát thủ hay sao? Nếu như anh thật sự nghĩ như vậy, thì với tôi nó có nhận tội hay không cũng không quan trọng.”

Robert đành phải buông lỏng tay: “Được rồi, anh vô kiên bất tồi, cố chấp đã giành thắng lợi.”

“Tôi muốn nói chuyện riêng với y.” Một tiếng nói vang lên. “Tôi van anh, cho tôi nửa tiếng thôi, không, 20 phút cũng được.”

Rio thấy Lý Tất Thanh chẳng biết đã ra ngoài cửa từ khi nào. Ánh mắt của thanh niên Hoa kiều kiên quyết nhìn thẳng anh, khuôn mặt thanh tú nhu hòa viết rõ ràng “Tôi đã quyết định rồi, cho dù anh có cường liệt phản đối thì tôi cũng không bỏ cuộc đâu”. Dưới dự bảo trì trầm mặc của đặc vụ tóc đen, cậu nói tiếp. “Tôi sẽ rất an toàn mà, nếu như các anh còn lo lắng, có thể còng thêm 1 chân của y. Thế nhưng tôi nghĩ cũng không cần đâu, Reg chỉ là muốn tìm người nói chuyện thôi, nhưng không hy vọng người đó là cảnh sát.”

Rio lại trầm mặc chốc lát, miễn cưỡng mở miệng: “Vậy 20 phút — nếu như nó nói gì đó khiến cho cậu có cảm giác khó chịu, thì cứ đi ra. Biết không, tôi đã từng gặp qua 1 ví dụ rất rõ ràng: một tên phạm nhân mới vừa vào ngục, lại chọc giận tên hành xóm tù kế bên, bị cái tên biến thái kia đùa bỡn nhân tâm đến mức tinh thần tan vỡ, ngay đêm hôm đó tự sát trong ngục — cả hai bên chỉ nói chuyện chưa đầy nửa tiếng đó.”

Lý Tất Thanh gật đầu: “Tôi sẽ chú ý, anh yên tâm đi.”

Để ngăn chặn giám thị cùng nghe trộm của cảnh sát, Reg yêu cầu chuyển địa điểm nói chuyện sang văn phòng của cảnh sát trưởng Trevia — không có bất kì cảnh sát nào dám lắp đặt máy nghe trộm trong văn phòng cảnh sát trưởng. Hơn nữa để tránh việc nhìn thấy Rio nhịn không được ra quyền đấm thẳng vào mặt đối phương, nên cảnh sát trưởng Trevia đã cố ý nói có chuyện đi ra ngoài, tất nhiên sẽ không biết chuyện có người lấy văn phòng của mình sử dụng.

Sau khi cánh cửa gỗ nặng nề của văn phòng đóng lại. Hai tay Rio bỏ vào trong túi quần tây, dựa vào tường gần cửa, nhìn như không nhúc nhích, nhưng ngón tay trong túi quần không ngừng cọ quậy, tựa như đang gõ theo một tiết tấu để giấu diếm lo nghĩ. Thỉnh thoảng anh ngẩng đầu nhìn nhìn đồng hồ ở bên trên vách tường đối diện, đến cuối cùng khi còn 1 phút nữa là đến thời hạn, rốt cục nhịn không được đi tới trước cửa văn phòng, đưa tay để lên cửa.

Cánh cửa vô thanh vô tức mà mở ra từ phía trong, Lý Tất Thanh lại xuất hiện trước tầm mắt của anh. Rio cẩn thận nhìn kỹ thần sắc của cậu, lo lắng hỏi: “Y có nói gì với cậu không?”

Thanh niên Hoa kiều chậm rãi triển khai một nụ cười đạm nhiên đến hầu như trong suốt, nhẹ giọng nói: “Một ít việc tư thôi, tôi nghĩ y không muốn người khác biết.”

Robert cũng tiến lên hỏi: “Nó đồng ý nhận tội chứ?”

“Đúng vậy, nhưng phải chờ tới mai, giờ y nói y mệt muốn chết rồi, cần phải nghỉ ngơi một chút.”

Robert thở dài 1 hơi, nói: “Tụi anh đã bồi nó hơn 1 ngày rồi, chờ thêm 1 tối cũng chẳng có gì.” Y dặn dò một tên cảnh sát ở bên cạnh. “Cậu cho nó ăn chút gì đi, bỏ vào phòng giam, trông coi cho kỹ. Ngày mai chúng ta sẽ cùng công tố viên tới thẩm vấn.”

“Yes, sir.” Cảnh sát vừa mới tốt nghiệp này cung kính lớn tiếng trả lời.

Lái xe đưa Lý Tất Thanh vẻ mặt mệt mỏi đuổi về nhà trọ, một bầu không khí uể oải cũng bao trùm Rio.

“Thật sự không muốn nói gì với tôi sao?” Cuối cùng anh cũng hỏi đối phương, vẫn nhận được sự từ chối ôn hòa mà kiên định. “Tôi không sao, Rio, người bên cạnh mình xảy ra chuyện này, dù cho ai cũng sẽ thấy tâm tình nặng nề mà phải không. Tôi chỉ cảm thấy mệt, muốn ngủ 1 giấc mà thôi.”

“Được rồi, vậy cậu nghỉ ngơi đi.” Đặc vụ liên bang dùng một nụ cười đặc biệt ôn nhu hiếm thấy nói với cậu. “Mai sẽ không cần đi học đâu, tôi xin nghỉ 1 ngày giúp cậu.”

“Ngủ ngon.” Lý Tất Thanh cười cười với anh, rồi vào phòng ngủ của mình, đưa tay đóng cửa phòng. Cậu bước tới trước bồn rửa mặt, mở vòi nước, để nước lạnh tát vào mặt, sau đó đem toàn bộ mặt mình vùi vào trong nước

Dưới nước gợn sóng, thanh âm âm lãnh của Reg vẫn còn quanh quẩn bên màng tai của cậu, dưới mái tóc thâm sắc hơi xoăn, là hai mắt dài nhỏ tràn ngập dục vọng giết chóc muốn giết chết con mồi của dã thú, chúng nó tựa như con rắn không ngừng liếm ngang qua từng tấc da thịt của cậu: “Tất Thanh, bạn yêu của tôi ơi, cậu biết không, mục tiêu vốn dĩ của tôi không phải là Conllin … mà là cậu! Cậu mới chính là người, mà tôi muốn dùng từng cây từng cây đâm vào trong máu thịt, nghe tiếng kêu cùng tiếng rên rỉ mê người, thưởng thức hoa văn mỹ lệ đầy máu trên da thịt … Tôi muốn làm cái thi thể ấm áp nghe lời của cậu, đến tận khi thỏa mãn mà bắn ra …”

Trước khi hít thở không thông, Lý Tất Thanh mạnh mẽ ngẩng đầu ra khỏi mặt nước, khiến những giọt nước văng ra ở bên cạnh. Trong gương chiếu ra một khuôn mặt đầy nước đang không ngừng thở dốc, cậu nhìn thẳng vào trong đó, thật lâu, đến tận khi nước từ tóc chảy xuống khiến cậu không còn nhìn rõ nữa.

XXXXXXXXXXX

Sáng ngày tiếp theo, từ cục cảnh sát truyền tới một tin không hay: Reg, cái tên người bị tình nghi lớn nhất trong vụ án sát nhân liên hoàn của trường đại học bang Portland, đã bỏ trốn mất dạng.

Biện pháp vượt ngục của y lại đơn giản tới mức thần kỳ, nhưng lại cực kỳ có hiệu quả. Ngay hừng đông khi có nhóm cảnh sát thay ca, trong đó có Amanda, chẳng biết y đã dùng biện pháp nào đó đả động được tới lòng tốt của nữ cảnh sát trung niên này — rất có thể là lợi dụng lòng thương cảm bất tự giác sinh ra với y. Amanda đã từng có 1 đứa con trai cỡ tuổi y, hiển nhiên là một thanh niên tóc xoăn đầy mị lực đã kích phát được tình mẫu tử đã sớm chết non trong lòng bà, khiến bà sản sinh cảm giác bản thân cần phải bảo hộ y — y thuyết phục được bà mở cửa bước vào trong, sau đó tập kích bà, đặt bà xuống mặt đất, cướp chìa khóa, vào phòng thay quần áo thay một bộ cảnh phục, rồi cứ thế công khai trốn ra.

Lúc Rio nhận được điện thoại, đã lái ô tô tới thẳng cảnh cục, không bao lâu Robert cũng vội vã chạy tới. Nữ cảnh sát vừa phạm lỗi lớn kia cũng đã tỉnh, đang dưới sự an ủi của đồng nghiệp không ngừng khóc than.

“Để nước mắt thương cảm đó của chị dành cho lúc tử hình nó đi, còn giờ thì phải hành động thôi!” Rio không lưu tình chút nào nói. “Đi điều động toàn bộ camera quản chế giao thông của những con đường gần đây, xem có thể chụp lại được gì hay không, lập tức lục soát nhà nó, tìm kiếm toàn bộ các chu ti mã tích có thể làm lộ ra được hành tung của nó, thăm dò toàn bộ thân thuộc của nó tại bang này, xem họ có thể cung cấp được địa điểm lẫn trốn của nó hay không, để cảnh sát giao thông ở nội thành tiến hành kiểm tra các cửa trong nội thành.”


Với từ mệnh lệnh được tuyên bố cũng là các cảnh sát cùng đặc vụ nhất nhất chấp hành, Rio thì đi cùng Robert, dẫn đội chạy tới nơi mà Reg đã từng sống. Đó là một căn nhà hai tầng ở một vùng ngoại ô, được sơn màu trắng gạo, trong vườn trồng một vườn hoa tường vi, cánh hoa màu đỏ thẫm dưới dưới ánh mặt trời tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

Cảnh sát gần như lục tung nát cả căn nhà này, ở giữa phòng ngủ của Reg tìm thấy được không ít “Vật kỷ niệm giết chóc”, bao gồm cọc gỗ bén nhọn dính đầy máu đỏ đen, cái bật lửa kỷ niệm … thậm chí còn có cả bộ phận cơ thể của người bị hại, trong đó lâu đời nhất chính là một cái nhẫn bằng xương người, nó chính là bằng xương đốt sống lưng thứ bảy tạo ra, mặt bên trong có khắc tên viết tắt, có lẽ đó là tính danh của người bị hại — theo thứ này thì, những vụ án bị hành hạ tới chết ở trong các công viên, rất có khả năng là do tên sát nhân liên hoàn này gây ra, ở những góc âm u mà cảnh sát chưa từng phát hiện, thi thể hư thối, xương cốt khô mục, oan hồn còn đang bồi hồi rống khóc.

Ở trong một ngăn kéo kín, Rio tìm thấy được một cái hộp kim loại nhỏ bằng đồng không ngừng lóe sáng, có thể thấy được chủ nhân của nó rất hay mở. Anh mở nắp ra, lẳng lặng nhìn đống ảnh chụp bên trong.

Rio lấy ảnh chụp ra, từng tấm 1 để lên tay, toàn bộ có 7 tấm, những khuôn mặt thanh niên tuổi trẻ mà tuấn mỹ dào dạt thanh xuân trong các tấm ảnh. Rio ngừng thở, từng tấm mà xem kỹ, đến tấm thứ 5, thì anh nhận ra, đây chính là cậu thanh niên đã chết trong công viên rừng rậm kia; tấm thứ 6, chính là nam sinh viên đã bị phát hiện tử vong ở chỗ hẻo lánh ở trong trường trước đó; tấm thứ 7 …

Đó chính là bức ảnh có mặt cỏ đầy lá rụng làm nền, ánh sáng xuyên thấu qua từng ngọn cây xanh nhạt và cánh hoa đỏ thẫm, tạo nên từng vết lốm đốm trên cơ thể người đó, trong ảnh chụp, thanh niên châu Á đang ngửa đầu, tựa như đang ngưng mắt nhìn một mảnh lá xanh mới nhú ở trên cây, khóe miệng hiện ra một mỉm cười điềm đạm. Sợi tóc của cậu lay động trong gió, thậm chí trong cơn gió đang mang theo một hương thơm hoa tường vi của mùa hè.

Khuôn mặt đầy quen thuộc của thanh niên đó khiến cho Rio cảm thấy hàn lãnh thấu xương.

Trái tim của anh cảm giác một cơn gió lạnh đông đến đau, biến thành một khối băng, ngay cả máu trong người cũng đóng băng — anh nghĩ bản thân mình cả người đều đã đông cứng.

Tất Thanh … Tất Thanh! Trong lòng anh không ngừng kêu to, nhưng đôi môi cứng ngắc không thể phát ra thanh âm, đến tận khi Robert ở sau anh kêu 1 tiếng, dường như phá được ma pháp cấm cố thời gian, đẩy anh thoát ra khỏi hình ảnh đó, thì tiếng nói mới phá tan cổ họng anh —

“— Tất Thanh!”

Robert ngây ngẩn cả người, y chưa bao giờ nhìn thấy trên gương mặt luôn lãnh tĩnh của partner mình lại xuất hiện thần tình cuồng liệt như thế, đó chính là phẫn nộ và sợ hãi cực hạn.

“Anh nói gì cơ?” Y không khỏi run giọng hỏi.

Rio vừa chạy nhanh ra ngoài, vừa cầm lấy điện thoại không ngừng nhấn số, sắc mặt tái nhợt cùng ngón tay run rẩy của anh khiến Robert ý thức được, có chuyện cực kỳ khủng bố sắp phát sinh — hoặc là đang phát sinh rồi! Y vội vã chạy theo sau, ngay trước khi chiếc xe phóng như bay đã kịp mở cửa nhảy vào ghế phó mà ngồi.

“Rốt cục xảy ra chuyện gì?” Y lần thứ hai hỏi.

Ánh mắt đặc vụ tóc đen nhìn thẳng vào thủy tinh phía trước, sắc mặt như xanh xám cùng cơ thể căng thẳng như cung tên. “Là Tất Thanh! Nó đã sớm có mục tiêu từ trước rồi, không phải Collin, mà là Tất Thanh.”

“Gì cơ?” Robert giật mình. “Anh là nói Reg … Trời đất, nó vừa trốn ngục đó!”

“Chúng ta đều cho rằng nó sẽ bỏ trốn, hoặc là che giấu tung tích, thay đổi họ tên rồi rời khỏi bang Portland, thậm chí chạy qua bang khác. Nhưng lại quên mất rằng —” Thanh âm trầm thấp thuần hậu của Rio lúc này lại khô khốc như giấy ráp. “Loại sát nhân kiệt ngạo bất tuân như nó, dưới tuyệt cảnh sẽ không trốn chết, mà liều lĩnh xuất thủ lần thứ hai, tạo nên áp lực cho phía cảnh sát, đánh trả lại 1 đòn.”

“Mà lúc này mục tiêu mà nó lựa chọn, tất nhiên sẽ không vì lợi ích cá nhân nữa, mà chính là muốn thỏa mãn dục vọng nóng bỏng chân thực nhất trong lòng!” Robert rốt cục hiểu được sự sợ hãi của Rio, sắc mặt tái nhợt mà nói: “Chúa ơi, phù hộ cho chúng ta cản nó lại trước khi …” Nửa câu sau, y không dám nói ra lời.

“Tôi không thể gọi điện được.” Rio nhét ngược điện thoại vào trong. “Anh gọi cho Karolina, kêu cô ta tra tìm dãy số này.”

Robert luống cuống tay chân nhấn số gọi. Chân ga dưới chân Rio càng nhấn mạnh, chiếc SUV Cheverot màu đen tựa như mãnh thú rít gào không ngừng luồn léo trên đường, gào thét thẳng tới nội thành Portland.