Sát Thần

Chương 96: Một mạch giết tới!

Bao phủ toàn thân Thạch Nham là làn sương trắng lượn lờ. Hiếu sát, hung bạo, điên cuồng, đáng sợ , tất cả các lực lượng tiêu này chậm chậm bao phủ khắp toàn thân, trong đầu y hiện giờ chỉ có ý niệm giết năm tên Võ Giả của Ám Minh đứng ở giữa, Thạch Nham vẻ mặt lãnh khốc, linh xà do từng luồng lực lượng tiêu cực ngưng luyện thành phóng ra, điên cuồng quấn về phía Võ Giả của Ám Minh.

"Oành."

U Minh Quỷ Trảo của một gã Võ Giả Ám Minh mạnh mẽ chụp vào ngực Thạch Nham.

"Khà khà." Thạch Nham cười lạnh dữ tợn, thân hình đụng mạnh về phía Võ Giả của Ám Minh kia, mười ngón như mũi thương nhanh chóng để lại trên ngực Võ Giả của Ám Minh mười lỗ tay máu tươi đầm đìa.

Lúc tên đó kêu gào thê thảm, Thạch Nham đã lui lại nhanh chóng, tránh được luồng ánh sáng xanh nguy hiểm của một gã Võ Giả khác oanh kích đến sau gáy hắn.

Ba Từ Cức Vực Trường, yên lặng không ai phát hiện đã ngưng luyện thành công, hình thành chữ "Phẩm" phân biệt tản ra ở bên cạnh hai sườn cùng phía sau Thạch Nham.

Đứng ở chính giữa ba Từ Cức Vực Trường, Thạch Nham lãnh khốc nhìn năm tên Võ Giả của Ám Minh, cười lạnh: "Muốn giết ta sao? Khà khà, ta cũng muốn giết các ngươi."

"Giết"

Đám Võ Giả của Ám Minh đồng thời quát lạnh một tiếng, bốn người lại cùng vọt mạnh lên.

Tên ngực bị xuyên thủng năm lỗ máu, đột nhiên khoanh chân ngồi xuống, vẻ mặt âm trầm, từng cây châm nhọn bí hiểm nhỏ bé, đột nhiên bị hắn thúc dục từ lòng bàn tay hắn bắn mạnh bay ra.

"Võ kỹ Huyền cấp, U Minh Mang Thứ."

Hơn mười mũi nhọn nhỏ như ngân châm, mang theo hàn khí thấu xương, chợt lóe trong không trung rồi biến mất, như tia chớp bắn về phía Thạch Nham.

"Keng keng keng keng"

Tiếng leng keng của kim thiết va chạm nhau từ toàn thân Thạch Nham truyền đến, từng cây U Minh Mang Thứ vốn không thể đâm thủng Thạch Hóa Võ Hồn của Thạch Nham.

Tên nọ bị trọng thương, mặt tái nhợt sợ hãi biến sắc, vội la lên: "Cùng tấn công."

Bốn gã Võ Giả của Ám Minh cùng xông lên, nghe vậy đột nhiên chia làm bốn góc, bỗng vây quanh Thạch Nham ở trung tâm.

Bốn quầng sáng màu lam, từ trên đỉnh đầu bốn người lấp lánh xuất hiện, quầng sáng màu lam giống như đám mây, bỗng tụ tập lại một chỗ, đột nhiên hướng tới đỉnh đầu Thạch Nham đè xuống.

Quầng sáng màu lam có lực trói buộc rất mạnh, chỉ một chốc mà đã trói chặt Thạch Nham.

Sắc mặt của bốn gã Võ Giả Ám Minh này đều vui vẻ , đỏ ửng cá lên,rồi lấy ra lợi khí nhân cơ hội này đâm về hướng Thạch Nham.

"Vực Trường phát động."

Thạch Nham quát lên một tiếng lớn.

Bốn gã Võ Giả của Ám Minh, đầu vừa đâm vào trung tâm ba Từ Cức Vực Trường vô ảnh vô hình, Từ Cức Vực Trường trực tiếp bao lấy toàn bộ bốn người.

Dưới lực ép khủng bố, thân thể bốn gã Võ Giả Ám Minh cứng ngắc, ngay cả Tinh Nguyên đều ngưng luyện không được, vẻ mặt hoảng sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Hừ."

Thạch Nham ngửa mặt lên trời thét dài, bắp thịt săn chắc trên người chấn động nảy lên từng đợt từng đợt, sương trắng ngưng thành thực chất, đủ loại lực lượng tiêu cực đột nhiên bùng nổ.

Nháy mắt, ở trong cơ thể Thạch Nham bộc phát ra một luồng lực lượng cực kỳ tà ác, luồng lực lượng này như dòng nước chạy khắp toàn thân Thạch Nham.

Lúc gào thét lên, Thạch Nham dùng sức tránh thoát.

"Ầm"

Một tiếng nổ thật lớn vang lên, màn trời màu lam bốn gã Võ Giả của Ám Minh ngưng luyện hợp lại thành, nổ tung vỡ ra thành nhiều điểm lam quang, bay ra chung quanh.

Thạch Nham cười lạnh dữ tợn, nhảy mạnh vào bên trong một Từ Cức Vực Trường, Chỉ Thương Quyết lại đâm ra

"Phụp"


Một tên Võ Giả của Ám Minh bị nhốt ở trong Từ Cức Vực Trường, hai mắt máu tươi đầm đìa, tròng mắt đều rớt ra ngoài, hai mắt biến thành lỗ máu thật sâu có thể lờ mờ thấy được óc, chết thảm ngay tại chỗ.

Thạch Nham di chuyển rất nhanh, chớp lóe ở trong hai Từ Cức Vực Trường còn lại.

"Phụt"

"Phụt"

"Phụt"

Ba gã Võ Giả của Ám Minh bị Từ Cức Vực Trường trói buộc, trong hốc mắt đều có máu tươi bắn tung toé, bị Thạch Nham dùng đầu ngón tay đâm từ ánh mắt vào óc, lần lượt đột tử.

Từ Cức Vực Trường bỗng thu lại.

Gã Võ Giả của Ám Minh còn lại ngồi dưới đất, vẻ mặt hoảng sợ, không dám dừng lại nữa, không muốn mất mạng bắt đầu chạy trốn.

"Chạy thoát sao?"

Thạch Nham cười lạnh, thân hình nhanh như chớp, tàn nhẫn đâm hậu tâm vào người nọ, cánh tay trực tiếp xuyên qua hậu tâm của hắn, trực tiếp đâm vỡ trái tim hắn.

Đến lúc này, năm tên Võ Giả của Ám Minh, toàn bộ chết bất đắc kỳ tử tại chỗ

Thạch Nham người đầy máu tươi bên cạnh có năm thi thể, vẻ mặt hưởng thụ, từ từ nhắm hai mắt cảm thụ được lực lượng tiêu cực từ trong thi thể năm người tràn ra.

Rất nhanh, năm thi thể kia khô quắt lại, bên trong huyệt đạo của Thạch Nham tràn đầy nồng đậm tinh khí, ý niệm khát máu trong lòng một mạch tăng lên.

Không có áp dụng biện pháp áp chế nào, Thạch Nham vẫn duy trì trạng thái Bạo Tẩu, ý niệm giết chóc trong đầu càng rõ ràng hơn, tiếp tục phóng đi về phía trái tim tượng đá.

Nửa giờ sau, lại có hai tên Võ Giả cảnh giới Tiên Thiên nhị trùng thiên, bất hạnh đụng phải hắn.

Không có một lời thừa, Thạch Nham như hung thần ác sát trực tiếp vọt tới, ở trong trạng thái khát máu của Bạo Tẩu đã tru sát hai tên Võ Giả của Ám Minh này một cách sạch sẽ và tiếp tục phóng đi tới phía trước.

Mười hai con Âm sát, đột nhiên từ bên trong hố sâu phía trước nhảy ra, Âm sát vừa thấy Thạch Nham xuất hiện, đều lơ lững bay ra.

"Khà khà."

Thạch Nham cười lạnh, tâm tình vui sướng, lúc âm tuyền biến đổi một luồng lực hút khổng lồ từ bên trong âm tuyền bùng nổ.

Mười hai con âm sát, đang sợ hãi giãy dụa nhưng vẫn bị âm tuyền của Thạch Nham nuốt hết, hóa thành âm khí tinh túy biến mất ở trung tâm âm tuyền.

Trong huyệt đạo toàn thân Thạch Nham, đủ loại lực lượng tiêu cực đang được tinh lọc rất nhanh, cảm xúc tiêu cực cũng đều trào ra.

Không có quản dị trạng của thân thể, Thạch Nham tiếp tục tiến tới, một mạch đánh thẳng về phía trước.

Dọc đường đi, Thạch Nham giống như Sát thần giáng thế, chỉ cần nhìn thấy Võ Giả của Ám Minh, liền lập tức giết hại.

Khu vực này xuất hiện Võ Giả của Ám Minh, phần lớn đều là cảnh giới Tiên Thiên tam trùng thiên cùng Nhân Vị nhất trùng thiên, nhị trùng thiên, vốn không phải địch thủ của Thạch Nham, chỉ cần bị Thạch Nham gặp phải, toàn bộ đều bị hắn giết hại đẫm máu.

Một mạch đi tới, Thạch Nham giết hai mươi mốt tên Võ Giả của Ám Minh, hút âm lực của sáu mươi lăm con Âm sát, bản thân hắn cũng đi tới chỗ cánh tay phải.

Thân ảnh Mộc Huy đột nhiên xuất hiện từ bên trong ở một cái hố sâu phía trước.

Ở bên cạnh hắn, còn có ba gã Võ Giả của Ám Minh cảnh giới Nhân Vị tam trùng thiên.

Bên trong hố sâu, ba con Nê long bị phân giải, đang chậm rãi nhúc nhích tàn chi, giống như muốn tập hợp thân thể.

Mộc Huy cau mày, trên khuôn mặt yêu dị hiện lên vẻ bất đắc dĩ, "Mấy thứ này thật khó chơi, giết thì lại giết không chết, mỗi một chỗ hố sâu đều có, cứ tiếp tục như vậy không biết phải tiêu hao bao nhiêu Tinh Nguyên."

"Thiếu chủ, có người." Một gã Võ Giả của Ám Minh, đột nhiên đưa tay chỉ hướng về phía Thạch Nham.


Toàn thân Thạch Nham sương trắng lượn lờ, sát khí trên người bốc cao, máu tươi đầy người kết thành kén máu, vẻ mặt lãnh khốc, khóe miệng ẩn chứa vẻ tươi cười khát máu.

"Là ngươi?" Mộc Huy sửng sốt, cũng nhận ra Thạch Nham vẫn đứng ở bên cạnh Hàn Phong, Khô Long.

Lúc Mộc Huy ở Tuyệt Âm Cốc, từng lặng lẽ quan sát nhưng mà khi đó hắn cũng không có để ý Thạch Nham, mà là đặt chú ý lên trên người cao thủ như Trảo Kỳ, Hạ Tâm Nghiên.

Đối với Thạch Nham chỉ có cảnh giới Nhân Vị nhất trùng thiên, lúc ấy hắn chỉ nhìn thoáng qua, vốn sẽ không để ở trong lòng.

Hôm nay vừa thấy Thạch Nham đằng đằng sát khí đến đây, Mộc Huy cũng là có chút kinh ngạc, không biết tên này rốt cuộc có chuyện gì.

"Thiếu chủ, ngoài người ra thì nơi này đụng tới ai đều phải giết." Tên Võ Giả Ám Minh mắt vô cảm, thản nhiên nói: "Chết một tên thì ít đi một đối thủ để chúng ta tiến vào trước, Ám chủ từng có phân phó, lần này cho dù là đụng tới Bắc Minh Sách, cũng phải giết."

"Ừm, lưu lại một người, để ta giải quyết hắn cho, những người còn lại đi theo ta." Mộc Huy gật gật đầu, thản nhiên phân phó một câu rồi quay đầu đi về phía trước.

Hai tên Võ Giả của Ám Minh, yên lặng đuổi kịp hắn, ba người nhanh chóng rời đi.

Cái tên vẫn nói chuyện là tên ở lại, âm lãnh nhìn Thạch Nham, nói: "Là vận khí ngươi không tốt."

"Vận khí không tốt sao?" Thạch Nham cuồng tiếu ha ha, "Ta vận khí rất tốt thật sự rất tốt. Võ Giả của Ám Minh các ngươi, đã nuôi mập cho ta ha ha, dọc đường đi ta đã giết hai mươi mốt tên Võ Giả của Ám Minh các ngươi mà ngươi sẽ là tên thứ hai mươi hai."

Nói xong, sát khí của Thạch Nham xung thiên.

Hai phút sau, tên Võ Giả của Ám Minh nói nhiều này đã thành một thi thể khô cằn, thi thể bị đứt lìa.

Thạch Nham hút sạch lực lượng tiêu cực trên người hắn rồi tiếp tục chạy như điên.

Khoảng mười phút sau, Thạch Nham lại nhìn thấy Mộc Huy cùng hai tên Võ Giả của Ám Minh khác.

"Ồ, Lý Thác lại bị ngươi giết chết." Mộc Huy lúc này mới nhìn thẳng vào Thạch Nham, nét mặt cũng dần dần ngưng trọng, "Cảnh giới Nhân Vị nhất trùng thiên, có thể giết chết Lý Thác cảnh giới tam trùng thiên, xem ra ngươi còn có chút thực lực."

Thạch Nham cũng không trả lời, vẻ mặt lạnh lùng cười dữ tợn, dục vọng khát máu trong lòng càng lúc càng nặng, đi từng bước hướng tới Mộc Huy.

Mộc Huy cũng có tu vi cảnh giới Nhân Vị tam trùng thiên, nhưng mà trên người tên này cũng có được Võ Hồn, hơn nữa thứ tu luyện đều là võ kỹ cao giai của Ám Minh, lợi hại hơn nhiều so với Võ Giả của Ám Minh cảnh giời tam trùng thiên bình thường.

Thạch Nham đi đến từng bước một, tuy rằng vẻ mặt dữ tợn, nhìn như điên cuồng, nhưng thật ra hắn rất bình tĩnh.

Chỉ đi được năm bước, hắn đã nhạy bén phán đoán ra Mộc Huy là một kình địch.

"Ngươi đã chết đi rồi."

Mộc Huy nhìn hắn, đột nhiên khẽ quát một tiếng.

"Ngươi đã chết đi rồi."

Năm chữ, giống như năm ký hiệu kỳ dị, bỗng đánh vào trong đầu Thạch Nham. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Một luồng lực lượng mê hoặc lòng người, bỗng nổ mạnh ở trong đầu Thạch Nham.

Năm chữ này, nháy mắt chiếm lấy tâm hải Thạch Nham, khuấy động ở trong đầu Thạch Nham, Thạch Nham như cái cây mất đi tất cả ý thức.

"Giết hắn đi, thật vô vị." Mộc Huy thản nhiên phân phó một câu, lắc lắc đầu, quay đầu lại nhanh chóng đi về phía trước.

Hai Võ Giả của Ám Minh, mắt vô cảm đi về hường Thạch Nham, trong tay mang theo hai thanh kiếm nhỏ, đi đến đâm thẳng về hường thân thể Thạch Nham.

"Keng keng"

Lại là tiếng kim thiết va chạm từ ngực của truyền đến Thạch Nham.

"Ồ"

Hai tên Võ Giả của Ám Minh này biến sắc, lúc thúc dục càng nhiều Tinh Nguyên vào trong kiếm nhỏ, kiếm nhỏ kia cũng giơ lên đầm tới mắt của Thạch Nham.

Ngực bị đánh mạnh, đã làm Thạch Nham đang mê mang từ trong ác mộng bừng tỉnh lại.

Trong hai tròng mắt, hàn quang mũi kiếm hai thanh lợi kiếm ở bốn phía, đang từng chút biến thành lớn.

Trong lòng khẽ rùng mình, Thạch Nham lắc mạnh đầu, hai thanh kiếm nhỏ kia xẹt qua bên cạnh huyệt Thái Dương hắn, chút băng hàn trên thân kiếm đều có thể cảm nhận rõ ràng.

"Bồng bồng"

Một luồng lực lượng tiêu cực mênh mông, từ bả vai Thạch Nham tuôn ra, hai luồng ánh sáng trắng bệch nháy mắt chui vào trong cơ thể hai tên Võ Giả của Ám Minh kia.

Hai tên Võ Giả của Ám Minh bị lực lượng tiêu cực đánh vào, như là trong nháy mắt bị kéo vào biển máu vô tận, bị vô số ác quỷ gặm nhắm thân thể, vẻ mặt sợ hãi sửng sờ tại chỗ.

"Phụt"

"Phụt"

Chỗ cỗ hai người, đột nhiên đều có thêm năm lỗ máu, máu tươi phun ra ào ào.

Vẻ mặt Thạch Nham lạnh như băng, lắc lắc giọt máu đỏ tươi trên mười ngón, hấp thu sạch sẽ tinh khí trên người hai tên Võ Giả của Ám Minh, lãnh khốc nhìn Mộc Huy ở phía trước đang lướt đi rất nhanh, rồi lại lao đi nhanh.