Sát Thần

Chương 347: Tâm tình chuyển biến

Thạch Nham lo lắng tỉnh lại.

Bóng tối yên lặng còn chưa đi hết, tia sáng bình minh đầu tiên đã chiếu lên tấm thân trần của hắn.

Ánh bình minh như nước mang theo luồng năng lượng yếu ớt thẩm thấu vào trong người, di chuyển tới chỗ trái tim của hắn.

Bình yên ngẩng đầu nhìn mặt trời mới mọc, tâm tình của Thạch Nham khá bình thản, tự nhiên.

Tinh khí của đám người Trần Đạc, Đông Phương Hạp đã được võ hồn thần bí chuyển hóa thành dị lực kỳ diệu, dung hợp tới tinh nguyên toàn thân đổ vào hai cánh tay, giúp cho cánh tay phải hoàn thành biến dị, cánh tay trái cũng biến thành màu đỏ tím, nặng như vạn cân.

Một bộ phận dị lực nhập vào võ hồn Tinh Thần, khiến nó càng thêm thần kỳ, có khả năng hấp thu năng lượng mặt trời.

Nhìn ánh bình minh, Thạch Nham nhớ lại những chuyện đã xảy ra nơi chiến trường thâm uyên.

Trong sa mạc quỷ dị, hắn đã chiếm được Thái Dương Chi Tinh, ngay cả cự kiếm thần bí trong giới chỉ Huyết Văn cũng từ đó mà ra cả.

Lần dị biến đó đã làm cho võ hồn Tinh Thần khác trước, sau khi từ chiến trường Thâm Uyên về Vô Tận hải, mỗi khi vào lúc giữa trưa, bị ánh mặt trời chiếu vào người, hắn cảm thấy mình đang hấp thu năng lượng từ nó.

Nhưng mà cảm giác đó không quá rõ ràng, khiến cho hắn nghĩ đó chỉ là ảo giác, nhưng hiện giờ không còn như vậy.

Ánh mặt trời chiếu lên tấm thân trần, lực lượng mặt trời theo đó thẩm thấu, chui vào trái tim của hắn, làm cho hắn nóng lên, cảm giác này là thật, không phải ảo giác.

Cứ như vậy ngẩng đầu nhìn mặt trời, hắn tĩnh tâm thể ngộ...

Hồi lâu sau, hắn đã có thể khẳng định, được dị lực thần bí tưới tắm, vhtt ngoài khả năng hấp thu lực lượng của những ngôi sao còn có thể bắt đầu hấp thu cả tinh hoa của mặt trời.

Đương nhiên, năng lực hấp thu ánh mặt trời của hắn hiện giờ thua xa Đường Uyên Nam, thậm chí thua cả đại bộ phận giáo đồ Tam Thần giáo.

Điểm ấy hắn hiểu rõ trong lòng, nhưng vẫn cảm thấy thần kỳ tới cực điểm.

Bởi vì ở trong Tam Thần giáo chưa từng có ai vừa có thể hấp thu ánh sáng của những ngôi sao, vừa hấp thu ánh sáng của mặt trời!

Chưa từng nghe nói.

Yên lặng đứng lên, thử vung cánh tay trái, cảm nhận năng lượng khủng bố chất chứa bên trong, ánh mắt của hắn sáng ngời.

Thân thể dị biến đã lan tới cả hai tay, chỉ cần tiếp tục giết chóc, hắn tin rằng không bau lâu nữa sẽ hoàn thành dị biến toàn thân. Đến lúc đó, mỗi một thớ cơ đều ngập tràn sự khủng bố, hắn sẽ mạnh hơn bây!

Cổ thụ Tinh Nguyên trong luồng khí xoáy nơi bụng tiếp tục biến mất, nhưng khi hắn đứng lên, luồng khí xoáy do Huyền Băng Hàn Diễm, Thánh Linh thần, Địa Tâm hỏa dung hợp tạo thành lại tiếp tục xoay tròn, một lượng lớn thiên địa linh khí trong đó tràn ra, bị luồng khí xoáy chuyển hóa thành một loại tinh nguyên mới rót vào trong không gian kỳ dị.

Không gian kỳ dị kia chính là căn cơ của nguyên lực.

Thạch Nham biết việc thiên địa linh khí tràn ra là dó liên quan tới Thánh Linh thần.

Sinh mệnh thể kỳ dị trời sinh này có khả năng tập trung thiên địa linh khí ở xung quanh, bản thân nó có thể coi là năng lượng thể thuần túy được trời ngưng kết, có sự hiện diện của nó, Thạch Nham không còn đau đầu về chuyện không thể tập trung được thiên địa linh khí.


Mặt trời dần trở nên oi bức.

Thạch Nham đứng ngẩn một hồi, hờ hững liếc mắt nhìn hai thi thể xinh đẹp, sau đó triển khai Tinh Dực bay lên trời.

...

Dưới lòng đất Tinh đảo, trong một gian thạch thất màu trắng có đặt một Tinh Hải đồ. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nhật thần Đường Uyên Nam hơi khom người nói chuyện với Nguyệt thần Âu Dương Lạc Sương.

Toàn thân Nguyệt thần chìm đắm trong ánh trăng, sương mù phấp phơ khiến cho người khác có cảm giác như mộng như thật, như tiên tử trong mơ.

Nàng im lặng nhìn từng ngôi sao sống động như thật trong Tinh Hải đồ, nghe Nhật thần Đường Uyên Nam tự thuật mà không nói ý kiến của mình, giống như đang ngẫm nghĩ điều gì đó.

Tinh đảo đã hoang vu từ lâu, trên đảo không có một bóng người, khá nhiều cấm chế đã biến mất, trước đây không cho phép bất cứ ai tiến vào, dù là giáo đồ Tam Thần giáo cũng không dám bước lên đảo một bước, nhưng mà quy định này vô hiệu với ma nhân.

Ma Đế Thần Chu lơ lửng trên bầu trời Nguyệt đảo và Tinh đảo, trên thuyền có vô số ma nhân cưỡi ma thú tàn bạo bay lượn, có khá nhiều người đã tới Tinh đảo nhưng do không thu hoạch được gì nên đã rời đi.

Không ai biết dưới Tinh đảo còn có một Ẩn Tinh cung, cung điện này ẩn sâu dưới lòng đất Tinh đảo, được 12 kết giới có khả năng ngăn cản linh hồn thăm dò phong tỏa.

Ngay cả Ma đế Xích Diêm cũng không nhận ra sự tồn tại của Ẩn Tinh cung, cho nên không biết Nhật thần, Nguyệt thần đang ở ngay bên cạnh.

Tam Thần giáo đứng vững ở Vô Tận hải mấy nghìn năm không đổ, nhiều lần đã trở thành thế lực mạnh nhất, nội tình trong giáo đương nhiên không thể bình thường.

"Tạm thời cho đệ tử hạch tâm trốn xuống bí địa dưới đáy biển, thời gian tới không nên ra ngoài, ngươi giữ liên lạc với thủ lĩnh các thế lực ở Vô Tận hải, thương thảo kế hoạch đánh đuổi ma nhân."

Thanh âm của Nguyệt thần trong trẻo nhưng lạnh lùng, xoay lưng về phía Đường Uyên Nam, thản nhiên nói:

"Về phần vậy Thạch Nham, chỉ nên lưu ý hành tung của hắn, đừng để mất dấu, hiện giờ thế lực khắp nơi đều tìm giết hắn, đây là nguy cơ, cũng cơ hội, chỉ khi hắn có thể sống sót mới có tư cách đăng quang ngôi vị Tinh thần. Nếu hắn bỏ mình… thì phải lập tức thông báo cho ta biết, ta phải đoạt lại trái tim của hắn để bảo toàn truyền thừa của võ hồn Tinh Thần."

Sắc mặt Đường Uyên Nam trở nên nghiêm túc, chậm rãi gật đầu.

"Xích Diêm chỉ lợi dụng một thi thể võ giả cảnh giới Thiên Vị mà đã có thực lực mạnh mẽ như vậy, nếu như đích thân hắn tới đây, không có mấy người ở Vô Tận hải có thể thắng hắn, ta vừa bước vào cảnh giới Thông Thần, cẩn phải có một quá trình củng cố, trong khoảng thời gian này ngươi không nên quấy rầy ta."

Nguyệt thần lại nói.

Đường Uyên Nam lặng lẽ gật đầu, không nói thêm gì, cúi người hành lễ, bóng hình dần biến mất.

...

Bở biển nơi đảo hoang.

Mười cái xác khô đang trôi nổi, có nam có nữ, có ma nhân cũng có nhân loại.


Đội thuyền gồm ba chiến thuyền dài khoảng 20 mét im lặng đỗ trên bờ biển, trên thuyền không một bóng người, đầu của hai con ma thú kỳ dị bị người ta dùng lực đập vỡ, máu tươi vương vãi khắp nơi.

Trong không khí thoang thoảng mùi máu, trên mặt biển cũng lênh láng máu.

Một bóng người hùng vĩ sau lưng có hai cánh lơ lửng trên không trung một lúc rồi lại lao đi.

Một lúc lâu sau.

Trong một tiểu thành thuộc sự quản lý của Đông Phương gia, người này xuất hiện ở trong một thanh lâu lớn nhất có tên là " Túy Sinh Mộng Tử" (sống say chết mộng) gọi ba cô nương đẫy đà "tâm sự", hóa giải lệ khí trên người.

Lúc đêm khuya, hắn lặng lẽ rời khỏi thanh lâu, tiếp tục xuất hiện ở vùng biển mà ma nhân và võ giả thường hay lui tới, dù là bên nào hắn cũng không hạ thủ lưu tình, nhìn thấy là đuổi tận giết tuyệt.

Nếu trong đám người này có nữ tử xinh đẹp, hắn sẽ trực tiếp "cướp dâu" tới thanh lâu làm một chuyến.

Thời gian vội vã, nửa tháng nháy mắt đã qua.

Nửa tháng, võ giả Vô Tận hải và ma nhân chết trong tay hắn đã vượt qua trăm người, trong số đó cảnh giới Thiên Vị có bảy tám gã, cảnh giới Niết Bàn có khoảng hơn 10 người.

Võ giả Vô Tận hải và ma nhân chết trong tay hắn sẽ biến thành một cái xác khô, trôi nổi khắp nơi, lúc thì hai xác, lúc thì hơn chục cái, số lượng không đồng nhất.

Chỉ cần nhìn thấy xác khô, dù là thế lực của Vô Tận hải hay ma nhân hung tàn đều âm thầm kinh hãi, toàn thân phát lạnh, vô ý thức quan sát bốn phía xem người nọ có ở xung quanh hay không.

Người nọ độc ác lãnh khốc, hung danh trong vòng nửa tháng truyền khắp Vô Tận hải.

Bất luận là ma nhân hay võ giả Vô Tận hải đều coi đây là một kẻ thù đáng sợ nhất, coi hắn là một mãnh thú tinh ranh thuật ẩn nấp.

...

Hoang đảo, trong một thạch động hơi tối.

Một người thân thể trần truồng, hai tròng mắt đỏ đậm, vẻ mặt thô bạo dữ tợn, thở hổn hển, một nữ nhân ma nhân Long Giác tộc đang nhún nhảy trên người.

Tộc nhân Long Giác tộc, nam thì xấu xí dữ tợn nhưng nữ nhân thì gợi cảm mê hoặc.

Đều là tộc nhân Long Giác tộc nhưng tướng mạo nam nữ khác nhau một trời một vực, nếu không phải trên đầu họ đều có sừng cong thì không ai bảo họ cùng một tộc người.

Ở bên cạnh hắn, hai nữ tộc nhân Long Giác tộc thân hình nóng bỏng yên tĩnh nằm trên mặt đất, trên mặt còn mang theo sự thỏa mãn nhưng đã không còn sự sống.

Sau nửa canh giờ, hắn gầm lên một tiếng như thú, thân hình hùng vĩ rung động không ngớt.

Khi thân hình rung lên, nửa thân trên của hắn tỏa ra ánh sáng đỏ tím, từng bắp cơ rắn chắc như sắt thép, ngập tràn hương vị cương mãnh khiến cho nữ nhân mê say.

Nhưng mà, đúng vào lúc này, nữ nhân Long Giác tộc kia đã có hành động, hai tròng mắt đột nhiên tỏa ra hận ý điên cuồng, móng tay sắc bén chợt đâm vào cổ hắn.

"Bụp, bụp, bụp!"

Toàn bộ móng tay của nữ nhân Long Giác tộc nổ tung, xương tay gẫy lìa, trên khuôn mặt phong tình tràn ngập sự kinh hoàng, nửa thân dưới giãy dụa, đôi chân dài miên man tỏa ra một luồng lực lượng như muốn nổ tung.

Trong lúc năng lượng điên cuồng tuôn ra, nàng đột nhiên dùng ngôn ngữ nhân loại kêu lên: "Đi tìm chết đi, đồ điên!"

Trên mặt nam nhân ngồi bên trên hiện lên sự châm chọc, đột nhiên dùng sức, một luồng hàn lực mạnh mẽ đột nhiên truyền xuống nữ nhân nằm dưới.

Thân hình nữ nhân lập tức đóng băng, hóa thành một người bị điêu khắc, ngay cả nét mặt phong tình cũng được giữ nguyên.

Đột nhiên trong lòng hắn nảy lên cái gì đó, lập tức đứng dậy, tiện tay lấy một trường sam từ giới chỉ Huyễn Không buộc ở eo, cứ để trần nửa trên đi ra khỏi hang động u ám.

Ở bên ngoài có một mỹ phụ đoan trang cao quý, quần áo như tuyết, đôi mắt đẹp như nước mùa thu, ẩn hiện sự thâm thúy thần bí.

Sau lưng của nàng có đôi cánh chim trắng như tuyết, dài khoảng năm sáu mét để rũ trên mặt đất.