Sát Thần

Chương 320: Tự hiểu nhân tình

Thạch Nham im lặng tại chỗ, sắc mặt khó coi, không nói một lời lặng lẽ ngưng tụ thiên địa linh khí.

Đám người Dịch Thiên Mạc, Dạ Trường Phong lặng lẽ tản ra xung quanh, im lặng quan sát hắn.

Trong ánh mắt bốn người Dạ Trường Phong, Tào Chỉ Lam, Lâm Nhã Kì, Hạ Thần Xuyên có chút tiếc hận, cũng có chút thất vọng, giống như cảm thấy Thạch Nham từ vị trí của thần rơi xuống vực sâu, vì chuyện này mà mất hết ý chí, khó đột phá được cảnh giới tiếp theo.

Gương mặt xinh đẹp của Hạ Tâm Nghiên bình tĩnh nhưng trong lòng lại rối loạn tơi bời. Nàng ta không dám tưởng tượng nếu Thạch Nham không thể ngưng tụ thiên địa linh khí thì tình cảnh sẽ như thế nào.

Với sự cao ngạo của Thạch Nham, nếu sức mạnh toàn thân biến mất, trở thành người thường, không biết hắn có chịu nổi không nữa.

Dịch Thiên Mạc, Tạp Ba, Yết Mãnh càng thêm khẩn trương, bọn họ đã hầu hạ Thạch Nham như chủ nhân, đặt cược tương lai của Âm Mị tộc trên mình hắn. Nếu Thạch Nham trở thành người thường, bọn họ cũng chịu đả kích không nhỏ.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Thạch Nham sắc mặt âm trầm nhắm mắt ngưng tụ Thiên địa linh khí.

Hình xăm Hắc Khôi Liên trước ngực đã phát huy tác dụng, tập trung thiên địa linh khí ở xung quanh lại, tạo thành một luồng linh khí tuôn vào trong ngực của hắn, ngưng luyện vài phần, sau đó được tinh thần của hắn khống chế, chảy theo kinh mạch tới chỗ chùm sáng tinh nguyên nơi bụng.

Vốn chùm sáng tinh nguyên có dạng lốc xoáy bằng nắm tay, khi Thạch Nham đưa tinh thần mình vào trong đó, hắn phát hiện bên trong trống rỗng, không có chút tinh nguyên nào, cũng không có tinh nguyên cổ thụ thần kỳ, chỉ còn lại sự hư vô.

Trước kia quá trình tu luyện đầu tiên là ngưng tụ thiên địa linh khí, sau đó được cơn lốc xoáy nơi bụng thanh lọc ngưng luyện, chuyển hóa thiên địa linh khí thành tinh nguyên yếu ớt, sau đó đổ vào tâm của lốc xoáy, tụ lại ở chùm sáng tinh nguyên.

Nhưng mà lần này lại không như vậy.

Sau khi thiên địa linh khí đổ vào cơn lốc xoáy kia, tốc độ xoáy được đẩy lên rất nhanh, nhưng một lát sau, thiên địa linh khí đổ vào trong lốc xoáy lại biến mất, giống như là nó xoáy tán ra ngoài qua các lỗ chân lông ở bụng, không ngưng luyện chuyển hóa thành tinh nguyên tinh thuần.

Thạch Nham lo lắng nhưng không tuyệt vọng mà lại tiếp tục ngưng luyện tinh nguyên.

Kết quả vẫn vậy.

Sau khi hắn ngưng tụ thiên địa linh khí đổ vào lốc xoáy, trong quá trình xoay chuyển, lốc xoáy đã đem chính những thiên địa linh khí vừa đưa vào tống ra ngoài, linh khí mất đi, lốc xoáy cũng đình trệ bất động, giống như một cái ao tù không chút sinh cơ.

Tâm tư hắn dần chìm xuống đáy cốc, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Đám người Dịch Thiên Mạc thấy vẻ mặt của hắn thay đổi trở nên u ám, trong lòng cũng lo lắng không biết hắn có chịu nổi đả kích này hay không. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

"Xem ra, võ hồn biến dị này đã khiến cho ngươi không thể ngưng tụ tinh nguyên, nếu vậy thì ngươi sẽ không có tinh nguyên để dùng".

Dạ Trường Phong khẽ thở dài, có chút tiếc hận nói:

"Không có tinh nguyên thì không được coi là võ giả, đáng tiếc…"

Gương mặt xinh đẹp của Tào Chỉ Lam khẽ biến, mắt đẹp phức tạp nhìn chằm chằm vào Thạch Nham một lát, trong lòng đã tính toán tới chuyện không tiếp cận Thạch Nham nữa.

Chút tình ý trước kia của nàng với Thạch Nham cũng vì biến hóa này mà bị lý trí kiềm chế.

Quả thật đáng tiếc.

Trong lòng Tào Chỉ Lam âm thầm nghĩ ngợi, lông mày như vẽ nhíu chặt, lý trí đang cân nhắc chuyện với quan hệ với đám người Thạch Nham, cảm thấy đem hạnh phúc một đời của bản thân đặt trên thân Thạch Nham lúc này hiển nhiên là cực kì không sáng suốt.

Nàng ta quyết định rời bỏ Thạch Nham, rời bỏ lựa chọn lúc ban đầu.

Hạ Thần Xuyên cũng vô cùng chán nản, thực ra cách nghĩ của ông ta và Tào Chỉ Lam giống nhau, xem Thạch Nham là gia chủ tương lai của Dương gia, thậm chí có một ngày Thạch Nham sẽ có thể vượt qua Dương Thanh Đế trở thành cao thủ được mọi người ngưỡng mộ nhất Vô Tận hải. Ông ta cảm thấy Thạch Nham có thể giúp đỡ Hạ gia khôi phục vị trí đỉnh cao.

Đáng tiếc, toàn bộ dự tính đã bị võ hồn biến dị của Thạch Nham đánh tan thành bong bóng hơi nước, không còn thực tế.

Nhưng ông ta lại có chỗ khác Tào Chỉ Lam, đó là thấy Thạch Nham bị trọng thương, vì những nguyên nhân khác nhau mà ông ta không quyết định xa lánh hắn, chỉ cảm thấy đáng tiếc, muốn khuyên giải, an ủi, hi vọng hắn có thể phấn chấn tinh thần, đừng vì biến cố này mà gục ngã.

"Không sao".


Hạ Tâm Nghiên vẫn cười tươi như trước, nhìn Thạch Nham dịu dàng nói:

"Muội tin huynh sẽ có thể hồi phục, ít ra cũng có cơ hội làm lại từ đầu".

Sắc mặt Thạch Nham vốn trơ như đá, nhưng nghe nàng nói vậy trong lòng cảm động, hi vọng nổi lên.

Đúng vậy, chẳng qua là làm lại từ đầu! Nhớ tới cái năm mà hắn mới tới đây, thân thể này cũng vô cùng bình thường.

Bởi vì tác dụng của võ hồn thần bí, trong thân thể mới có một chút tinh nguyên, trải qua một thời gian hắn cố gắng, cộng với sự trợ giúp của võ hồn thần bí, mà chỉ trong một thời gian ngắn hắn đã đạt đến cảnh giới Địa Vị đỉnh phong như bây giờ.

Hiện giờ tuy hắn không thể ngưng tụ tinh nguyên nhưng vẫn có thể dùng được lực lượng trong huyệt đạo. Thức hải đã thành, trong người còn rất nhiều điều thần bí, trong nhẫn vẫn còn Huyền Băng Hàn Diễm, Vạn Niên Địa Tâm Hỏa và Cửu U Phệ Hồn Diễm đang bị khống chế.

Những thứ này đều có thể cung cấp sức mạnh cho hắn, chỉ cần sử dụng tốt, hắn sẽ không kém hơn trước kia, càng huống chi, đâu có ai đảm bảo là không thể chữa được cái bệnh không thể tập trung tinh nguyên này.

Hắn mơ hồ cảm thấy lần này tinh nguyên không thể ngưng tụ có thể chỉ là tạm thời, có lẽ liên quan đến võ hồn biến dị, chờ khi biến dị kết thúc, hắn sẽ khôi phục lại được như cũ.

"Ta không sao, ta sẽ suy nghĩ kỹ lưỡng, nói không chừng sẽ có cách giải quyết".

Một loạt ý nghĩ vụt qua, Thạch Nham miễn cưỡng cười cười, sắc mặt cũng xem như bình tĩnh, nói:

"Ta cần chút thời gian".

"Ừ, muội tin huynh sẽ có thể khôi phục".

Hạ Tâm Nghiên mỉm cười nói.

"Hi vọng ngươi may mắn".

Dạ Trường Phong khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn Thạch Nham hơi quái dị và ẩn chứa thâm ý:

"Biến hóa do võ hồn biến dị gây ra thường khó mà phục hồi. Điều này ta nhắc nhở ngươi trước, ngươi nên chuẩn bị tâm lí, còn nữa, nếu ngươi muốn tìm cách giải quyết chuyện này thì… cánh tay phải của ngươi có thể là điểm đột phá.".

Thạch Nham nhíu mày nhưng không trả lời.

"Hôm nay chắc ngươi không còn hứng thú gì nữa rồi".

Dạ Trường Phong cười nhạt:

"Vậy ta không làm phiền nữa, chúng ta ra ngoài đi dạo, tiện mua vài thứ trong hội đấu giá của Linh Bảo Động Thiên".

Ngừng lại một lát, Dạ Trường Phong nói:

"Đêm nay ta muốn ở nơi này, không biết có tiện không?"

"Tùy ngươi".

Thạch Nham nói:

"Dù sao thì phòng ốc ở đây rất nhiều, thêm hai người các ngươi cũng chẳng chật chội gì, ngươi muốn đến cứ đến".

"Vậy thì được".

Dạ Trường Phong gật đầu ra hiệu cho Lâm Nhã Kỳ, hai người cùng nhau rời đi.

"Thạch Nham, có thể bỏ cấm chế trong linh hồn ta được không?"


Tào Chỉ Lam trầm mặc đã lâu cuối cùng cũng cười nói:

"Ta hiện tại có thể làm chủ cắt năm hòn đảo của Tào gia để làm tiền chuộc cho ta, không biết như vậy được không?"

Trong lúc nói chuyện, Huyễn Không giới của Tào Chỉ Lam lóe lên một cái, trong bàn tay trắng muốt của nàng ta đã có thêm một xấp giấy tờ.

Nụ cười của Tào Chỉ Lam vẫn xinh đẹp như cũ nhưng dường như thiếu đi chút gì đó. Nàng ta đưa giấy tờ cho Thạch Nham, uyển chuyển thu tay lại, dửng dưng nói:

"Năm hòn đảo đó đều có mỏ khoáng, linh khí cũng không tầm thường, không kém những hòn đảo của bọn Cổ Tiêu chút nào, ngươi thấy sao?"

Từ thái độ và giọng nói của Tào Chỉ Lam, Thạch Nham đương nhiên hiểu vì sao, trong lòng cười lạnh một cái, lạnh giọng nói:

"Có thể".

Nói xong, Thạch Nham nhìn Dịch Thiên Mạc với ánh mắt phức tạp nói:

"Ta có thể nhờ các ngươi không?"

Ba người Dịch Thiên Mạc sắc mặt bình thản, nghiêm túc gật đầu, không hề vì biến hóa của thân thể Thạch Nham mà đột nhiên thay đổi thái độ.

Thạch Nham hơi yên tâm, mỉa mai nói:

"Giải khai cấm chế linh hồn cho cô ta, để cho nàng ta tự do, thân ta bây giờ không chịu nổi một nô lệ lợi hại như vậy".

Hàng mi dài của Tào Chỉ Lam động đậy, vẻ mặt phức tạp nhìn Thạch Nham, hồi lâu sau mới nhỏ giọng thở dài nói:

"Thạch Nham, tuy giữa chúng ta đã không còn khả năng. Nhưng ta vẫn phải nói, từ trước đến giờ, ngươi quả thực là người đàn ông duy nhất khiến ta thật sự động lòng, đáng tiếc chúng ta có duyên vô phận, haizz".

Ba người Dịch Thiên Mạc cúi đầu, cùng đưa linh hồn xâm nhập vào trong não nàng ta.

Chỉ trong chốc lát, não Tào Chỉ Lam ầm lên một tiếng, linh hồn đã không còn bị khống chế, khôi phục tự do.

"Hi vọng ngươi đừng mất đi ý chí. Bảo trọng".

Tào Chỉ Lam nhìn Thạch Nham, yếu ớt thở dài một tiếng sau đó lướt đi.

Thạch Nham nhếch khóe miệng, vẻ mặt chế giễu nhưng không hề nói thêm gì.

"Nữ nhân này đúng là lợi hại, thẳng thắn dứt khoát, một khi phát hiện chuyện không thành liền chặt đứt tình cảm, không để bản thân phải tổn thương".

Hạ Thần Xuyên nhìn bóng lưng của nàng ta trầm mặc hồi lâu đột nhiên nói:

"Tuổi còn trẻ đã lý trí như thế, nha đầu này tương lai không thể xem thường, tuy không thích cô ta nhưng cô ta vẫn là một nhân vật khó đối phó".

"Điều này rất bình thường".

Thạch Nham bình tĩnh cười:

"Thân là nữ nhân của một gia tộc lớn, từ nhỏ bị nhồi nhét các loại tranh đấu quyền lực nên chưa bao giờ có cảm giác an toàn. Dã tâm của cô ta rất lớn, đương nhiên cần tìm một điểm tựa có thể thực hiện được mộng tưởng. Khi cô ta phát hiện ta không thể mang lại cái cô ta cần liền dứt khoát rời đi, điều này ta vô cùng bội phục".

"Sao huynh không bất mãn chút nào?"

Hạ Tâm Nghiên có phần ngạc nhiên.

"Đây không phải lần đầu ta trải qua chuyện này, hiện giờ đã hiểu…".

Thạch Nham mỉm cười lạnh nhạt nói:

"Không những ta hiểu, mà ta còn hiểu rõ cả bản thân nàng ta. Mỗi người có chí hướng khác nhau, vì tương lai mà chọn người đàn ông tốt hơn, điều này có gì không đúng. Chỉ cần cô ta không bỏ đá xuống giếng, lợi dụng tình trạng hiện tại của ta mà giở trò, ta chẳng có gì bất mãn cả…".

"Ngươi đúng là hiểu rõ sự việc".

Hạ Thần Xuyên cũng hơi cảm thán:

"Thấy ngươi vẫn còn lý trí chứ không chán nản, mất hi vọng, ta cũng yên tâm".

"Chẳng qua chỉ là tạm thời không thể ngưng tụ tinh nguyên thôi mà, đâu phải là sẽ chết, không cần thiết phải chán nản làm gì".

Thạch Nham nhếch miệng cười nói:

"Cho dù không có tinh nguyên, dù võ giả Niết Bàn muốn giết ta cũng chưa chắc đã làm được".

Hạ Thần Xuyên ngạc nhiên.