Sát Thần

Chương 191: Hắc Lân tộc

- Thuộc hạ đi trước đây, qua thời gian nữa thuộc hạ sẽ không đến đón ngài, cũng sẽ có người khác tới.

Thác La ngồi ở trên Thanh huyết ma bức, giương giọng nói.

Thạch Nham gật gật đầu.

Thác La cười cười với hắn, điều khiển Thanh huyết ma bức, đột nhiên bay về phía trời cao, nhanh chóng biến mất không thấy nữa.

Lúc đi đến Hắc Thạch đảo, Thác La đã nói qua, sau khi đưa hắn đến đây, cầm lấy Trảm Long kiếm rồi rời đi trước mấy ngày.

Thạch Nham ở trong lòng núi lửa vạn năm đã bảy tháng, trong khoảng thời gian này, Dương gia cũng đã từng khởi binh vấn tội Cổ gia.

Cổ gia biết được hành động của hai cha con Cổ Kiếm Ca và Cổ Liệt cũng nổi giận lôi đình, nhưng phủ nhận việc này liên quan đến Cổ gia, chỉ nói tất cả đều là tội lỗi của cha con Cổ Kiếm Ca.

Thạch Nham cũng không biết Cổ gia trả giá thê thảm đến mức nào, nhưng từ trong miệng Thác La, hắn biết Dương gia dường như chiếm được tiện nghi rất lớn từ chỗ Cổ gia. Chẳng những đáp ứng giao lại Cổ Kiếm Ca cho Cổ gia xử trí, còn đáp ứng rồi sẽ hoàn trả lại Trảm Long kiếm.

Thác La cầm Trảm Long kiếm, chính là muốn tới Vật Di Vi trận gần đây của Dương gia, thông qua trận pháp truyền tống Trảm Long kiếm, để cho Dương gia lấy Trảm Long kiếm đổi lấy càng nhiều ích lợi từ Cổ gia.

Tuy rằng Thạch Nham không biết Cổ gia trả giá cái gì, nhưng mà biết lần này Dương gia dễ nói chuyện như vậy, khẳng định Cổ gia chịu thiệt nặng.

Trước khi Thác La rời đi, nói Thạch Nham hãy cẩn thận một chút, nói nếu hắn không đến, cũng sẽ có người khác tiến đến Hắc Thạch đảo tìm hắn, bảo hắn không cần lo lắng.

Thạch Nham thản nhiên lưu lại đây.

Trên đỉnh núi, vẻ mặt Thạch Nham lạnh nhạt, nhanh chóng nắm rõ tình thế trên đảo.

Một vị mỹ phụ đoan trang thanh lệ kia của Thiên Tà Động Thiên, tên là Lâm Nam, cảnh giới Niết Bàn nhị trùng thiên, phụng mệnh đến đây quét sạch Ma nhân trên đảo.

Ngoài Lâm Nam và Hà Thanh Mạn, còn có ba tên Võ Giả cảnh giới Địa Vị khác, hai nam một nữ phân biệt là Bành Phái, Sử Vũ Bạch và Trầm Nghi Đan.

Trong ba người, Bành Phái và Trầm Nghi Đan đều có cảnh giới Địa Vị nhất trùng thiên, tu vi Sử Vũ Bạch hơi cao hơn là Địa Vị nhị trùng thiên.

Bốn người Hà Thanh Mạn, Sử Vũ Bạch, Bành Phái, Trầm Nghi Đan đều khá trẻ, nam thì anh tuấn, nữ thì xinh đẹp.

Tướng mạo Trầm Nghi Đan kia tuy không khuynh quốc khuynh thành bằng Hà Thanh Mạn, nhưng là vẫn rất xinh đẹp tuyệt trần, mảnh mai mông vểnh, đôi mắt phượng ngập nước, hơi ẩn chứa vẻ tươi cười, khiến người khác phải mơ màng.

Bốn người này, đều là thế hệ cao thủ trẻ tuổi của Thiên Tà Động Thiên, trong đó Hà Thanh Mạn xuất chúng nhất, nhỏ tuổi nhất, thiên phú tốt nhất.

Hai mươi ba tên Võ Giả cảnh giới Bách Kiếp, cũng rất trẻ tuổi, lần này đi theo Lâm Nam tiến đến Hắc Thạch đảo, cũng là vì ma luyện bản thân, hy vọng nhờ vào kinh lịch lần này để đột phá bình cảnh, nâng cao một bước.

Cảnh giới Bách Kiếp, trải qua kiếp nạn mới có thể thể ngộ được tâm cảnh Bách Kiếp, để bản thân đột phá.

Hai mươi ba tên Võ Giả cảnh giới Bách Kiếp, được bốn người Hà Thanh Mạn, Sử Vũ Bạch, Bành Phái, Trầm Nghi Đan dẫn dắt, chia làm bốn tiểu đội, tiến hành truy quét Ma nhân. Còn Lâm Nam thì lại là phụ trách quản lý bốn Võ Giả cảnh giới Địa Vị này, tùy thời báo cáo tình hình bên này cho Thiên Tà Động Thiên, phòng ngừa những mầm móng tương lai bị Ma nhân phản kích giết chết.

Lâm Nam mỉm cười đưa người của nàng bên này đi tới, giới thiệu một hồi cho Thạch Nham biết, trên mặt vẫn lộ ra vẻ tươi cười nhạt.

Thân phận Lâm Nam ở Thiên Tà Động Thiên không thấp, đại ca Lâm Hoành của nàng có tu vi cảnh giới Thiên Vị nhị trùng thiên, là trưởng lão của Thiên Tà Động Thiên. Nhị ca Lâm Húc, có cảnh giới Niết Bàn tam trùng thiên, chưởng quản bảy hòn đảo của Thiên Tà Động Thiên, quản lý quặng mỏ và linh dược trên bảy hòn đảo kia.

Rất nhiều người của Lâm gia, ở Thiên Tà Động Thiên đều mang chức vị quan trọng, bản thân Lâm Nam lại phụ trách chuyện lịch lãm của cao thủ trẻ tuổi, am hiểu xử lý chuyện tranh cãi của những cao thủ trẻ tuổi này.

Sau khi Thạch Nham từ trên Thanh huyết ma bức đi xuống dưới, trong lòng Lâm Nam có chút nghi hoặc, không biết thân phận thật sự của Thạch Nham.

Võ Giả của Già La hải vực đều biết rõ chỉ có Tu La Huyết vệ mới xứng có Thanh huyết ma bức. Thạch Nham lại cưỡi Thanh huyết ma bức đi đến, lúc mới gặp, Lâm Nam còn tưởng Thạch Nham cũng là một trong Tu La Huyết vệ, nhưng nàng từ thái độ vi diệu của Thác La đối với Thạch Nham, nhanh chóng nhìn ra Thạch Nham không phải là Tu La Huyết vệ.

Mà sau một hồi nói chuyện giữa Thạch Nham và Hà Thanh Mạn, cũng khiến nàng âm thầm tò mò, đoán Thạch Nham chắc là cao thủ trẻ tuổi của Dương gia.

Nhưng mà, đợi đến lúc Thạch Nham tự giới thiệu, nói ra tính danh bản thân thì Lâm Nam lại nghi hoặc.


Cái tên Thạch Nham này, nàng hoàn toàn xa lạ, với hiểu biết của nàng về thế hệ cao thủ trẻ tuổi Dương gia, nàng có thể khẳng định trong thế hệ trẻ tuổi xuất chúng của Dương gia, không có người Thạch Nham này.

Ba người Trầm Nghi Đan, Bành Phái, Sử Vũ Bạch sau khi nghe Thạch Nham tự giới thiệu, cũng đều có chút nghi hoặc, đột nhiên khi lại nhìn về hướng Thạch Nham, liền tỏ ra có hơi chút khinh thường.

Bọn họ cũng đều biết cao thủ trẻ tuổi của Dương gia gồm những ai, thấy Thạch Nham cũng không hiểu biết họ, hơn nữa Thạch Nham lại họ Thạch, bọn họ đương nhiên cho rằng Thạch Nham không phải là một mạch đích hệ của Dương gia, Thạch Nham lại chỉ có tu vi cảnh giới Bách Kiếp nhị trùng thiên, tuy rằng thái độ của Thác La đối với Thạch Nham có chút kỳ quái, nhưng bọn họ vẫn là không để trong lòng.

- Trên đảo có bao nhiêu Ma nhân?

Sau khi song phương giới thiệu, Thạch Nham lạnh nhạt hỏi.

- Theo ta được biết, đại khái có năm sáu mươi tên Ma nhân, đương nhiên cũng có thể càng nhiều.

Lâm Nam mỉm cười giải thích:

- Những Ma nhân đó, đều là Hắc Lân tộc.

- Hắc Lân tộc?

Thạch Nham sửng sốt.

Lâm Nam lặng lẽ nhíu nhíu mày, kinh ngạc nói:

- Ngươi không biết Hắc Lân tộc?"

- Ừm.

Thạch Nham gật đầu.

- Không thể nào?

Trầm Nghi Đan thở nhẹ một tiếng, bên trong đôi mắt phượng hiện lên một tia khinh thường không dễ phát hiện. Nhẹ giọng cười nói:

- Dương gia và Ma nhân giao chiến nhiều năm như vậy, lại thường xuyên ra vào Ma Vực Thứ Tư, chỉ cần người đến từ chính Dương gia, hiểu biết về Ma nhân đều phải nhiều hơn chúng ta mới đúng.

- Ngươi ngay cả Hắc Lân tộc cũng không biết, vậy ngươi tới làm gì?

Bành Phái hừ một tiếng, nhưng hắn lại rất trực tiếp

- Cảnh giới ngươi thấp như vậy, lại được Tu La Huyết vệ đặc biệt đưa tới, vốn còn tưởng rằng là vì ngươi hiểu Hắc Lân tộc rõ như lòng bàn tay, Dương gia mới cho ngươi đến hiệp trợ chúng ta, không ngờ tới ngay cả Hắc Lân tộc ngươi cũng chưa từng nghe qua, thật không biết Tu La Huyết vệ đưa ngươi tới làm gì.

Sử Vũ Bạch cau mày, lắc lắc đầu, nhìn Lâm Nam cười khổ nói:

- Nam tỷ, xem ra đây không phải viện trợ, mà là liên lụy a.

- Ta còn không tính là người của Dương gia, ta đến Hắc Thạch đảo cũng chỉ là muốn thêm kiến thức Ma nhân mà thôi.

Trong lòng Thạch Nham có chút không vui, lãnh đạm nói.

- Ngươi không phải người Dương gia à. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn

Vẻ khinh thường trong mắt Trầm Nghi Đan lại tăng thêm một phần, cười nhạo nói:

- Thật sự làm ta giật cả mình, ta còn tưởng rằng ngươi là mấy tên tàn nhẫn của Dương gia nữa chứ. Ha ha, không phải là tốt, bằng không chúng ta sẽ không được tự nhiên, ha ha, bây giờ ta đã thoải mái hơn.

- Ừm, mấy tên Dương gia kia, một đám ngang ngược, ở một chỗ với bọn họ, không muốn bị bọn họ làm tức chết cũng khó.

Bành Phái cũng gật gật đầu đồng ý, liếc xéo Thạch Nham


- Tiểu tử, nếu ngươi không phải người Dương gia, hãy thành thật một chút, không được tự tiện hành động, bằng không bị Ma nhân xử lý, đừng trách chúng ta không nhắc nhở ngươi.

- Đừng nói bậy!

Lâm Nam trừng mắt liếc nhìn Bành Phái, Sử Vũ Bạch.

Tuy rằng trong lòng cũng có chút bất mãn, nhưng nàng vẫn chưa biểu lộ ra, ngược lại cười nói với Thạch Nham:

- Hắc Lân tộc là một chủng tộc của Ma nhân, trên người có lân giáp màu đen, lân giáp đó là trời sinh, cực kỳ cứng rắn, binh khí bình thường đều rất khó phá vỡ. Ngoại ra, chúng ta cũng không biết nhiều về Hắc Lân tộc, gần đây chúng ta vẫn luôn ở trên Hắc Thạch đảo tìm kiếm đám Ma nhân Hắc Lân tộc, cũng đã nhìn thấy bọn chúng nhưng chúng vẫn luôn tránh né, chưa bao giờ giao chiến chính diện với chúng ta, cho nên chúng ta cũng không biết đặc điểm của Hắc Lân tộc.

- Còn chưa giao chiến chính thức.

Thạch Nham sửng sốt một lát, gật đầu

- Ừm, ta biết rồi, ta sẽ cẩn thận.

Trong những người này, chỉ có Hà Thanh Mạn có vẻ hiểu biết thân phận của Thạch Nham, nhưng mà nàng lai không nhắc nhở mọi người, hình như hận không thể Thạch Nham bị bọn họ quở trách nhiều hơn, lúc Bành Phái, Sử Vũ Bạch châm chọc khiêu khích Thạch Nham, Hà Thanh Mạn hơi ngẩng đầu, thoạt nhìn tâm tình cũng tốt hơn nhiều.

Thạch Nham biết Hà Thanh Mạn có lòng muốn nhìn hắn bị chê cười, trong lòng hừ lạnh một tiếng, trên mặt vẫn không biểu lộ ra, chỉ nói với Lâm Nam:

- Quả thật ta hoàn toàn không biết gì về Ma nhân cả, lúc này đến đây đều chỉ vì muốn kiến thức Ma nhân, sau này nên làm thế nào cô cứ an bài là được rồi, ta sẽ hết sức phối hợp.

- Xem như có chút biết điều.

Lâm Nam âm thầm gật đầu, tỏ vẻ vừa lòng với vẻ khiêm tốn của Thạch Nham, trong lòng lại càng khẳng định Thạch Nham thật sự không phải người Dương gia.

Vẻ khinh thường trong mắt Trầm Nghi Đan cũng càng rõ ràng hơn.

Thật sự là đi ra từ cao thủ trẻ tuổi của Dương gia, sao có thể khiêm tốn như vậy chứ?

Mấy tên Dương gia đó, ai mà không muốn bộc lộ tài năng? Không phải ngang ngược? Không phải khinh thường người khác?

- Hôm nay hãy nghỉ tạm ở chỗ này, sáng mai chúng ta đi vào bên trong quặng mỏ gần đây thử xem, nghe nói Hắc ban đồng ở Ma Vực cực kỳ trân quý, mà một ít bí pháp của Ma nhân Hắc Lân tộc tu luyện hình như rất cần Hắc ban đồng. Nói không chừng đám Ma nhân Hắc Lân tộc đó thật sự ẩn núp ở trong mỏ.

Lâm Nam nói.

Mọi người cùng nhau gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

- Thạch Nham, ngươi hãy nghỉ tạm, ngày mai cùng chúng ta hành động.

Lâm Nam nhìn về phía Thạch Nham.

Thạch Nham gật đầu.

- Ngươi theo ta đến đây, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.

Hà Thanh Mạn ngồi trên Phong lôi phi sư, lạnh lùng nghiêm mặt nhìn về phía Thạch Nham, khẽ nói.

Đám người Lâm Nam, Bành Phái, Trầm Nghi Đan bỗng nhiên sửng sốt một lát, nhìn về phía Hà Thanh Mạn có hơi cổ quái.

Sử Vũ Bạch nhướng mày, trong mắt xẹt qua tia lạnh lùng, nhìn Thạch Nham, lại nhìn nhìn Hà Thanh Mạn, sắc mặt có hơi chút khó coi.

Vẻ mặt Thạch Nham lạnh nhạt, lần lượt thu tất cả biểu cảm trên mặt mọi người vào mắt, bình tĩnh lên Phong lôi phi sư, sóng vai ngồi với Hà Thanh Mạn, không nói được một lời.

Hà Thanh Mạn cũng không thèm nhìn Thạch Nham bên cạnh, chân đẹp thon dài duỗi thẳng, đá lên Phong lôi phi sư.

Dưới ánh mắt lạnh lùng của Sử Vũ Bạch, Phong lôi phi sư đón gió bay lên, rời khỏi đỉnh núi này bay đến trong vùng thạch lâm cách đó không xa.

- Sử đại ca, Thanh Mạn hình như có chút hứng thú với tên này nha.

Bành Phái sững sờ nhìn Phong lôi phi sư biến mất, đột nhiên quay đầu nói với Sử Vũ Bạch:

- Nhưng mà chắc là không phải có ý tốt, ta thấy bộ dạng của Thanh Mạn giống như rất chán ghét tiểu tử kia, một mình nàng tìm tiểu tử kia, nói không chừng không có lòng tốt gì.

Vẻ mặt Sử Vũ Bạch hòa hoãn lại, nhẹ nhàng gật đầu thản nhiên nói:

- Ta thấy mạng tiểu tử cũng xui xẻo, Thanh Mạn mắt cao hơn đỉnh, tự nhiên là không có khả năng coi trọng hắn, một mình tìm hắn chắc chắn là muốn giáo huấn hắn.

- Cũng không nhất định đâu!

Trầm Nghi Đan do dự một lát, buồn bã nói:

- Sau khi tiểu tử kia đến đây, nét mặt Thanh Mạn có chút kỳ quái, hình như, hình như còn đỏ mặt trong chốc lát, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Ánh mắt Sử Vũ Bạch bỗng lạnh lùng.