Sát Phá Lang - Priest

Quyển 4 - Chương 104: Dẫn chiến

Nụ cười mỉm của sứ tiết man tộc nọ trong mắt Trường Canh không ngừng méo mó, có vài phần quỷ bí không nói nên lời, chẳng khác gì biểu cảm của Hồ Cách Nhĩ lúc sắp chết nguyền rủa y, lắng đọng mấy ngàn năm oán độc đấu với trời đất, đấu với người, nóng vội cầu sinh của mười tám bộ lạc.

Trường Canh nhìn chằm chằm cái chén bạc trên tay tam vương tử, cả người như bị đè lên gông cùm xiềng xích ngàn cân, song trong mắt người khác, y chỉ không lên tiếng trong chốc lát.

Giây lát sau, Trường Canh trước mắt bao người giơ tay lên, đôi môi hơi mỏng cơ hồ không có huyết sắc, ưu nhã thong dong như cũ mà lấy một chén rượu trên tay một nội thị.

Kẻ có mắt đều có thể nhận ra Nhạn vương quả thật mới khỏi bệnh, tay và mặt đều thiếu huyết sắc, ngón tay cầm chén còn run nhè nhẹ không dễ thấy, y hạ mắt xuống, chạm nhẹ chén của tam vương tử, lãnh đạm nói: “Tam vương tử tự tiện đi, bổn vương gần đây đang uống thuốc, không uống rượu được, không thể cạn chén. Khi nào mười tám bộ lạc đưa cống phẩm năm nay đến, hai ta có cơ hội lại say sưa một bữa sau.”

Tam vương tử xuyên qua trùng đồng nhìn y chằm chằm, Trường Canh dùng rượu trong chén chạm môi, rồi bỏ chén sang một bên, đi qua sứ tiết người man kia mà không hề nhìn nghiêng.

Trong mắt người khác, có lẽ Nhạn vương điện hạ chỉ là thái độ lãnh đạm với địch sứ, Cố Quân lại nhìn thấy sự nôn nóng khó nhịn đang bị cố gắng kìm nén từ trên khuôn mặt tái nhợt như quỷ của y.

Tam vương tử nọ quả nhiên có cổ quái, lòng Cố Quân phút chốc chùng xuống, chuyển hướng sang Thẩm Dịch đưa mắt ra hiệu, người kia lập tức hiểu ý, im lặng ra khỏi đại điện, Cố Quân đứng dậy đẩy kẻ chặn đường ra, vừa đi tới chỗ Trường Canh vừa cất cao giọng nói: “Mời điện hạ vào nghỉ ngơi một chút.”

Y còn chưa kịp tới gần, cái mũi nhạy bén khác hẳn người ta ngửi thấy mùi máu tươi rất nhẹ, liên tưởng đến câu “khí huyết” không rõ ràng của Trần cô nương, nhất thời thấp tha thấp thỏm.

Đúng lúc này, sứ tiết người man giống như chẳng mảy may biết xem trường hợp mà tiến lên một bước, nói: “Nhớ năm ấy thần nữ tộc ta lưu lạc tha hương, không ngờ ta còn có một ngày có thể nhìn thấy huyết mạch của nàng, nhất định là trường sinh thiên phù hộ.”

Từ Lệnh lạnh lùng tiếp lời: “Nhạn vương là hoàng thất chính thống của Đại Lương ta, quý sứ nói như vậy không thích hợp rồi.”

Sứ giả man tộc nhìn chằm chằm vào mắt Trường Canh, tựa hồ muốn thấy một chút manh mối từ đồng tử của y, càng nhìn càng cảm thấy kinh hãi.


Luyện chế Ô Nhĩ Cốt sở dĩ khó khăn trùng trùng, là vì ngoại trừ phải nhẫn tâm, thiên thời địa lợi nhân hòa một loại cũng không thể thiếu, kí chủ phải có tính tình cứng cỏi, như vậy mới có thể cho huyết mạch tà thần thời gian ủ dài lâu, y tuyệt đối không thể mất khống chế quá sớm, nếu không thần trí phát dục chưa đủ, tâm trí kí chủ cả đời sẽ dừng lại ở trình độ của một đứa trẻ ngu đần.

Tam vương tử chính là một ví dụ thất bại, đứa trẻ vô tội này vốn có một huynh đệ song sinh, cả hai cùng chết bởi thù hận của phụ thân, lại không chịu được Ô Nhĩ Cốt phát tác lần đầu, nên đã bị hỏng, chỉ có thể làm “tế phẩm” của tà thần. So sánh thì vị Nhạn vương trước mắt quả là một cực phẩm, đến bây giờ vẫn duy trì tâm linh tỉnh táo, hơn nữa ở trước mặt “tế phẩm” cũng có thể cam đoan không hề sơ hở, cần có tâm chí mạnh cỡ nào?

Tà thần Ô Nhĩ Cốt khởi từ thôn tính, lúc tới gần một Ô Nhĩ Cốt nhỏ yếu không hoàn chỉnh khác sẽ bị gọi dậy bản năng, mất đi thần trí, bởi vậy kẻ kia còn gọi là “tế phẩm”. Vào lúc thế này, nếu bên cạnh có người dẫn đường thỏa đáng, nhân lúc Ô Nhĩ Cốt thất thần khống chế tâm thần y, sau đó dùng thêm dược vật, là tà thần có thể mặc sức sai phái đến khi hoàn toàn hỏng.

Có lẽ chính Tú Nương cũng không ngờ là tà thần mình bỏ dở giữa chừng có thể mạnh đến vậy – Đáng tiếc mấy năm nay tà thần này bị người Trung Nguyên không rõ nội tình đưa đi, chẳng những không thể phát huy sức mạnh tà thần chân chính, ngược lại thành lợi khí đối phó mười tám bộ lạc.

“Ở Nhạn Hồi tiểu trấn, vương ta từng gặp điện hạ một lần, chỉ là khi đó ngài còn tưởng điện hạ là đứa trẻ nhơ bẩn do chính Hồ Cách Nhĩ sinh ra, đối với điện hạ hết sức vô lễ, lần này đàm hòa, vương đặc biệt lệnh cho tại hạ chuyển lời xin lỗi.” Sứ tiết man tộc hơi nhếch khóe môi, thản nhiên giấu mật ngữ then chốt dụ phát Ô Nhĩ Cốt trong câu hỏi, “Không biết Hồ Cách Nhĩ có từng nói chuyện mười tám bộ lạc với điện hạ hay không?”

Bốn chữ “Hồ Cách Nhĩ… nói” này bật ra khỏi câu hỏi han vô nghĩa, dấy lên một cơn lốc không ai biết trong tai Trường Canh, sứ tiết người man cao to thô kệch trước mắt và Hồ Cách Nhĩ diễm lệ quỷ dị hợp làm một, nguyền rủa khi lâm chung nữ nhân kia gào lên như sấm sét nổ đùng đùng trong tai y, một thứ mùi đặc biệt khó lòng tả rõ từ người tam vương tử phả đến, lao vào phế phủ y – hơi tanh, hơi đắng, dốc hết sức trêu chọc thần kinh của Trường Canh, gợi lên nỗi kích động khát máu.

Cánh cửa ký ức từng bị y cố ý đóng lại bất ngờ bị xô tung, hồi ức vụn vỡ ầm ầm bao phủ lấy y.

Khuôn mặt mỹ lệ như ác mộng của Hồ Cách Nhĩ, đỉnh núi thổ phỉ la liệt xác chết, đám cháy trong ký ức ban sơ, mùi máu tanh tưởi hất vào mặt, chửi rủa đánh đập không ngừng… Những vết sẹo cũ dưới triều phục lộng lẫy nhao nhao sống lại, liều mạng chui vào da thịt y như đỉa hút máu, mà nhục thể phàm thai này tựa như khó có thể chịu được sức mạnh tà thần khổng lồ, ngực, tứ chi bách hài của Trường Canh đau như dao cắt – loại đau nhức đó rõ ràng là triệu chứng Ô Nhĩ Cốt phát tác.

Gay go hơn là, câu này của sứ tiết man tộc như một hòn đá kích khởi ngàn tầng sóng, hoàn toàn là “người nói tựa hồ vô tâm, mà người nghe toàn bộ hữu ý”.

Vương Quả lập tức đúng lúc thêm mắm dặm muối: “Quý sứ nhắc tới Tú quận chúa Hồ Cách Nhĩ ở đây không thích hợp lắm đâu? Tú quận chúa kia tuy nuôi Nhạn vương điện hạ là một công lớn, nhưng năm đó gây xích mích mối quan hệ song phương, khiến chín năm trước suýt nữa có chiến tranh cũng là sự thật.”

Lời này vừa nói ra, bọn tiểu nhân bám đít nịnh hót Vương quốc cữu, quan văn chưa rõ tình hình, hoặc đơn giản là thù người man lập tức nhảy ra phụ họa.

Vương Quả cười, mặt dày vô sỉ nói: “Huống chi, ta nghe nói Tú quận chúa kia thật sự chẳng ra gì, âm mưu hãm hại Huyền Thiết doanh, sau khi thất bại lại lén xúi giục quý phi mang thai bỏ trốn, hơn nữa không biết dan díu với ai, nếu lão phu nhớ không lầm, năm đó Thái y viện thậm chí từng truyền ra lời đồn Tú quận chúa chưa chồng mà chửa – Người như vậy, thật sự không xứng làm quận chúa triều ta, thần nữ quý tộc.”

Kẻ ngốc hơn cũng nghe ra ý tứ ẩn trong những lời lão nói, thấy Vương Quả vậy mà to gan lớn mật ngầm chĩa đao lên người Nhạn vương, đám mới phụ họa nhất thời thành câm hết, chưa rõ lắm mà chờ đoạn sau.

Lại nhìn Nhạn vương, không biết là bệnh đến khó chịu hay là thế nào, mồ hôi lạnh như hạt đậu từ trên trán lăn xuống, tựa hồ đứng không nổi.


Phương Khâm phút chốc nhíu mày, đương trường ý thức được vấn đề: Vương Quả kia vào lúc hắn không biết đã cấu kết với người man!

Lúc này, Phương Khâm căn bản không kịp hả hê trước những gì Nhạn vương gặp phải, cả người khó chịu – nội đấu là nội đấu, người mình tranh quyền đoạt thế trong triều là cực kỳ bình thường, thắng làm vua thua làm giặc cũng vậy, không chết không ngừng cũng thế, đó đều là nội chính, nhưng vào thời điểm biên cảnh chưa thu về, giang sơn thất thủ, kéo ngoại tộc vào là thế nào?

Nếu việc này bại lộ – không, căn bản không cần bại lộ, cho dù Vương Quả lần này mưu hại Nhạn vương xáo trộn huyết mạch hoàng gia thành công, sau này người ta sẽ nghĩ thế nào? Sẽ chẳng ai cho là Phương gia vô tội, hắn ngoài mặt vẫn thuộc đảng Vương Quả, mà lão Thái y chờ trị tội để lộ bí mật kia cũng được nuôi trong Phương gia, hắn không thể phủi sạch quan hệ!

Phương Khâm toát mồ hôi lạnh, Vương Quả chẳng những lợi dụng hắn, thậm chí còn muốn biến hắn thành một quốc tặc “thông đồng với giặc”!

Hắn tự nhận là tài trí đủ đoạn không kém ai, nhưng nhìn Nhạn vương, tuổi còn trẻ bên cạnh đã có Giang Sung là cánh tay đắc lực, có Từ Lệnh bênh vực lẽ phải, có hơn một nửa Linh Xu viện, có Bắc đại doanh từng kề vai chiến đấu với y… Thậm chí các nhân vật có sức nặng trong quân như An Định hầu, Đề đốc Tây Nam đều có tư giao rất sâu, mà bản thân Phương Khâm thì sao?

Bên cạnh toàn là hạng Lữ Thường Vương Quả, không phải độc xà thì là tiểu nhân, thành sự không đủ bại sự có thừa.

Nhất thời, trong lòng Phương Khâm trỗi lên sự mệt mỏi vô cùng, hắn sâu sắc cảm giác được “vận số” là gì.

Vận số như thủy triều, chẳng lẽ thật sự là sức người không kháng được sao?

Sứ tiết man tộc nghe ra Vương Quả đang thừa nước đục thả câu, cười khinh miệt. Hắn nhìn thấy màu đồng tử Nhạn vương đang đậm dần, biết y không trụ được bao lâu sẽ hoàn toàn biến thành trùng đồng, đến lúc đó Nhạn vương sẽ rơi vào ảo giác, y sẽ không nghe thấy một chút âm thanh bên ngoài, chỉ có mật ngữ đặc thù và câu nói mấu chốt có thể vào tai y – đó là thời khắc hắn lấy huyết khu thành tựu tà thần chân chính.

Sứ tiết man tộc giơ hai tay, như muốn đỡ Trường Canh: “Sao vậy, điện hạ không thoải…”

Chữ “mái” chưa nói ra, đã nghe có người quát to một tiếng: “Ngươi dám!”

Đồng tử sứ tiết co lại, một trận kình phong thổi qua tai, khí tức lạnh thấu xương cơ hồ chui vào lỗ chân lông hắn, chớp mắt sứ tiết kia liền dựng hết lông tơ, mà hắn căn bản không kịp phản ứng, cổ chợt thấy lạnh, một thanh cương đao bỗng nhiên gác trên cổ.

Cố Quân một tay cầm thanh đao rút từ hông đới đao thị vệ, một tay ôm Nhạn vương vào lòng ngay trước mắt bao người, Trường Canh rên khẽ một tiếng, dựa vào người y như hư thoát, song trùng đồng trong dự tính của sứ tiết man tộc lại không hề xuất hiện, thần trí Trường Canh hiển nhiên còn rất tỉnh táo, theo lời Cố Quân thều thào vu oan: “Người man… vu độc…”

Từ Lệnh hoảng hốt la lên: “Vương gia, ngài sao vậy?”


Chỉ thấy một dòng máu xuôi tay áo triều phục của Trường Canh chảy xuống, chẳng qua giây lát đã ướt sũng tay áo.

Tất cả thị vệ đều giương cung bạt kiếm sẵn sàng.

Vương Quả không liệu được hướng đi này, sau sự kinh hãi ngắn ngủi, lão vẫn không chịu kiếm củi ba năm thiêu một giờ: “Đại soái, ngài… có chuyện gì từ từ nói, động đao động thương làm gì… Nhạn vương điện hạ làm sao thế này? Mau truyền Thái y, Thái y đâu?”

Cố Quân chợt quay đầu lại, một chữ cũng không nói, sát khí như Huyền Thiết cát phong nhận đã trực tiếp vây kín Vương quốc cữu, Vương Quả lập tức sợ nhũn chân, “Ôi chao” một tiếng xụi lơ ngồi xuống đất.

Hai chữ “Thái y” vừa ra khỏi miệng Vương Quả, khóe mắt Phương Khâm lập tức giật một cái, ngồi không yên nữa – Hắn biết mình hoặc phải lập tức phủi sạch quan hệ với Vương Quả, tìm mọi cách đổ hết tội lên đầu lão chó chết kia, hoặc phải chờ để tiếng xấu muôn đời.

Phương Khâm một mặt bằng tốc độ nhanh nhất phân phó tùy tùng bên cạnh hỏa tốc giết lão Thái y bị Vương Quả mua để diệt khẩu, một mặt thản nhiên đứng ra, lớn tiếng nói: “Người man to gan lớn mật, dám đương đình giương oai, rõ ràng là rắp tâm hại người, bắt lại!”

Đáng tiếc… trong ca trực trừ đại nội thị vệ ra thì hầu hết là người của Ngự lâm quân và Bắc đại doanh, Ngự lâm quân mới tổ kiến và Bắc đại doanh không thể nghe theo một quan văn là hắn, bất động chờ Cố Quân hạ lệnh.

Phương Khâm á khẩu, nhưng trước mắt cũng không có thời gian cho hắn tìm thể diện, mau chóng định thần lại tiến lên xum xoe nịnh bợ: “Cố soái, ta thấy việc hôm nay rất kỳ lạ, ngài nghĩ xem, nội thị nên biết Hoàng thượng đã đi, không thể mời Nhạn vương vào cung lúc này, cho dù mời tới, cũng là trực tiếp dẫn Vương gia đi gặp Hoàng thượng, chứ không thể đến cung yến. Hay là thế này, chúng ta bắt đám loạn phỉ này trước chờ thẩm vấn, lại đi bẩm báo Hoàng thượng, sau đó phái người tra rõ một phen, trong đây không chừng có nội gian của người man… Ừm, không bằng ngài đưa Nhạn vương điện hạ đi nghỉ ngơi trước, truyền Thái y…”

Cố Quân lạnh lùng cắt ngang lải nhải do chột dạ của hắn: “Không nhọc lo lắng.”

Phương Khâm từ khi chui ra khỏi bụng mẹ chưa từng đụng phải cây đinh nào cứng như vậy, nhất thời lại không biết nói gì.

Lúc này, một thị vệ trang phục Bắc đại doanh rảo bước chạy vào: “Đại soái, chúng ta đã bao vây trạm dịch, khống chế đoàn sứ tiết người man không lọt một kẻ.”

Phương Khâm lấy làm kinh hãi, Cố Quân muốn khai chiến sao?

“Mau đi báo Hoàng thượng,” Cố Quân nhanh nhẹn phân phó, “Ngoài ra Thái y không rành những thủ đoạn bỉ ổi của người man, mời Trần thánh thủ vào cung một chuyến.”

Có Cố Quân tọa trấn, dù trời sập cũng là bận mà không loạn. Trần Khinh Nhứ và Hoàng đế Long An lần lượt nhận được tin chạy đến bằng tốc độ nhanh nhất, Lý Phong vội vã đến thăm Trường Canh một chút, không đợi Cố Quân phân phó, Phương Khâm đã lập tức tiến lên, một năm một mười trình bày rõ đầu đuôi ngọn ngành và phỏng đoán của mình.


Hoàng đế Long An nổi trận lôi đình, lập tức bắt tất cả cung nhân nội thị, để Trần Khinh Nhứ vào khám cho Nhạn vương, lưu lại một dược đồng lần lượt chỉ nhận.

Bên này thẩm vấn, Cố Quân lười nhìn họ cắn nhau thêm, vẫn trông nom cạnh Trường Canh. Y ban nãy dính máu đầy tay, ngay cả chuỗi hạt tiên đế tặng cũng ngấm đỏ, sắc mặt so với vị bị thương kia còn khó coi hơn.

“Không sao, lần này là máu ta tự để chảy,” Trường Canh nhìn y nói, “Ta có chừng mực mà…”

“Ngươi có chừng mực cái con khỉ!” Cố Quân hạ giọng quát y, “Ngươi nhất định phải đến xem người man dài ngắn ra sao phải không? Ta thật sự…”

Trần Khinh Nhứ vừa không mượn tay ai pha nước muối cho Trường Canh, vừa thấp giọng nói: “Cố soái hãy yên tâm, thân thể Ô Nhĩ Cốt khác hẳn thường nhân, một chút tiểu thương không dễ dàng làm gì được y – Vương gia rốt cuộc gặp chuyện gì mà nhất định phải chảy máu vậy?”

Trường Canh hơi nhắm mắt một chút, ánh mắt ngược lại như còn tỉnh táo hơn bình thường, nếu không phải máu trong lòng bàn tay còn chưa lau sạch, Cố Quân cơ hồ phải cho rằng ban nãy y toàn là làm bộ thôi.

“Ta bị lừa vào cung.” Để phòng tai vách mạch rừng, Trường Canh ra dấu, “Dù cho mười tám bộ lạc có khả năng rắp tâm xấu xa, nhưng ta nghĩ họ vô luận là thật tâm muốn đàm hòa hay kế hoãn binh giả ý cũng thế, vào lúc quân ta trên dưới đang bày trận sẵn sàng chờ đợi, không phải là thời cơ tốt để họ giở trò, ta không ngờ sứ tiết man tộc cả gan công khai ra tay với ta… Huống chi với sự cẩn thận chặt chẽ của Phương Khâm, đại khái sẽ không muốn dễ dàng mang tội danh thông địch.”

Cố Quân tức giận nói: “Đại khái?”

Trần Khinh Nhứ vội né tránh lửa giận của Cố Quân, truy hỏi: “Điện hạ có thể nói tỉ mỉ hơn không?”

Trường Canh dè dặt nhìn Cố Quân một cái, thuật lại đơn giản một lần sự dị thường của tam vương tử và thứ mùi đặc biệt mình ngửi được, Trần Khinh Nhứ vừa nhanh nhẹn cầm máu cho y, vừa nhất tâm nhị dụng để ý thủ thế của y, mày từ từ nhíu lại.

“Người dụ ta đến thực sự không nhất định là Phương Khâm,” Trường Canh phân tích, “Hắn sẽ không ngu xuẩn để người man lợi dụng, sự tích cực vừa rồi rất có khả năng là để phủi sạch quan hệ… Nhưng động cơ của sứ thần mười tám bộ lạc nghĩ lại rất đáng để nghiên cứu.”

Cố Quân nhìn thấy y là lòng khó chịu, bèn quay đầu ra ngoài cửa sổ để mắt không thấy lòng không phiền, một tay vô tình đặt trên vỏ đao bên hông không dời đi, lệ khí trên mặt chưa tan – Trường Canh không nói rõ y cũng nghĩ đến rồi, kẻ mua nội thị chắc hẳn là Vương Quả ban nãy nhảy lên nhảy xuống, y vẫn luôn coi hạng Vương Quả là con chó ghẻ của tiên đế, chẳng thèm chấp nhặt với chó mà thôi, hiện tại xem ra, thật sự còn có kẻ cảm thấy y tốt tính!

Trường Canh giơ một bàn tay lạnh lẽo nắm mu bàn tay y, tủi thân nói: “Tử Hi à, ta khó chịu lắm, ngươi nhìn ta một cái đi.”

… Lần này không thèm nhìn cho thanh tịnh đổi thành Trần Khinh Nhứ.


Cố Quân đau lòng đến tức ngực, không đường nào phát tiết, chỉ hận không thể lập tức mặc giáp trụ xuất kinh lấy đầu Gia Lai Huỳnh Hoặc luôn, im lặng một lúc lâu, mới miễn cưỡng dằn lửa giận nói: “Có thể ban đầu họ là muốn ám sát Hoàng thượng, sau khi vào kinh phát hiện kinh thành còn nghiêm ngặt hơn trong tưởng tượng, vì thế muốn ra tay với ngươi. Không thì là họ chuyên môn đến vì Ô Nhĩ Cốt, người man nhất định có thủ đoạn khống chế Ô Nhĩ Cốt, lúc Ô Nhĩ Cốt phát tác sức mạnh vô cùng, có thể vượt qua cực hạn bản nhân, thị vệ trên điện sợ ném chuột vỡ đồ, nếu họ lấy ngươi làm khiên, thị vệ vị tất ngăn được. Tốn công tốn sức như vậy, ta chỉ nghĩ ra được một lý do, đó chính là đoàn sứ tiết này đang gây chiến-“

“Gia Lai Huỳnh Hoặc muốn đánh nhau thì huy sư động binh là được, không cần tốn công gây chiến,” Trường Canh nói tiếp, “Tin tức của Thái tướng quân vị tất là hoàn toàn vô căn cứ, nội bộ mười tám bộ lạc nhất định có vấn đề gì rồi.”

“Mười tám bộ lạc thế nào chưa cần quan tâm,” Cố Quân cắt ngang, “Những lời Vương Quả nói trên điện ngươi cũng nghe thấy rồi, lão chó cùng rứt giậu, không biết sẽ còn làm ra trò gì, không bằng ngươi nghĩ cách ứng phó trước đi.”