Sát Phá Lang - Priest

Quyển 4 - Chương 102: Cung yến

Cuối năm đầu khi Cố Quân còn ở biên cương Tây Bắc, toàn cảnh Đại Lương sầu vân thảm đạm, chuẩn bị mất nước bất cứ lúc nào.

Song năm nay, cả quốc gia hồi sinh với sức sống kinh người, oanh ca yến vũ ngày xưa dẫu không còn thấy nữa, nhưng bọn khỉ con đầu đường cuối ngõ xếp hàng mua kẹo mạch nha đã lục tục mặc đồ mới, ban ngày thỉnh thoảng có thể nghe thấy vài tiếng pháo vang, mọi nhà cũng bắt đầu bận rộn chuẩn bị đồ tết.

Tường thành sập lại dựng lên, lưới cấm không trên Kỳ Minh đàn cũng mở ra tầm nhìn nghiêm ngặt, bạch hồng thiết cung và thiết khôi lỗi im lặng xếp đội trên cổng thành nhìn theo các vị khách không mời, Bắc đại doanh đi theo hộ tống, nghiêm túc dừng lại ở ngoài cửu môn, trong cảnh lặng ngắt như tờ nghiễm nhiên là nhất phái tinh khí thần được máu và lửa trui luyện qua.

Vào cái năm mưa gió liên miên này, chỉ riêng công khởi tử hồi sinh, tương lai trên sử xanh tất không thể thiếu được Nhạn thân vương.

Xa giá của tam vương tử man tộc chậm rãi đi qua phố dài, gió lạnh thấu xương vén màn xe lên một góc, thấp thoáng lộ ra khuôn mặt gầy gò nhợt nhạt, lập tức trong xe thò ra một bàn tay kéo màn, ngăn tầm mắt dò xét của hai bên.

Lúc này, Cố Quân đang vận thường phục ngồi trên Vọng Nam lâu, trên mũi đeo một mảnh kính lưu ly – không phải mảnh kính bình thường dùng gấp khi mù, mà là một loại thiên lý nhãn cự ly xa dùng để ngắm trên chiến trường.

Trường Canh Thẩm Dịch đều có mặt, giây lát sau cửa gian nhã bị đẩy ra, một bóng người lướt vào, chính là Tào Xuân Hoa sau chuyến đi Giang Bắc hành tung thành mê.

Tào Xuân Hoa vào phòng hành lễ đơn giản, ngồi phịch mông xuống: “Khát muốn chết!”

Trường Canh tập mãi thành quen bưng một cái bát tô, rót đầy rượu, Tào Xuân Hoa mặt không đỏ thở không dốc mà nhận bát, một ngụm nốc cạn, ai không biết chắc còn tưởng hắn đang uống nước – khiến tửu quỷ Cố Quân cũng há hốc mồm, cảm thấy mình đã gặp phải sâu rượu.

“Thêm bát nữa,” Tào Xuân Hoa thở dài thoải mái, “Sau khi chia tay Đại soái ở kinh thành, ta liền trở về phương Bắc, dọc đường phong sương vũ tuyết, chịu khổ không ít.”

Tào Xuân Hoa từ nhỏ đã rất giỏi thuật biến trang dịch dung, học tiếng phiên bang nghe qua không quên, mươi bữa nửa tháng là lưu loát, bị Trường Canh phái đến biên cảnh Bắc cương trường kỳ ẩn nấp, bởi vì khi xuống Giang Bắc tra án cần một thế thân hoàn mỹ, mới triệu hắn về.

Tào Xuân Hoa bưng bát rượu thứ hai, ném mị nhãn cho Cố Quân đang hơi thèm, thành công gợi lại hồi ức kinh khủng “người này mang khuôn mặt Trường Canh uốn éo thắt lưng đến khố” của Cố Quân.


Cố Quân im lặng phủi rụng da gà, mặt xanh xám nhìn đi chỗ khác.

Trường Canh: “Sao trông thảm hại thế?”

“Đừng nói nữa, tính luôn nô lệ nam nữ, là cả một đội cao thủ, ta căn bản không lại gần được họ trong vòng một dặm, phải vừa lăn vừa bò mà bám theo.” Tào Xuân Hoa uốn giọng nhu mì nói, “Ôi, không giấu gì chư vị, lúc còn ở Bắc cương, ta từng lẻn vào đội hộ vệ của Gia Lai Huỳnh Hoặc, thậm chí giả dạng làm nữ nô nhị vương tử sủng ái nhất lượn trước mặt hắn một ngày một đêm không bị phát hiện, nhưng hơn một năm qua, độc chưa từng đến gần tam vương tử này, ngay cả hình dáng cũng chưa thấy.”

Trường Canh hỏi: “Lúc gã xuất hành nhìn từ xa một cái cũng không làm được à?”

“Gã căn bản không xuất hành, mười tám bộ đều nói tam vương tử mắc bệnh hiểm nghèo, không thể ra gió,” Tào Xuân Hoa thở dài nói, “Trừ chính Gia Lai Huỳnh Hoặc ra, những người khác ngay cả một sợi lông gã cũng chưa thấy. Bản thân tam vương tử chính là cấm ngữ của mười tám bộ lạc, chỗ gã ở có ba tầng thủ vệ, tầng ngoài cùng ta từng thử trà trộn, có thể vào, tầng thứ hai đếm ngược thì không được, người ở bên trong đều hệt như thiết khôi lỗi, chẳng giao du với ai, nhưng đều là cao thủ đứng đầu, còn là tử sĩ, ta đã thử vài phương pháp, mà thật sự chẳng ăn thua gì, suýt nữa đả thảo kinh xà, đành phải rút trước – Điện hạ nhìn thấy sứ thần đi theo kia chưa?”

Mọi người cùng nhìn theo hướng đầu đũa Tào Xuân Hoa chỉ, vừa vặn thấy nam tử trung niên kia quay đầu lại nói chuyện với thị vệ, mặt mũi không đặc biệt, nhưng trên người loáng thoáng lộ ra khí chất khó tả, tráng kiện tựa núi cao vậy.

Tào Xuân Hoa: “Người đó là đội trưởng thân vệ của Gia Lai Huỳnh Hoặc, là một trong những tâm phúc quan trọng nhất của hắn, cực kỳ lợi hại, ta không nhận lầm đâu.”

Mấy người ở đây đều lấy làm kinh hãi.

Thẩm Dịch nhíu mày nói: “Nếu thật là như vậy, tin tức của Thái Phân tướng quân không nhất định chính xác, soán vị gì đó rất có khả năng là người man đang diễn một vở kịch nội loạn cho chúng ta xem, con tin đưa tới lần này chưa biết chừng là lai giả bất thiện.”

Cố Quân không lên tiếng, y đột nhiên có cảm giác cực bất an.

Hai nước đang giao chiến, hiển nhiên, đội con tin và sứ thần này sẽ không được lễ ngộ, đoàn tam vương tử thậm chí không có một người tiếp kiến đàng hoàng, chỉ lệnh của Lý Phong cho Hồng Lư tự là “xem mà làm”, Hồng Lư tự khanh quả thực lĩnh hội thánh ý, qua loa an trí con tin man tộc ở một trạm dịch cho sứ tiết, đồng thời ngay ngày họ vào ở liền thay mới nội phòng kinh thành, Ngự lâm quân mới tổ kiến vây chặt trạm dịch, nửa canh giờ thay ca một lần, bất kể ngày đêm tuần tra mười hai lần một ngày.

Mấy hôm ấy hết thảy đều có vẻ không bình thường lắm, trước là đến một con tin man tộc quỷ dị thần bí, sau đó Trường Canh lại bị bệnh cực kỳ không đúng lúc – ra gió lạnh một chút vậy mà lại lên cơn sốt.

Trường Canh thường niên tập võ, biết chút y thuật, rất biết dưỡng sinh, lại thêm chẳng qua mới ngoài hai mươi, theo lý gió mạnh cũng chẳng làm gì được y, nhưng hôm đó không biết là thế nào, cơn sốt thế tới hung hãn. Cố Quân nửa đêm từ Bắc đại doanh chạy về, Trường Canh đã uống thuốc đi nằm, hai má đỏ bừng vì sốt.

Cố Quân thử trán Trường Canh, mặc nguyên áo nằm bên cạnh – Bất kể y có về nhà hay không, Trường Canh vĩnh viễn chỉ chiếm nửa giường, hơn nữa dù ác mộng quấn thân, tướng ngủ cũng rất đàng hoàng, chưa từng lăn qua lộn lại.

Sợ ban đêm Trường Canh sốt cao hơn, Cố Quân không dám ngủ say, bởi vậy người bên gối vừa cử động là y lập tức tỉnh dậy, đưa tay sờ thử, chỉ cảm thấy người Trường Canh nóng như than, thở cũng rất gấp.

Trường Canh ban đêm bị ác mộng quấy nhiễu là chuyện thường, Cố Quân đã quen rồi, hầu như chỉ cần mơ màng chìa tay ôm một cái trấn an là Trường Canh sẽ tự bình tĩnh lại. Nhưng đêm nay chắc là do bị bệnh, trên mặt Trường Canh đột nhiên có vẻ đau đớn, y bắt lấy cổ tay Cố Quân theo bản năng, năm ngón tay bóp chặt, khó nhịn mà rên khẽ một tiếng, gọi thế nào cũng chẳng tỉnh. Cố Quân đành phải lấy một cây ngân châm trong gói thuốc nhỏ ở đầu giường, đè Trường Canh lại, châm nhẹ vào cổ tay y.


Trường Canh giật mình tỉnh dậy.

Song đồng tử Cố Quân hơi co lại – trùng đồng.

Nhưng so với sự hỗn loạn long trời lở đất khi Ô Nhĩ Cốt phát tác lần trước, lần này Trường Canh rõ ràng khắc chế hơn, không có động tác quá khích, chỉ ngơ ngác nhìn Cố Quân, vành mắt hơi đỏ.

Cố Quân phập phồng lo sợ gọi một tiếng: “Trường Canh, còn nhận ra ta không?”

Trường Canh mau chóng chớp mắt một cái, mồ hôi lạnh trên lông mi lăn xuống, nói khàn khàn: “Sao ngươi… đã về rồi?”

Trong lúc nói câu này, trùng đồng chậm rãi hợp làm một, sắc đỏ cũng từ từ biến mất, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của Cố Quân thôi. Cố Quân hôn y một cái, lau mồ hôi cho y, dỗ y ngủ, rốt cuộc không yên tâm, sáng sớm hôm sau phái người vào cung xin nghỉ ốm, sau đó đi tìm Trần Khinh Nhứ.

“Không sao,” Trần cô nương xem xong chẩn đoán, “Điện hạ thân thể không tệ, chỉ là gần đây thời tiết thay đổi thất thường, hơi bị lạnh, uống vài thang thuốc là ổn thôi.”

Trường Canh cười nói: “Ta cũng nói vậy, mà y chẳng chịu tin, còn chuyện bé xé ra to làm phiền cô nương một chuyến.”

Trần cô nương tuy vẫn như thường lệ lãnh đạm mà khách khí một câu, nội tâm lại thật sự chẳng muốn nhìn khuôn mặt đắc ý dương dương của Nhạn vương điện hạ thêm nữa – nàng dâu mới sinh con đầu lòng cũng chẳng đắc chí như y.

Trần cô nương hết nhịn nổi, tiên khí mờ ảo cáo từ hai vị này, Cố Quân đích thân tiễn nàng ra cửa, khi đi qua hồi lang dài vắng vẻ của hầu phủ, Cố Quân chợt thấp giọng nói: “Hôm nay mời Trần cô nương đến không phải khám phong hàn cảm lạnh, đêm qua lúc y sốt trong mắt chợt hiện trùng đồng, ta thấy không yên tâm lắm.”

Trần Khinh Nhứ lập tức chính sắc, chau mày: “Xin Hầu gia hãy nói tỉ mỉ.”

Cố Quân thuật lại một lần tình cảnh lúc ấy Trường Canh đột nhiên phát tác rồi lập tức tỉnh táo, hỏi: “Cô thấy tình hình là thế nào?”

Trần Khinh Nhứ nghe xong trầm ngâm rất lâu, mắt hơi hạ xuống, tựa hồ đang cẩn thận nhớ lại mạch tượng ban nãy, Cố Quân đợi đến hơi căng thẳng, nàng mới nói: “Điện hạ tâm chí kiên định, thật sự làm người ta cảm phục.”

Cố Quân lập tức phản ứng được: “Cô nói y trước mắt tỉnh táo toàn là nhờ tâm chí áp chế, ngày hôm qua sốt đến hồ đồ, cho nên nhất thời lộ ra?”

Trần Khinh Nhứ gật đầu: “Điện hạ từ nhỏ bị Ô Nhĩ Cốt hành hạ, hẳn đã quen rồi, dù ngủ cũng giữ lại vài phần thanh tỉnh, ta chỉ lo lắng… Y hiện tại đang trẻ trung khỏe mạnh, tinh lực dồi dào, tương lai nếu tuổi tác cao dần, thể lực yếu đi, liệu có còn loại tinh khí thần này hay không.”

Cố Quân lại nhớ tới điều gì đó, nghi hoặc hỏi: “Theo như lời cô nương, là một khi y bị bệnh, bị thương hay dùng nhầm dược vật gì khiến thần trí không rõ, đều sẽ có bệnh trạng này à?”


Trần Khinh Nhứ: “Theo lý là vậy, xem tình huống nghiêm trọng hay không mà xác định.”

“Nhưng có một điểm ta không rõ lắm,” Cố Quân nói, “Đợt trước y bị thương ở Giang Bắc, là ta đón y về, khi đó do vết thương mất máu quá nhiều, y hôn mê suốt một ngày một đêm, trong lúc ấy lại rất ổn định, Ô Nhĩ Cốt chẳng những không phát tác, giống như ngay cả bệnh trạng bị ác mộng bừng tỉnh cũng không có.”

Trần Khinh Nhứ đột nhiên ngây ra.

Cố Quân: “Trần cô nương?”

Trần Khinh Nhứ lẩm bẩm: “Không thể nào, thế chẳng lẽ là khí huyết… Ta hoàn toàn đoán sai rồi ư?”

Cố Quân hoang mang lo sợ.

Trần Khinh Nhứ lại không giải thích gì, giống như đả thông hai mạch Nhâm Đốc, không hé răng một tiếng quay người đi ngay.

Cố Quân: “Này… Trần cô nương…”

“Để ta nghĩ xem.” Trần Khinh Nhứ bỏ lại câu này, chân không chạm đất mà bay đi, chỉ chớp mắt nàng đã đi mấy trượng, thoáng cái chẳng còn bóng dáng.

Thẩm Dịch vừa vặn tới chơi vốn đang lải nhải nói xấu Cố Quân với Hoắc Đan, từ cổng chính tiến vào, nguyên một khắc cũng chưa thở mạnh, Hoắc thống lĩnh đang rầu rĩ không biết dùng cách gì để đuổi tên này đi, chưa kịp nghĩ ra thì Thẩm Dịch đột nhiên ngậm miệng.

Hoắc Đan ngẩng đầu lên, chỉ thấy một bóng trắng như ma quỷ lướt qua trước mắt, Thẩm tướng quân hóa thành một tấm gỗ đội trời đạp đất, căng thẳng mà tiếc chữ như vàng chào: “Trần cô nương.”

Trần Khinh Nhứ vốn kiệm lời, cũng tiếc chữ như vàng trả lời: “Thẩm tướng quân.”

Hai người chào hỏi xong, trố mắt nhìn nhau một lúc lâu, bấy giờ Thẩm Dịch mới ý thức được là mình cản đường, vội hoảng hốt lui ra: “Mời Trần cô nương!”

Trần Khinh Nhứ vốn còn cho là y có chuyện muốn nói, chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì mà nhìn y một cái, kế đó lướt qua như bão tuyết.

Hoắc thống lĩnh kéo tai mình một cái, dẫn một Thẩm tướng quân bị câm lạ kỳ đến tìm Cố Quân.

Cố Quân đáp một tiếng, thay túi chườm nước đá cho Trường Canh, làm người ta lạnh đến nhăn nhó, lúc này mới ra ngoài tiếp khách: “Có chuyện gì?”


Thẩm Dịch vẫn chưa định thần thoát khỏi bế khẩu thiền, không hé răng một tiếng nhìn Cố Quân mà thần du thiên ngoại.

Cố Quân sửng sốt quay sang hỏi Hoắc Đan: “Y bị sao vậy?”

Hoắc Đan đoán: “Đột nhiên không nói được nữa, có khả năng là bị Trần đại phu cho uống thuốc câm rồi.”

Thẩm Dịch đến tìm Cố Quân kỳ thực là có chính sự.

Thẩm Dịch: “Hoàng thượng lạnh nhạt sứ tiết người man mấy ngày rồi, định tiếp kiến sứ giả người man trên cung yến năm nay, cho họ một đòn phủ đầu, chỉ là người man vu độc chi thuật cao cường, y cũng sợ còn dư nghiệt năm đó man nữ lưu lại chưa dọn sạch, để phòng lại xuất hiện chuyện Ngự lâm quân phản loạn trên Kỳ Minh đàn, lần này phòng ngự trong cung do Bắc đại doanh, đại nội thị vệ và Ngự lâm quân mới tổ kiến ba bộ phận cùng phụ trách, kiềm chế nhau, mời Đại soái đích thân tọa trấn.”

Cố Quân gật đầu, Lý Phong đây là một hôm bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Cung yến năm nay long trọng đến gần như xa xỉ, đầy vẻ thị uy, hai bên thị vệ nghiêm ngặt, võ tướng toàn bộ mặc giáp đeo đao, chia làm hai bên, ngay cả người mình cũng cảm thấy là một bữa Hồng Môn yến.

Cố Quân cũng lần đầu tiên nhìn thấy tam vương tử man tộc một cơn gió có thể thổi chết trong lời đồn.

Thiếu niên ấy độ mười bốn mười lăm tuổi, ngoại hình rất thanh tú, nhưng sắc mặt nhợt nhạt, thần sắc đờ đẫn, thủy chung không nâng mắt lên, làm gì cũng cần tùy tùng nhắc nhở, như là đi lại không tốt mà được dẫn tới ngự tiền kiến giá.

Sứ thần nói với Lý Phong: “Xin Hoàng đế Đại Lương lượng giải, tam vương tử sinh ra đã yếu, trong bữa tiệc có chỗ thất lễ, mong ngài xem y chỉ là một đứa trẻ mà thông cảm.”

Lý Phong khoát tay, cho họ bình thân, thiếu niên kia lại mắt điếc tai ngơ, hiển nhiên là không hiểu tiếng phổ thông.

Sứ thần khom lưng, ghé vào tai gã vừa dỗ dành vừa khuyên nhủ, tam vương tử vẫn là vẻ mặt đờ đẫn, bị sứ thần kéo tay, nửa đỡ nửa ôm mà lôi dậy, dẫn đến bàn tiệc.

Cố Quân nhĩ lực rất tốt, nhạy bén nghe thấy bên cạnh có người thấp giọng nghị luận: “Tam vương tử này chẳng lẽ là một kẻ ngốc?”

Gia Lai Huỳnh Hoặc đưa đứa con ngốc đến kinh thành làm con tin là có ý gì đây?

Cố Quân không xa không gần cùng Thẩm Dịch nhìn nhau một cái, thần sắc đều hơi ngưng trọng. Không biết có phải là y nghĩ quá nhiều hay không, mà Cố Quân luôn cảm thấy trên người thiếu niên kia có thứ khiến y sởn gai ốc.

Chính lúc này, giọng quan giữa Lý Phong và người man đã tạm kết, sứ tiết kia đột nhiên không biết là cố ý hay vô tình nhắc tới: “Trước khi từ quê hương đến đây, ta đã nghe nói dưới Hoàng đế Đại Lương có hai vị không thể không bái phỏng, một vị là Cố hầu gia đại anh hùng bất khả chiến bại, hôm nay may mắn đã gặp được, nhưng còn một vị khác… ta thấy tựa hồ không có mặt trong buổi tiệc này?”


Lý Phong: “Không biết sứ giả đang nói tới ai?”

Sứ tiết Bắc man cười nói: “Chính là vị đứng đầu lục bộ trẻ tuổi quý triều, Nhạn vương điện hạ, còn khá có uyên nguyên với tộc ta đấy.”

Khóe mắt Cố Quân giật nhẹ.

Lý Phong nhìn lướt qua bốn phía, Trường Canh quả nhiên không có mặt, bèn hỏi kẻ dưới: “A Mân đâu?”