Sát Phá Lang - Priest

Quyển 2 - Chương 46: Say rượu

Ban đầu, hai người đều chưa kịp phản ứng.

Trường Canh hoang mang nghĩ: “Y mang cây sáo quèn trên người làm gì?”

Cố Quân thì còn đang bực bội: “Thứ gì bay ra vậy?”

Sau đó tầm mắt hai người đồng thời dừng trên cây sáo trúc dãi dầu sương gió đã bị nứt phần đuôi.

Giây lát sau, Trường Canh đột nhiên cảm thấy cây sáo này hơi quen mắt, Cố Quân thì như bị sét đánh, sực nhớ ra – vật này lai lịch bất chính!

Hai người cơ hồ đồng thời ra tay, Cố Quân chộp lấy, Trường Canh nắm chặt tay theo bản năng, hai bàn tay cầm một cây sáo trúc giằng co nhau.

Trường Canh hỏi vẻ vô tội: “Không thể xem ạ?”

Cố Quân: “Có gì đẹp mà xem?”

Nói xong Cố Quân rút mạnh cây sáo trúc nhỏ khỏi tay Trường Canh, giấu đầu hở đuôi vội vã nhét vào tay áo.

Trường Canh hiếm khi thấy y chột dạ, không tự chủ được nhớ tới cô bé con khóc muốn đứt ruột nhà Diêu đại nhân Giang Nam bốn năm trước, lờ mờ hiểu được điều gì, lại không dám tin lắm, thế là bóng gió hỏi: “Là người khác tặng ạ?”

Cố Quân không đỏ mặt không thở mạnh nói láo: “Tự làm.”

“À,” Trường Canh chớp chớp mắt, lát sau lại như cố ý như vô tình nói, “Tây Vực Lâu Lan cũng có trúc ạ?”

Cố Quân: “…”

Trường Canh khẽ chớp mắt, làm đôi mắt y trông hơi lấp lánh, kế đó cười nói: “Nghĩa phụ thủ công kém quá, hay để hôm nào con làm cho người cây khác nhé?”

Cố Quân bị chặn họng á khẩu không trả lời được, xấu hổ muốn chết, cứ cảm thấy tiểu tử kia đã nhận ra, cố ý sỉ nhục y, nhưng do chuyện trộm sáo thật sự rất mất mặt, y không tiện nổi giận, đành phải cụp cái đuôi thỏ của anh hùng khí đoản mà chạy mất.

Trường Canh không đuổi theo, ở tại chỗ nghĩ lại việc này một lúc lâu, không nhịn được hơi buồn cười, lại sắp xếp một lần từ đầu đến cuối chuyện Cố Quân sáng sớm lén mò tới viện của trẻ con trộm sáo trúc, tức khắc tâm hoa nở rộ một bó to, sinh cơ bừng bừng nở hơn nửa ngày, cho đến khi mặt trời ngả về Tây, mới chậm rãi yên lại.

Hương thơm chưa tan trong lòng y đẩy Ô Nhĩ Cốt vào một góc bé tí, đợi đến khi hoa lạc thủy lưu hồng(1), phía dưới liền sinh ra một ý nghĩ như hạt giống, đâm ra ngàn vạn cành cây.

Trường Canh nghĩ: “Tại sao y vẫn giữ lại thứ đó?”

Giữ lại, thỉnh thoảng sẽ lấy ra xem chứ?

Tiểu nghĩa phụ lúc nhìn nó có nhớ đến mình không?

Việc này phải chăng có nghĩa là Cố Quân đối với y… so với bản thân tưởng tượng, càng tình sâu nghĩa nặng hơn?


Y phải chăng có thể được một tấc muốn tiến một thước mà gần gũi tiểu nghĩa phụ hơn?

An thần tán của Trần cô nương trong túi thơm thoang thoảng bay ra, Trường Canh nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Quân, chừng như bị bốn chữ “thuận theo tự nhiên” vang vọng trong đầu đốt tan. Y không dám vọng tưởng thái quá, nhưng bất an lo sợ ôm một chút phỏng đoán như vậy, không khỏi ngứa ngáy khó chịu, tiêu hồn thực cốt.

Con đường áp giải khâm phạm vốn nên vừa dài vừa chán, tiếc thay không biết là Huyền Thiết doanh đi nhanh hay là trong lòng Trường Canh chậm chạp, rét đậm chưa đến mà họ đã về tới kinh thành rồi.

Mà lúc này, vụ án Nam Cương mưu nghịch chấn động triều dã oanh oanh liệt liệt nổ ra sâu trong đế đô.

Tôn Tiêu dở sống dở chết về kinh, do hoảng sợ mà chớp mắt đã ốm liệt giường, chính Hoàng đế Long An cũng không liệu được, hắn chẳng qua mượn thủ đoạn nhỏ thi hành lệnh kích trống, mà Đề đốc Tây Nam kia thực sự dám tạo phản, vừa sợ hãi vừa tức giận, ra lệnh tra rõ.

Bởi vụ án này liên lụy rất rộng, Lại bộ Hình bộ Binh bộ Đại Lý tự… Thậm chí Đốc sát viện trên dưới, đều căng thẳng theo, ngay cả Cố Quân chẳng dễ gì về kinh nghỉ ngơi vài hôm cũng không được yên tĩnh, liên tục bị triệu vào cung hỏi han.

Vụ án Đề đốc Tây Nam Phó Chí Thành cấu kết sơn phỉ, sát hại mệnh quan triều đình, tư vận tử lưu kim, ý đồ mưu phản đã không thể thay đổi, phỉ thủ và thủ lĩnh phản đảng trước sau bị phán tử hình, liên lụy gia quyến.

Mà Hoàng đế Long An thiết huyết khốc lệ vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, tình thế nhanh chóng không thể vãn hồi, như nhổ củ cải lôi cả đất lên, liên lụy đến lục bộ trung ương – những người hay qua lại với Phó Chí Thành, từng nhận hối lộ, mở cửa sau cho hắn, thậm chí lão thần năm đó đề cử Phó Chí Thành thượng vị, không một ai chạy thoát, tất cả đều bị liên lụy.

Lớp hạ ngục, lớp bãi quan, nhất thời trong triều ai nấy đều lo sợ, cả kinh thành đều bị đè nén trong sự nghi kỵ âm trầm.

Trời âm u mãi đến cuối năm, một trận tuyết lớn mới rào rào rơi xuống.

Năm ấy, chào cũ đón mới, An Định hầu giao nộp Huyền Thiết hổ phù, thi hành lệnh kích trống đã thành định cục, Binh bộ nhanh chóng cử người chuyên trách đến tứ phương làm giám quân.

Đến lúc này, Hoàng đế Long An đã thu gom quân quyền hết mức, Vũ đế năm xưa cũng chẳng theo kịp.

Trong cả đợt cuối năm, việc duy nhất cho Lý Phong yên tâm, có lẽ chính là sự thức thời của Cố Quân.

Đúng như Trường Canh suy đoán, Hoàng thượng được nể mặt, quả nhiên cũng cho Cố Quân đủ thể diện, thật sự thăng Thẩm Dịch lên hai cấp liền, hạ chỉ làm Đề đốc Tây Nam, đồng thời phong tứ điện hạ Lý Mân làm Nhạn Bắc vương.

Ngày mười sáu tháng Giêng, Thẩm lão gia tử mượn danh chúc thọ An Định hầu, kéo hai cỗ xe to chất đầy quà đến chặn cửa.

Thẩm lão gia tử đã trí sĩ nhiều năm, dưới gối chỉ có một tên không cầu tiến như Thẩm Dịch, Thẩm Dịch từ nhỏ đã là một quái thai, đọc sách tập võ đều không tệ, thế nhưng chẳng chịu si mê loại nào, chỉ thích ru rú trong viện hí hoáy hỏa cơ, Thẩm gia từ thiết khôi lỗi giữ nhà hộ viện đến đèn măng-sông lớn nhỏ treo trong phòng, không thứ nào chưa bị y phá hoại.

Mặc dù Thẩm lão gia tử một lòng tin theo Lão Trang, xem trọng vạn vật tùy tâm, nhưng chắc là đạo hạnh chưa đủ, trong nội tâm vẫn có chút kỳ vọng vào đứa con này. (Lão Trang là Lão Tử và Trang Tử)

Cố Quân sáng sớm bị gọi vào cung nghị sự, đã đi rồi, tuy y thường niên không ở kinh thành, nhưng dẫu sao quyền cao chức trọng, quà biếu không ít, hầu phủ không có nữ chủ nhân, quà cáp lễ tết qua lại đều do một tay lão quản gia lo liệu, nghe nói là quà của Thẩm lão gia tử, Trường Canh đặc ý theo lão quản gia ra đón, tò mò dòm thử.

Bản thân Thẩm lão gia tử kia cũng là một đóa hoa lạ, thiếu niên ham chơi, trung niên vẫn chơi, về già chơi mệt rồi, bắt đầu cầu tiên vấn đạo, chẳng hỏi việc đời, bình sinh thích luyện đan và ủ rượu, trong số quà cáp tặng Cố Quân, vàng bạc châu báu, lụa là gấm vóc, đồ cổ trân phẩm… nhất loạt không có, một hơi tặng hai xe rượu, tất cả đều là tự ủ.

Trường Canh đang dở khóc dở cười, vừa ngẩng đầu lên liền nhác thấy Đề đốc Tây Nam nóng sốt mới ra lò hùng hục phóng ngựa tới.

Thẩm lão gia tử hoàn toàn tự chủ trương, chờ Thẩm Dịch biết chuyện đuổi theo thì đã muộn – Thẩm Dịch nhìn xe rượu ngay cửa hầu phủ, khóc không ra nước mắt mà giấu mặt vào cổ ngựa, bụng nghĩ: “Mất mặt quá đi!”

Cố Quân chập tối trở về, gặp người nhà dỡ rượu từ trên xe xuống, Thẩm Dịch mặt mày xanh xám đứng ở một bên.

Không biết Hoàng thượng đã nói gì với y, Cố Quân thần sắc thản nhiên – chỉ cần y về đến hầu phủ, bình thường luôn rất vui vẻ, lúc vào cửa không cười, cũng không đùa giỡn với thị vệ canh cửa, quá nửa là thật sự rất mất vui rồi.

Cố Quân: “Sao ngươi lại tới đây?”

Thẩm Dịch hất cằm ý bảo y nhìn xe rượu chết tiệt kia: “Lão đầu nhà ta đem đến hối lộ ngươi, cảm tạ ngươi nâng đỡ ta.”

Cố Quân hít thử, tiến lên xách một vò, trực tiếp xé lớp dán, đứng ở cửa ngửi ngửi, uống một ngụm ngay tại chỗ.

“Nghĩ cái gì có cái đó, lão gia tử nhà ngươi tự ủ nhỉ, ta ngửi qua là biết ngay.” Cố Quân cảm thán, “Vừa hay, ngươi đến rồi thì đừng đi nữa, dù sao chưa hết tháng Giêng là hai ta sẽ phải đi hai ngả, đến lúc đó trời nam đất bắc, chưa biết ngày tháng năm nào mới được gặp nhau, hôm nay uống chút rượu với ta đi.”

Thẩm Dịch đang có ý này, thống khoái đồng ý luôn.


Cố Quân lại hỏi: “Trường Canh đâu?”

“Dưới bếp ấy.”

Cố Quân dừng bước: “Cái gì?”

“Y nhất định muốn tự mình nấu mì cho ngươi,” Thẩm Dịch cười nói, “Vương bá ngăn cản cả buổi không được. Ta thấy Quận vương điện hạ của chúng ta thật tài ba, địch tiền có thể áp trận, hạ trường biết châm cứu, rỗi rãi có thể tự may hà bao, ngay cả trọng địa nhà bếp cũng như bước trên đất bằng… Nếu là một cô nương, dù kéo hết Huyền Thiết doanh đến cũng không ngăn nổi đám người cầu thân chặn trước cửa nhà ngươi đâu.”

Cố Quân nhíu mày: “Quân tử xa nhà bếp, hồ đồ quá!”

Thẩm Dịch thấy sắc mặt y khác thường, hỏi: “Sao vậy, Hoàng thượng gọi ngươi vào cung nói gì?”

Cố Quân im lặng giây lát, đoạn hạ giọng: “Hoàng thượng muốn xử trí Phụng Hàm công.”

Thẩm Dịch giật mình: “Cái gì?”

Phụng Hàm tiên sinh họ Trương, tự Phụng Hàm, làm thủ tọa Linh Xu viện đã mười tám năm, Thẩm Dịch năm đó khi còn ở Linh Xu viện, chính là làm việc dưới tay ông, hiện giờ ông đã sáu mươi tuổi, cả đời ở Linh Xu viện, không lập gia đình, thê thiếp con cháu nhất loạt không có, cũng không thích nam phong.

Nghe nói nha hoàn tiểu tư dâng trà trong phủ đều là bằng sắt, sinh vật sống trừ chính ông ta ra thì chỉ có một con chó già sắp xuống lỗ – chỉ là nghe đâu, đừng nói người khác, ngay cả Thẩm Dịch cũng chưa từng tới thăm, Phụng Hàm tiên sinh tính tình cổ quái, không muốn nhà có khách. Vị lão tiên sinh này dốc hết cả đời vào hỏa cơ cương giáp, trừ thời điểm Cố Quân trùng chỉnh Huyền Thiết doanh giương cờ đứng ra một lần, những lúc khác đừng nói triều chính, ngay cả người ông ta cũng chẳng buồn để ý, người vô tranh với đời như vậy, sao lại chọc giận Hoàng đế?

Thẩm Dịch: “Vì sao?”

Cố Quân: “Lão nhân gia hôm qua dâng tấu, phản đối “chưởng lệnh pháp”, làm Hoàng thượng tức phát điên.”

Thẩm Dịch: “Ông ấy luôn phản đối, bắt đầu từ ngày ban bố chưởng lệnh pháp vẫn chưa từng yên mà, ta nghe người cùng thế hệ nói ông ta ba ngày dâng một bản tấu, gió mặc gió mưa mặc mưa, Hoàng thượng vẫn chẳng thèm để ý, sao đột nhiên…”

Chưởng lệnh pháp là pháp lệnh hạn chế trường tý sư dân gian, lúc mới ban ra từng gây xôn xao bàn tán một thời gian, sau bị cơn sóng lớn do lệnh kích trống dấy lên nhấn chìm.

“Tính tình Phụng Hàm công… Ôi, ngươi chưa thấy bản tấu hôm trước ông ấy viết, nói chưởng lệnh pháp hạn chế không phải trường tý sư, mà là dân trí, cứ thế mãi quốc sẽ không thành quốc, chờ người Tây Dương đằng vân giá vũ đến đập cửa biên cương Đại Lương, ta thấy ông ấy thiếu mỗi chỉ mũi Hoàng thượng mắng quốc tặc thôi – kỳ thực Hoàng thượng vốn cũng không đến mức chấp nhặt với ông ta, có điều lần này chuyện Nam Cương ồn ào, làm trong lòng Hoàng thượng có khúc mắc, cả một mùa đông chưa gỡ được, lão đầu nhảy vào nòng pháo rồi.”

Cố Quân dừng lại, đoạn lắc đầu tiếp tục: “Hôm nay trước khi đi, Hoàng thượng còn gọi ta lại, nói ‘Trẫm tự hỏi từ khi kế vị tới nay luôn cần cù cẩn trọng, cả đêm khó ngủ yên, vì sao giang sơn chẳng ngày nào an bình’ – ta còn có thể nói gì!”

Hoàng đế Long An đăng cơ vài năm ngắn ngủi, trước là huynh đệ ruột cấu kết Đông Doanh mưu phản, sau lại là đại quan biên giới cấu kết sơn phỉ làm phản, mỗi một việc đều phảng phất là sự trào phúng dữ dội, chợ đen tử lưu kim cấm suốt không ngừng càng thành tâm bệnh của hắn.

Thẩm Dịch không nói gì, cả hai sóng vai đi vào nội viện – trong lòng họ đều biết, Phụng Hàm công tuy tự tìm đường chết, song những gì ông nói không phải là không có lý.

Về sau trường tý sư dân gian bị hạn chế, từ đây chỉ dựa vào Linh Xu viện, quanh năm suốt tháng có thể làm ra mấy món kỹ thuật mới? Huống chi Linh Xu viện vĩnh viễn lấy cương giáp quân dụng làm đầu, sau này kỹ thuật dân dụng còn đường nào để phát triển?

Thẩm Dịch: “Có thể cứu được ông ấy không?”

Cố Quân ngẩng đầu nhìn không trung chìm trong ánh hoàng hôn ở cuối đế đô, thở ra khói trắng: “Không biết, ta sẽ cố hết sức.”

Thẩm Dịch gật đầu, lát sau y chợt nói: “Đại soái, ta từ nhỏ lớn lên ở kinh thành, nhưng có đôi khi thật sự cảm thấy thở không nổi.”

Cố Quân không nói một lời đưa vò rượu cho y.

Thẩm Dịch tu luôn bằng vò một ngụm rượu nhà tự ủ, rượu mạnh xộc lên, y vỗ vỗ lưng Cố Quân: “Đều chuẩn bị sinh nhật cho ngươi đấy, lát nữa vào đừng có đanh cái mặt.”

Thế là cả hai đứng trên hành lang uốn khúc, mỗi người một ngụm mà chia hết vò rượu.

Rượu có thể giải ưu, có thể làm máu nóng lên, có thể hồng đôi má, có thể giúp người ta ném phăng việc tày trời trước mắt sau lưng, thả lỏng chốc lát.

Nhưng vào nội viện, Cố Quân vẫn giật mình.

Chỉ thấy hàng loạt thiết khôi lỗi hỏng trong hầu phủ bị Cát Thần lôi hết ra, cũng không biết gã mất bao lâu để sửa, một đám mặt đen to đùng hành động như thường, qua lại như bay, lại thêm một đám tháo giáp trụ và binh khí, xếp thành một hàng, hai tay cầm hai cây quạt tơ lụa, ở trong sân uốn éo múa ương ca – Tào Nương Tử là kẻ duy nhất bằng da bằng thịt, ăn mặc rực rỡ múa dẫn đầu.


Cố Quân: “…”

Thẩm Dịch lắc đầu cảm thán: “Thật là một thiên tài.”

Cố Quân: “… Gì?”

Thẩm Dịch bá vai y nói: “Tiểu tử Cát Thần kia, thật là một thiên tài, vừa nghĩ đến năm đó hỏa cơ cương giáp đầu tiên thiên tài này xử lý là nhận từ tay ta, ta quả thực… chậc, hận không thể cướp gã đến Nam Cương.”

Cố Quân: “…”

Luôn cảm thấy lời này của Thẩm tướng quân là lạ sao đó.

Trường Canh quả nhiên làm một bát mì mừng thọ cho Cố Quân, lần trước y chỉ đập một quả trứng gà, còn làm rơi vỏ vào, không ngờ sĩ biệt ba ngày phải rửa mắt mà nhìn, y xuống bếp lần nữa, trình độ quả thực không thể vơ đũa cả nắm.

Nấu ngon hết sảy, Cố Quân trước mặt y không nói mấy câu gây mất hứng như “quân tử xa nhà bếp” nữa, suýt nữa xơi luôn cả bát.

Ba bát rượu vào bụng, người trong viện đều trở nên vô pháp vô thiên.

Thẩm Dịch than thở: “Bao nhiêu năm qua từ kinh thành đến Tây Vực, Bắc cương, lại đến Lâu Lan, đi đâu cũng có ngươi, về sau đột nhiên không còn, trong lòng ta rất khó chịu.”

Cố Quân: “Bớt nói nhảm, uống rượu đi.”

Cát Thần chạy tới thành khẩn nói: “Thẩm tướng quân, ở vùng Tây Nam ta có quen vài bằng hữu giang hồ, về sau nếu ngài có việc gì không tiện làm, có thể nhờ họ làm cho!”

Thẩm Dịch nhìn gã lệ nóng tràn mi: “Bằng hữu giang hồ thì không cần, có thể tặng ta một con chim gỗ không?”

Hai người chỉ hận gặp gỡ muộn cầm tay nhìn nhau mắt ngấn lệ, chạy ra chỗ khác nước miếng tứ tung bàn về “cách kéo dài tuổi thọ của hỏa cơ”, bị Cố Quân phạt một người ba bát.

Cát Thần uống ba bát xong suýt lăn xuống gầm bàn, Tào Xuân Hoa lên cơn điên, cùng đám khôi lỗi lăn vào nhau, Trường Canh trông kẻ này ngó kẻ kia, đỡ trái hở phải.

Sau đó quả nhiên đều say mèm.

Thẩm Dịch túm Cố Quân, líu lưỡi rồi mà còn lắm lời, lặp đi lặp lại như bánh xe quay tròn: “Tử Hi… Tử Hi à, Cố gia ngươi ở nơi đầu sóng ngọn gió, ợ… liên tục ở nơi đầu sóng ngọn gió, ngươi phải cẩn… cẩn thận…”

Cố Quân nằm bò lên vò rượu, nhúc nhích cũng không muốn, nói cũng lười, chỉ cười, cười không dừng được, chảy cả nước mắt ra, vừa cười vừa nghĩ: “Cố gia chỉ còn lại mình ta thôi.”

Thẩm Dịch chân nam đá chân chiêu đứng dậy, đi ngang hai bước, ngã phịch xuống đất, miệng còn lẩm bẩm: “Hoàng… Hoàng thượng sợ ngươi.”

Hoàng thượng sợ ai chưa biết, chỉ biết Trường Canh hơi sợ họ rồi, vội gọi gia tướng và thị vệ đến đỡ Thẩm Dịch dậy: “Mau đưa Thẩm tướng quân xuống.”

Cố Quân dựa bàn, chống trán cười đến cao thâm khó lường, nếu không phải ánh mắt rời rạc, thật y như tỉnh táo vậy.

Thẩm Dịch bị bọn thị vệ ba chân bốn cẳng khiêng dậy, còn không chịu ngoan ngoãn, vừa giãy giụa vừa nói lộn xộn: “Ngươi… Cố Tử Hi, trong lòng ngươi… ngươi, là buông xuống, nhưng Hoàng, Hoàng thượng buông không được, y thủy chung sợ ngươi, sợ như tiên đế, có thể không sợ sao? Năm đó họ hủy ngươi như vậy, nhưng ngươi không chết, Huyền Thiết doanh cũng còn… Còn uy phong đến thế, những người đó liền nghĩ, nếu đổi lại là họ, họ sẽ trả thù như thế nào? Suy bụng ta ra bụng người, Tử Hi… Mọi người trên đời đều suy bụng ta ra bụng người…”

Trường Canh tửu lượng bình thường, bị Cố Quân chuốc không ít, vốn cũng chỉ miễn cưỡng giữ tỉnh táo một chút, ai ngờ nghe lời này, y chợt giật mình tỉnh hẳn.

“Họ hủy ngươi như vậy” là ý gì?

Y không xác định Thẩm Dịch nói có phải là lời bậy bạ của người say hay không, không nhịn được tiến lên một bước, muốn nghe rõ hơn.

Ai ngờ Thẩm Dịch kêu gào một hồi, sau đó quay người vịn cột nôn thốc nôn tháo, biến mình thành một vũng bùn loãng, mềm nhũn ngã xuống, trực tiếp ngủ thiếp đi.

Trường Canh hết cách, đành phải kêu người còn tỉnh khiêng hết đám hán tử say quắc cần câu nằm la liệt trong viện đi.


Sau cùng, chỉ còn lại mấy thiết khôi lỗi vẫn tận trung chức thủ mà múa may, trên đầu bốc lên hơi nước màu trắng.

Tiếng reo vang nói cười của kinh thành dần dần đi xa.

Cố Quân nhoài cả người lên bàn, hiển nhiên đã chẳng còn biết trời trăng gì, miệng lảm nhảm rất khẽ: “Giỏi thật, toàn là bị khiêng xuống.”

Còn mặt mũi nói người khác – Trường Canh thở dài, thấp giọng dỗ dành: “Người là giỏi nhất, chúng ta quay về thôi, để con đỡ người được không?”

Cố Quân ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt ấy quá đen quá sâu, men say Trường Canh mới dằn xuống bị nhìn như vậy lại bốc lên đầu.

“A Yến…” Cố Quân bỗng nhiên gọi khẽ.

Trường Canh chau mày.

“A Yến à,” Cố Quân phá lên cười, giống như hơi bất đắc dĩ, lại có chút cay nghiệt bất cần đời bình thường, “Ta cho ngươi biết một bí mật, ngươi không được nói với người khác… Cha ngươi ông ta… thật khốn nạn.”

Trường Canh: “…”

Toàn là nói nhảm!

Cố Quân cười khe khẽ, lẩm bẩm lộn xộn: “Người nào biết ta sương tuyết thúc giục, người nào cùng ta say sưa một phen…”

Trường Canh không định cùng con mèo say này trố mắt nhìn nhau thêm nữa, đưa tay đỡ Cố Quân dậy, kéo vào phòng ngủ. Ai ngờ Cố Quân uống say rất dính người, sờ mó lung tung như Đăng Đồ Tử, Trường Canh bị y bám thấp thỏm không yên, muốn trực tiếp ném y lên giường, cúi đầu thấy tấm ván giường cứng ngắc của Cố đại soái chỉ trải một lớp nệm mỏng, rốt cuộc không nỡ làm vậy.

Ai ngờ Cố Quân quay người lại chộp gân tê trên khuỷu tay y, Trường Canh chợt bị như vậy, cánh tay thoát lực, suýt nữa để rơi Cố Quân, định đưa tay đỡ, lại quên mình cũng chếnh choáng, thoáng cái bị Cố Quân kéo ngã sấp.

Cố Quân bị nện trúng sặc một hơi, thở hổn hển hồi lâu, vỗ lưng Trường Canh nói bậy bạ: “Ôi bảo bối, ngươi đè chết ta rồi.”

Trường Canh nằm trên người y, hạt giống cố gắng chôn sâu dưới đáy lòng ở sâu trong tăm tối im lặng nhú mầm ra.

Y nhìn chằm chằm khuôn cằm nhợt nhạt của Cố Quân, bỗng nhiên thấp giọng hỏi: “Người đang gọi ai?”

Cố Quân không lên tiếng.

Trường Canh cảm thấy mình cũng say rồi, không thì làm sao có lá gan lớn như vậy?

Y chợt đè lên, nắm cằm Cố Quân: “Nghĩa phụ, người gọi ai?”

Hai chữ “nghĩa phụ” tựa hồ nhắc nhở Cố Quân điều gì, ậm ừ nói một tiếng “Trường Canh”.

Hai chữ ấy như một mảnh sắt cùn, nhẹ nhàng cạo qua tai Trường Canh, trong đầu y nổ uỳnh một tiếng, bốn chữ “thuận theo tự nhiên” đẩy lưng y một phát, khiến y như bị quỷ ám cúi người xuống, hôn Cố Quân.

Cố Quân thoạt đầu sửng sốt, một lúc lâu mới trì độn nhận ra một chút mùi vị, mơ màng túm cổ áo Trường Canh, bỗng nhiên đẩy y từ trên người mình xuống.

Trường Canh: “…”

Lưng y đập vào tấm ván giường cứng như đá của Cố Quân, tức khắc tỉnh táo lại, huyết sắc trên mặt mất sạch, y hoảng sợ cực kỳ, thầm nghĩ: “Ta đang làm gì đây?”

Cố Quân ở bên trên nhìn xuống y, Trường Canh mở miệng muốn gọi “nghĩa phụ”, nhưng há miệng ra lại chẳng nói thành tiếng.

Ai ngờ Cố Quân lại chợt nở nụ cười, con ma men kia căn bản chẳng nhận ra ai, đưa tay sờ soạng mặt y, mơ mơ màng màng nói với giọng mũi: “Ngoan.”

Trường Canh: “…”

Ngay sau đó, Cố Quân ôm Trường Canh toàn thân cứng ngắc, trịnh trọng hôn từ trán đến môi, hết sức ôn nhu liếm mở đôi môi y, cho y một sự tra tấn dài lâu lại triền miên, đồng thời tay cũng chẳng nhàn rỗi, lần mò cởi vạt áo Trường Canh.


Trường Canh cảm thấy mình như sắp nổ tung, một tay nắm thắt lưng Cố Quân, tay run lẩy bẩy, nhưng vẫn cố nhịn không dùng một chút sức.

Cố Quân phảng phất cảm giác được sự run rẩy của y, người này ở trên giường trái lại rất có phong độ của công tử thế gia, vừa sờ vạt áo Trường Canh, vừa say quắc cần câu mà cười, ôn nhu dỗ dành: “Đừng sợ, theo ta, về sau ta tốt với ngươi.”

Trường Canh hạ giọng rất nhỏ, hỏi khẽ: “Ta là ai?”

Cố Quân nghe tiếng ngẩn người, ngẫm nghĩ một lúc, đáng tiếc đầu óc căn bản không hoạt động, chẳng những không ra kết luận gì, bản thân còn bị vạt áo Trường Canh cuốn lấy, hì hục cả buổi, càng tháo càng quấn chặt, cuối cùng giày vò mình đến kiệt sức, ngã lăn ra bên kia mà ngủ luôn.

Trường Canh trong sự yên tĩnh cắn chặt răng, dùng hết toàn lực đếm nhịp thở dài lâu hơi run run của mình, đếm đến năm sáu mươi lần, rốt cuộc lấy đủ sức bò lên đẩy Cố Quân ra.

Y vội vàng lôi vạt áo khỏi tay Cố Quân, để người ta nằm ngay lại, qua quýt kéo chăn, sau đó chốc lát cũng không nán lại nổi, bỏ chạy mất tiêu.

–Đoạn này trích trong Tây sương ký của Vương Thực Phủ, nghĩa là hoa rơi xuống nước làm đỏ cả dòng.Cả câu: “Hoa lạc thủy lưu hồng, nhàn sầu vạn chủng, vô ngữ oán đông phong.” Đại ý là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, chỉ hận thế sự vô thường.