Sát Nhân Vô Xá

Quyển 1 - Chương 11

“Tiểu Phi có thấy bộ dáng người kia không?”

“Không thấy được, hắn từ phía sau bóp cổ ta, sau đó cứ như vậy cắn ta, nếu không phải Tiểu Thanh trùng hợp quay lại, ta nhất định sẽ không toàn mạng, ta chưa từng nói chuyện này với ai, vì Tiểu Thanh không cho ta nói.”

“Tiểu Thanh nói rất đúng, Tiểu Phi, chuyện này không được nói lại với người khác biết không.”

“Biết biết.”

Nếu như Tiểu Thanh biết ta đem việc kia nói cho Nhị công tử, nhất định sẽ mắng chết ta, ta đâu dám lại kể cho người khác nữa?

Vị công tử bị ta hiểu lầm là quỷ kia hình như còn đang canh cánh trong lòng, hắn trừng mắt tiếp tục hỏi ta, “Thần tiên cũng sẽ bay tới bay lui, ngươi thế nào không cho ta là thần tiên?”

Ta xem khí tức ôn nhã tản ra từ Nhị công tử một chút, lại nhìn hắn, ngượng ngùng rụt rụt cái cổ.

“Xin lỗi, nếu nói là thần tiên, ta nghĩ Nhị công tử tương đối giống hơn, mà vị công tử này, hình tượng của huynh so với hai chữ thần tiên thực sự kém nhiều lắm…”

Một đạo cầu vồng lập tức xuất hiện trên mặt của hắn, theo kinh nghiệm trước kia, ta biết mình nhất định lại nói sai, vội vàng đính chính lại nói, “Xin lỗi, xin lỗi, ta ăn ngay nói thật, kỳ thực huynh cũng không kém vậy đâu, thân thể lạnh lạnh cũng tốt a, mùa hè mọi người dựa vào huynh liền cảm thấy mát mẻ thoải mái đúng không? Bay tới bay lui cũng tốt, vào nhà cũng không cần phải đi cầu thang.”

“Ha ha ha… ha ha ha…”

Không xong, có phải ta càng nói càng sai không, vì sao tiếng cười của bọn họ không chỉ không ngớt, còn càng ngày càng có dấu hiệu trầm trọng?


Liễu Hâm Phong nhìn tiểu quỷ trước mặt còn chẳng biết mình nói cái gì, nói sai ở đâu này, trong tâm vạn phần hối hận vì sao hôm nay nhiều chuyện túm y lên đây. Hắn thuở nhỏ vì luyện công mà dẫn đến nhiệt độ cơ thể so với người thường thấp hơn rất nhiều, nhưng cũng không thể vì thế liền đem một cái mặt quỷ vẽ lên cho hắn chứ.

Mộ Dung Tĩnh nhịn cười giảng hòa.

“Tiểu Phi, đây là hai thuộc hạ của ta, vị này là Liễu Hâm Phong, vị này là Tô Hoán Hoa, công phu bay tới bay lui ngươi nói gọi là khinh công, chỉ cần luyện, ai cũng có thể nhảy rất cao.”

Trên đời lại có công phu như vậy? Luyện thành chẳng phải muốn đi đâu liền bay về hướng đó sao? Ta là Tiểu Phi, không biết có phải cha mẹ cũng muốn ta có thể bay tới bay lui như thế không?

“Tiểu Phi, sao ngươi lại đi lung tung bên ngoài một mình?”

“Ta không có đi lung tung a, ta cùng Tiểu Thanh đi ra ngoài chơi, cuối cùng ta bị lạc mất.” Ta ngượng ngùng cười cười, “Ta mới vừa vào phủ không lâu, cũng là lần đầu tiên xuất môn, ta không biết đường…”

“Vì vậy ngươi tìm đường trở về?”

“Đúng a.”

“Ngươi tìm đường thì tìm đường, vì sao lại xem màn kiệu?” Liễu Hâm Phong mất hứng hỏi, xem thì xem đi, còn luôn miệng nói hắn không phải là người.

“Ta thấy màn kiệu rất đẹp, vì vậy muốn sờ một cái, ta chỉ sờ một chút a, ta cũng không có làm bẩn.”

Ta đột nhiên có chút sợ, làm bẩn là phải đền, cái kia chắc rất đắt tiền đi, chẳng biết tiền công của ta có bồi thường nổi không, hơn nữa ta đột nhiên nghĩ đến vấn đề nghiêm trọng hơn, sợ đến mức soạt một tiếng quỳ xuống.


“Nhị công tử, xin công tử không nên tức giận, ta… nô tài thật chỉ là sờ một chút, xin công tử đừng dùng roi quất ta.”

Thấy hài tử kinh hoảng quỳ xuống xin hắn tha thứ, Mộ Dung Tĩnh không vui liếc nhìn Liễu Hâm Phong, người sau lòng tràn đầy ủy khuất, chẳng qua hắn thuận miệng hỏi một câu thôi, vậy cũng sai sao?

“Đứng lên đi, đây không phải trong phủ, không cần nhiều lễ tiết như vậy.”

“Thật sao?”

Ta nghiêng đầu nhìn Nhị công tử, hắn vẫn mỉm cười, nhìn biểu tình không giống như nói dối, chính là nói miễn cho ta ăn roi, ta an tâm lập tức đứng lên.

“Nói một chút coi, sao ta lại muốn đánh ngươi?”

“Thì Tiền thúc nói, thấy chủ tử phải hành lễ, phải xưng là nô tài, bằng không sẽ bị đánh, thế nhưng ta rất ngốc, luôn không nhớ lời bọn họ nói.”

Nhị công tử ha hả cười rộ lên, “Ta không thích đánh người, cũng không thích hạ nhân xưng là nô tài, như ngươi lúc nãy là được rồi, không cần sửa.”

Ta thấy hắn cười đỏ mặt lên, Nhị công tử một điểm cũng không kiêu ngạo, thật là một người tốt.

“Nhị công tử, công tử cười lên thật là đẹp.” Ta tự đáy lòng nói ra.

Là thật, Nhị công tử cười lên, đôi mắt đen nhánh cũng nhu hòa tràn đầy ý cười, cũng nho nhã ôn hòa giống người vậy, nhất định sẽ có rất nhiều cô gái thích ha?


Thế nhưng Nhị công tử nghe được lời của ta, rõ ràng sửng sốt một chút, trong lòng ta có chút khẩn trương, không biết nói như vậy với chủ tử có mạo phạm hay không? Nhưng Nhị công tử lại lập tức nở nụ cười nói, “Chúng ta vừa lúc cũng muốn hồi phủ, ngươi theo ta luôn nhé.”

Nhị công tử đứng dậy, hai nha hoàn vẫn đứng trong góc lấy áo choàng được gấp ngay ngắn mở ra, giúp hắn choàng thêm.

Ta từ khe hở áo choàng của Nhị công tử, len lén liếc mắt đến cái bàn bên cạnh hắn, trên bàn bày toàn rượu và thức ăn ngon, mà hầu như không có động đũa qua, trong đó có mấy đĩa điểm tâm được bày thành hình hoa, đặt trong cái mâm rất *** xảo, làm cho thật muốn ăn một miếng. Nguy rồi, hình như chảy nước miếng, Tiểu Phi, mau ngậm miệng, không nên mất mặt.

Mộ Dung Tĩnh đang muốn phân phó tính tiền, chợt thấy đứa bé trước mắt ngó nghiêng nhìn chằm chằm bàn rượu, gương mặt thèm ăn rớt nước miếng, ngay cả cặp mắt sáng sủa kia cũng biến thành thật to, tựa hồ định đem cả một bàn lớn thức ăn toàn bộ nhìn trong bụng.

“Tiểu Phi, ngươi đói bụng không?”

Bị Nhị công tử hỏi, ta liền xua tay nói, “Không có, không có.”

Nhưng bao tử lại đúng vào lúc này rất không tự chủ mà kêu rột rột, làm ta xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn Nhị công tử.

Thật đúng là một hài tử đáng yêu mà, chút chuyện nhỏ này cũng đáng đỏ mặt sao?

Mộ Dung Tĩnh suy nghĩ một chút, đem áo choàng cởi ra, một lần nữa ngồi xuống, đồng thời phân phó nói, “Đem tiệc rượu xuống, đổi lại một bàn khác, không cần mang rượu lên, đổi một bình trà hoa thượng đẳng, ngoài ra đồ điểm tâm đều mang thêm một phần.”

Ta lại càng hoảng sợ, Nhị công tử là vì ta sao? Không phải chứ, bọn họ dường như đều đã ăn no, ta vội vàng nói, “Nhị công tử, ta thật không đói, công tử chỉ cần đem mấy khối điểm tâm thưởng cho Tiểu Phi là được.”

Tô công tử cũng một lần nữa ngồi xuống nói, “Đều lạnh cả rồi sao có thể ăn?”

Lạnh gì đó sao lại không thể ăn, ta mỗi ngày đều ăn cơm thừa canh cặn, mùa đông cơm nước lạnh nhanh hơn, ta đa số đều ăn đồ lạnh, lúc đầu có chút khó ăn, bất quá tập quen thì được rồi.


Ta thấy Nhị công tử hướng ta ra hiệu, hắn chỉ vào cái ghế bên cạnh nói, “Tiểu Phi, qua đây ngồi.”

Trời ơi, ta làm sao dám ngồi? Dù ta có ngốc thế nào đi nữa, cũng biết tôn ti khác biệt, sao có thể ngồi ngang hàng cùng các chủ tử?

“Tiểu Phi, ở đây không có người ngoài, ngươi lẽ nào định đứng ăn? Không phải ngươi ghét ngồi cùng một chỗ với ta chứ?”

Đầu của ta lập tức lắc như trống bỏi, làm sao ta lại ghét ngồi cùng Nhị công tử được, ta là không xứng mà, chuyện này mà để cho Tiền thúc và Tiểu Thanh biết, ta sẽ bị bọn họ mắng chết, bất quá cũng không dám cãi ý Nhị công tử, không thể làm gì khác hơn là tiến lên phía trước, tới gần bên cạnh bàn cười bồi nói, “Nhị công tử, ta đứng được rồi.”

Trên tay căng thẳng, đã bị Nhị công tử đưa tay kéo qua, làm ta không tự chủ được ngồi xuống bên cạnh hắn.

Tay kéo ta kia có chút thô ráp, cũng rất ấm áp làm cho người ta thoải mái, mặt ta liền đỏ lên, nhẹ nhàng tránh ra.

“Tiểu Phi, nếu ngươi đói bụng thì ăn nhiều một chút, đúng lúc chúng ta vừa ăn chưa no, chúng ta cùng nhau ăn.”

Lời nói nhu hòa của Nhị công tử làm tâm câu nệ của ta cũng dần dần an ổn xuống.

Thức ăn rất nhanh được bày đầy bàn, ta nhìn các loại chim cá được xếp thành các món ăn hình dạng *** xảo, căn bản không dám động đũa.

Bàn đại thúc bình thường cũng là xếp thành như vậy sao? Ta chỉ chú ý nhặt rau rửa rau, chưa từng để ý đồ ăn sau khi nấu sẽ được xếp như vậy, nhưng nếu xếp cho dù đẹp mắt, gắp một miếng không phải toàn bộ sẽ hỏng sao? Như vậy thật đáng tiếc…

“Tiểu Phi, ngẩn ra đó làm gì, mau ăn a.” Tô công tử giục ta.

Ta rất muốn ăn a, ta lớn như vậy, cho tới bây giờ chưa được ăn ở trên loại bàn tròn đẹp như vậy, ta muốn gắp thức ăn, nhưng chiếc đũa dường như đang cố ý giận dỗi ta, không thể nào gắp nổi, ta thử nhiều lần đều thất bại, không thể làm gì khác hơn là triệt để buông tha, cúi đầu tấn công bát cơm trắng.

Hết chapter 11