Dì Hạ nhờ người trong quen trông nom bà nội Đồng, tranh thủ về nấu cháo. Bà dặn dò Mạn Nghiên ở nhà, còn mình bây giờ sẽ vào bệnh viện.
“Không, cháu theo dì vào bệnh viện.”
“Vậy cũng được. Con nhớ đóng cửa rồi vào sau nhé. Người ta vừa gọi điện thoại hối thúc, dì phải đi ngay đây.”
Bà nói rồi dắt chiếc xe đạp ở góc bếp, chạy đi mất. Mạn Nghiên không biết làm gì với Tôn Bách Thần, tự nhiên hắn theo cô về đây, thật là tiến thoái lưỡng nan.
“Bách Thần, bây giờ anh phải làm sao?”
Còn làm sao nữa? Không phải Mạn Nghiên định bỏ hắn ở một mình trong cái nơi nhàm chán chứ? Tôn Bách Thần không đồng tình, hắn quăng chiếc ba lô xuống ghế đẩu, rồi bám theo sau cô như cái đuôi.
“Em đi đâu tôi đi theo đó. Định quẳng tôi lại đây à? Không cho.”
Giọng hắn giống như uy hϊế͙p͙, nhưng Mạn Nghiên chỉ thấy buồn cười, chứ không hề sợ hãi. Tôn Bách Thần hóa ra cũng có ngày này, bơ vơ giữa chốn lạ, đi bước nào cũng phải có người theo cùng.
Mạn Nghiên biết một con đường tắt đi đến bệnh viện Hoàng Đức. Thay vì phải vòng ra đầu làng để đi bằng đường lớn, họ có thể đi đường mòn nhỏ ngoài ruộng, băng qua cây cầu gỗ để rút ngắn khoảng cách.
Chiếc xe đạp được đẩy ra, vì lâu ngày không có ai đi nên phần xích có phần rỉ sét, yên xe bám đầy bụi trắng. Mạn Nghiên lấy giẻ lau sơ, sau đó hai người lại đứng tần ngần ra đó.
Tôn Bách Thần tranh lái xe với cô, Mạn Nghiên liền tỏ ra nghi hoặc:
“Anh chắc chứ? Hay là để em chở anh.”
Đồng Mạn Nghiên lại dám nghi ngờ Tôn Bách Thần cơ chứ! Tên đàn ông cao to như hắn sao có thể cam tâm tình nguyện ngồi sau lưng phụ nữ được. Nói gì thì nói, hồi nhỏ Tôn Bách Thần cũng từng tập đi xe đạp, nên việc này hòng làm khó được hắn.
“Vớ vẩn. Mau lên xe đi!”
Mạn Nghiên ngồi ở đằng sau, hai tay vịn hờ vào eo Tôn Bách Thần, hắn loạng choạng một lúc, mới giữ vững tay được tay lái. Khuôn mặt hắn căng thẳng, phẳng phất dưới ánh đèn vàng chập choạng ở hai bên đường. Tôn Bách Thần mông chống ra sau, xương hông đánh qua lại, hai bắp chân gồng lên hết cỡ, cổ đạp về phía trước. Cái tư thế kỳ quái này khiến Mạn Nghiên cười không ngậm được miệng.
“Ngồi yên nào. Muốn chết à?"
“Này, rẽ sang trái phải không?”
Theo sự chỉ của Mạn Nghiên, Tôn Bách Thần đi vào con đường mòn trên ruộng rau, đến đoạn có cây cầu gỗ bắc ngang con suối nhỏ, hắn bỗng phanh gấp. Cô bị cho bất ngờ, đầu tông sầm vào lưng hắn.
Ở đây vừa tối vừa hẹp, Tôn Bách Thần chần chừ một lúc, vẫn không dám đạp xe sang bên kia bờ. Mặc dù Mạn Nghiên nói cho dù có ngã cũng không sao, vì nước ở bên dưới khá nông, nhưng hắn vẫn toát hết mồ hôi hột. Ít nhất cũng phải giữ lấy bộ đồ khô ráo đi vào bệnh viện chứ!
Sống đến ba mươi tư tuổi, Tôn Bách Thần mới biết bốn chữ “bó tay chịu trói” viết thế nào?
“Thôi để em chở anh vậy.”
Hơi mất mặt một chút, nhưng cũng hết cách, Tôn Bách Thần đành nhường yên lái cho cô. Hắn ngồi phía sau, đôi chân dài co lên, còn liên tục đụng đầu gối vào chân Mạn Nghiên. Hắn tuy nặng, nhưng không làm khó được Mạn Nghiên. Cô đạp xe thoăn thoắt, chẳng mấy chốc đã ra đến đường lớn, vào thẳng bệnh viện.
Nhớ số phòng mà dì Hạ đã nói, hai người hỏi thăm một cô y tá gần đó, được chị chỉ tận tình đến cửa phòng.
“Dì Hạ.”
Bà nhìn thấy hai người, nhẹ nhàng đưa tay lên làm kí hiệu im lặng. Bà nội Đồng vừa mới ăn cháo, uống thuốc xong, hiện tại đang ngủ say.
Mạn Nghiên ngồi xuống cạnh giường bệnh, đưa tay nắm lấy bàn tay già nua, nhăn nheo của bà nội. Cô khẽ áp tay bà vào gò má của mình, cảm nhận hơi ấm tình thân đã thiếu thốn trong khoảng thời gian dài.
Sinh viên học ở xa quê, thật sự rất nhớ người nhà, nhất là những lúc đau ốm, cảm giác tủi thân càng dâng trào một cách mãnh liệt.
“Từ chiều đến giờ chưa có thứ gì nhét vào bụng đúng không? Bà ngủ say rồi, hay là hai đứa dắt nhau xuống canteen mua tạm thứ gì mà ăn. Mạn Nghiên, con ăn xong thì dẫn cậu Tôn về nhà nghỉ ngơi đi, sáng mai rồi hẵng vào thăm” Dì Hạ nói nhỏ giọng, bàn tay mò mẫm chiếc ví cũ, lấy ra mấy tờ tiền giấy đưa cho Mạn Nghiên.