Hắn đang ngồi nghỉ ngơi thì Vương Phong đến gần. Anh ngồi xuống gần Tôn Bách Thần, tay chống ra đằng sau, cất lời oán trách:
“Mẹ kiếp, cậu không thể giả vờ nhường tôi chút sao? Mười mấy năm nay tôi cố gắng nhiều như vậy, vẫn không thắng nổi cậu một lần.”
Tôn Bách Thần hiểu ý anh, nhưng hắn không đáp lại. Mặt hắn thoáng tia buồn, nheo mắt nhìn thẳng lên bầu trời rực nắng để che đậy cảm xúc. Hắn thở dài, hỏi:
“Vương Phong, lần này cậu bám theo tôi là do mẹ hay cậu tôi nhờ vả đây?”
Tôn Bách Thần chỉnh lại tư thế, chân duỗi thẳng ra nền cát vàng. Hắn khui
một lon bia lặn, uống một hơi cạn. Sẵn tiện, Tôn Bách Thần khui thêm một
lon cho Vương Phong, để lên tấm thảm trải sẵn bên cạnh.
“Hừ, ông đây buồn chán nên muốn đi theo hít chút gió biển thôi.”
Vương Phong cầm lon bia uống ừng ực. Không khí đột nhiên nặng trịch, trong lòng mỗi người đang mang một bầu tâm sự, mà không cần nói ra, đối phương của họ cũng có thể hiểu rõ.
“Bách Thần, mẹ cậu nhớ cậu. Nếu cậu không muốn về nhà sống, ít nhất cũng nên về thăm bà thường xuyên đi.”
Tôn Bách Thần buồn chán cầm lon bia bóp chặt, ánh mắt hướng về phía chân trời ngoài biển khơi rộng lớn. Hắn quay sang nhìn Vương Phong, khóe môi nhếch nhẹ lên châm biếm:
“Cuối cùng cũng lộ ra mục đích rồi à? Nói xem, mẹ tôi trả cậu bao nhiêu tiền để cậu phí sức giúp bà như vậy?”
“Khỉ khô! Nhìn tôi giống thằng thiếu tiền lắm à?”
Tôn Bách Thần nói để trêu anh thế thôi, chứ hắn hiểu rõ tính tình của Vương Phong. Mẹ hắn chỉ cần gọi điện thoại kể lể với anh vài câu, kèm theo mấy tiếng sụt sịt như sắp khóc, Vương Phong liền không chút do dự mà đồng ý ngay với mọi thỉnh cầu của bà ấy.
Nhưng hiện tại Tôn Bách Thần chưa muốn về nhà, bởi vì nơi đó chứa đựng nhiều kỷ niệm đau buồn, thành thật hắn vẫn không dám đối diện. Hơn nữa gặp mẹ hắn thật phiền phức, bà sẽ lại ca thán bài ca lấy vợ sinh con, rồi dẫn hết cô này đến cô khác về nhà, ép hắn tiếp chuyện, làm quen.
Hắn lười biếng đứng dậy, định đi về khách sạn thì bị thầy hiệu trưởng gọi lại.
“Này, hai cậu mau ra ngoài này đi. Chúng ta sẽ chụp vài tấm hình làm kỷ niệm.”
Tôn Bách Thần không muốn đi, nhưng bị Vương Phong kẹp chặt cổ kéo theo.
“Này bộ mặt trường đại học Bắc Thành, thiếu cậu là không ổn đâu đấy.”
Hai người đàn ông tiến ra phía biển. Thầy hiệu trưởng còn gọi lớn để mọi người tập trung lại, nhưng ở đằng xa, một đám sinh viên bắt đầu kêu lên thất thanh:
“Cứu... cứu với... có người đuối nước. Đồng Mạn Nghiên, cậu bị làm sao thế?”
Phản ứng đầu tiên của Tôn Bách Thần chính là bơi nhanh về phía đám đông hỗn loạn.
“Mạn Nghiên.”
Tôn Bách Thần ôm lấy người cô, bơi nhanh vào trong bờ. Mạn Nghiên ban đầu còn vùng vẫy, đập tay loạn xạ, lúc sau ngất hắn, không còn biết gì nữa.
Tôn Bách Thần nhìn trên người Mạn Nghiên đầy rẫy những vết xước đỏ trên tay và đùi, hắn liền biết cô bị sứa độc cắn. Khuôn mặt hắn hơi tái đi, hai mí mắt giật liên hồi.
“Mau, mau lấy nước biển đến đây. Nếu có giấm thì càng tốt.”
“Vương Phong, gọi cả cứu nạn, cấp cứu đến nữa.”