“Đồng Mạn Nghiên, em biết cái khách sạn này của ai không?”
“Ưm, dĩ nhiên là không biết. Nhưng... dù sao cũng không phải của nhà anh.”
“của nhà tôi.” Hắn phản bác lại ngay lập tức.
Mạn Nghiên im bặt, xấu hổ đến mức muốn thời gian quay ngược, để cô không phải thốt ra cái câu nói ngớ ngẩn đó.
“Em mặc kệ, ở đây không thể được. Với lại anh nên quay trở về phòng đi, biết đâu thầy Vương vẫn còn ở đó chờ anh đó.”
Nếu Vương Phong còn dám ở lại, Tôn Bách Thần sẽ tẩn cho anh một trận! Nhưng điều Mạn Nghiên nói không phải không có lý. Hắn sầu não.
Nhân lúc Tôn Bách Thần còn phân vân, cô nhanh chóng tìm cách lấy lòng. Mạn Nghiên kiễng chân cao, hôn chụt chụt vài cái lên khắp khuôn mặt hắn.
“Đừng giận nhé! Em về phòng đây.”
Mạn Nghiên chạy nhanh đi mất. Tôn Bách Thần bước vài bước theo cô, rồi dừng lại. Hắn đứng nhìn cô đi vào bên trong phòng, đóng chặt cửa mới bỏ đi.
Tôn Bách Thần nghĩ lại chuyện ban nãy, bật cười thành tiếng. Cái bộ dạng mộng du của Mộng Nghiên, chắc chắn giả trận đến mức lừa được mỗi Vương Phong!
Ngoài hành lang vắng, bóng dáng người đàn ông cô độc đi về phòng...
“Còn chưa về?”
Tôn Bách Thần bất lực dựa lưng vào tường, nhìn tên đàn ông đang nghiêm nhiên ngồi trên giường, sấy tóc.
“Cho tôi tá túc một đêm đi. Cậu cũng biết lão Bách ngáy to, ai dám ngủ chung phòng với lão. Giường cũng có hai chiếc, cậu đừng keo kiệt như vậy.”
Tôn Bách Thần bước nhanh đến trước mặt Vương Phong, giơ chân lên đá mạnh vào thành giường, ngay sát chân của anh.
Vương Phong giật nảy mình, suýt chút làm rơi cái máy sấy.
“Đại tổ tông, xin lỗi, xin lỗi cậu.... Tôi sấy tóc xong sẽ lăn ra ngủ, nhất định không làm phiền đến cậu nữa.”
Hắn ném cho cậu cái ánh mắt khinh bỉ, rồi đi đến tủ đồ, lấy ra một cái áo choàng tắm.
“Bách Thần, cậu đi đâu thế?”
“Tắm.” Hắn đáp nhát gừng.
Mẹ kiếp, cả người hắn nóng hừng hực. Nếu không xả nước ào ào cho tỉnh táo, đêm nay đừng mong ngủ được.
“Sao lại tắm? Trước đó cậu vừa bảo buồn ngủ mà?”
“Cái thằng lắm mồm này, cậu dám thốt ra một lời nữa, tôi sẽ đạp cậu ra ban công đấy.”
Tảm giờ sáng, sinh viên trường đại học Bắc Thành tập trung dưới bãi tắm, chuẩn bị tham gia các trò chơi team building trên biển.
Mọi người chia thành mười đội nhỏ, với đội trưởng là các giảng viên dẫn đoàn. Ban tổ chức tuyên bố sẽ có giải lớn cho đội thắng cuộc, nên ai nấy đều tỏ ra háo hức mong chờ.
Cái nắng vàng rực rỡ của trời hè tháng năm càng làm tinh thần của mọi người thêm hừng hực, khuấy động không khí sôi nổi, cuồng nhiệt với những tiếng hú hét cổ vũ, tiếng hô hào của người tham gia...
Trải qua mấy phần thi, đội do Tôn Bách Thần và Vương Phong đang dẫn đầu, ngang bằng tỉ số. Đến phần thi kéo co, vì muốn tiết kiệm thời gian cho mọi người được hoạt động tự do, vui chơi, tắm biển... Ban tổ chức chỉ lựa chọn hai đội đang có tỉ số dẫn đầu tham gia để cạnh tranh giải nhất, nhì.
“Này, dám cược với tôi một ván không?” Vương Phong rướn mày, hất mặt lên. để khiêu khích Tồn Bách Thần.
Hắn vẫn điềm tĩnh vặn vẹo cổ tay, thư giãn gân cốt, rồi xoa chút bột magie (MgCO ) lên tay để tăng độ ma sát. Bộ dạng nghiêm túc của Tôn Bách giống như muốn tuyên bố cho người khác biệt đội của hắn chắc chắn sẽ giành giải nhất vậy.
“Cược cái gì?”
Vương Phong tằng hắng giọng, ngạo mạn vỗ ngực thách thức:
“Cược trận này tôi thắng hay cậu thắng!”