Tôn Bách Thần ngây người ra một lúc, nhìn sâu vào khuôn mặt có chút hoảng loạn của cô gái nhỏ. Rõ ràng phải có chuyện gì đó, mới khiến tâm tư cô thay đổi nhanh chóng đến vậy. Nhưng Mạn Nghiên đã kiên quyết lắc đầu không muốn nói, hắn cũng không gặng hỏi.
Giọng Tồn Bách Thần trầm ấm cất lên, đáp lại lời cô vừa nói: “Chúng ta giận nhau bao giờ, hửm?”
Nói xong, hắn không nén nổi vui mừng mà nở một nụ cười hạnh phúc.
Mạn Nghiên thấy tóc Tôn Bách Thần còn ướt, vội đến lấy máy sấy, nhẹ nhàng sấy khô tóc cho hắn.
Tôn Bách Thần ngồi ở một chỗ, cả người ngả nhẹ ra sau lưng tựa ghế sofa, hai mắt khép hờ tận hưởng cảm giác đã lâu rồi chưa có được.
Một cảm giác dễ chịu khi được Mạn Nghiên dịu dàng quan tâm, mà trước đây hẳn từng hững hờ, nghiễm nhiên cho rằng đó là những hành động vô cùng bình thường.
Lúc có không biết giữ, mất đi rồi mới thấy hối tiếc. Nhưng vẫn may ông trời cho Tôn Bách Thần thêm cơ hội, để Mạn Nghiên một lần nữa tha thứ cho hắn. Một đời dài về sau, hắn nhất định sẽ trân trọng, sùng bái cô như nữ hoàng của riêng mình.
Mạn Nghiên cất máy sấy, rồi đi vào trong phòng tắm. Đột nhiên cô chú ý đến túi đồ đựng nội y treo ở một góc tường, vội lấy ra hỏi Tôn Bách Thần:
“Sao anh lại bỏ nó trong phòng tắm?”
“Lúc chiều em bảo không mặc... nên anh để ở đó, định ngày mai sẽ đem vứt đi.”
Cô khẽ nhíu mày không bằng lòng, thầm trách Tôn Bách Thần thật lãng phí. Mạn Nghiên nói không mặc, hắn liền đem đi bỏ sao?
Chỉ cần buổi tối hẳn mặt dày năn nỉ thêm một lúc, cố chắc chắn sẽ nhận mà.
“Ai nói em không mặc hả? Bây giờ em mặc ngay cho anh xem”
“.” Lật lọng nhanh thật!
Cơ mà Tôn Bách Thần càng thích, càng khoái! Đang đúng lúc hắn cao hứng, muốn đem cô nuốt trọn từ xương đến thịt.
Một suy nghĩ xấu xa bắt đầu nảy nở trong đầu, khi mà Tôn Bách Thần nghe theo lời Mạn Nghiên, chọn giúp cô một màu trong đống nội y kia để thử.
“Màu đen đi! Trông rất quyến rũ.”
Mạn Nghiên gật gật, cầm lấy bộ đồ nội y màu đen quay trở lại phòng tắm.
Cô thay xong, tự ngắm mình trong chiếc gương lớn. Đúng là đồ hẳn chọn có độ co giãn mềm mại, lại ôm sát lấy cơ thể. Mặc thứ này bên trong, Mạn Nghiên có thể thoải mái mặc áo sơ mi mà không lo cảm giác bị bí bách, ngột ngạt như trước nữa.
“Bách Thần, mẫu nội y anh mua, rất vừa rất đẹp.”
Dĩ nhiên là rất vừa, bởi hắn vẫn nhớ như in số đo ba vòng của cô mà! Chỉ là rất lâu rồi không có cơ hội dùng tay cẩn thận đo lại.
Sáu năm qua, liệu chúng có lớn lên hay nhỏ bớt đi nhỉ? Tôn Bách Thần lưu manh, tự nghĩ thầm trong đầu.
“Nghiên, mau ra ngoài đây, anh muốn xem thử.”
Mạn Nghiên do dự một lúc, nhưng rồi cũng bước ra cho Tôn Bách Thần xem. Cơ thể cô đã bị hắn thấy qua vô số lần, nên chẳng còn cảm giác ngại ngùng nữa.
Đồ là do hắn mua, vậy cũng nên để hắn ngắm một chút cho đỡ thiệt thòi!
“Anh thấy thế nào?”
“Oa! Nghiên mặc cái gì cũng xinh”
Miệng thì nói thế, nhưng trong bụng đang nghĩ thầm: “Em không mặc gì trên người lại càng xinh.”
Tôn Bách Thần giả vờ ngây thơ đi về phía Mạn Nghiên, chọc chọc vào lớp vải đen đang phủ trên ngực cô mấy cái như để kiểm tra sản phẩm. Cô lúc đầu không cảm thấy có gì bất thường, lúc sau nhìn ra khuôn mặt của tên kia đang lộ dần vẻ háo sắc, bèn vỗ vào tay hắn
một cái thật kêu, quát nhẹ:
“Không được hư hỏng!”
Nhưng bây giờ Mạn Nghiên mới phát hiện ra đã quá muộn rồi. Tên nào đó đã nhanh chóng bế thốc cô lên vai, đi đến và ném cô xuống chiếc giường mềm mại.
“Bảo bối, đêm nay chúng ta vận động một chút đi!”
Tôn Bách Thần trèo lên giường, cả cơ thể cường tráng bao trùm lên tấm thân nhỏ bé của Mạn Nghiên. Trên người hắn chỉ quấn một tấm khăn mỏng ngang hông, gần như trần trụi mà dán chặt vào da thịt nõn nà của người con gái nằm dưới thân mình.
Hắn đáp xuống bờ môi mềm mại, si mê ngậm ʍút̼. Mạn Nghiên ôm lấy cần cổ hắn, nhiệt tình đáp lại nụ hôn nóng bỏng kia. Lưỡi cô chủ động tách hàm răng hắn ra, dần dà luồn sâu vào bên trong, quấn chặt lấy lưỡi của Tôn Bách Thần, cùng hắn cảm nhận vị ngọt như mật của nước bọt đang không ngừng tiết ra từ trong khoang miệng hai người.