“Mua một, hai con là được rồi, mua nhiều như thế con cũng đâu có chơi hết?” Mạn Nghiên nghiêm túc nhìn con.
Đan Nhiên ôm con gấu Teddy trên tay, cúi thấp mặt nhận lỗi. Cô bé biết thế nào cũng bị Mạn Nghiên la rầy, nhưng là do Tôn Bách Thần xúi mua, nên Đan Nhiên mới thoải mái ôm về hết.
Hắn ra ngoài nghe điện thoại, vừa vào đã thấy một mẹ một con nhìn nhau, không khí căng thẳng. Tôn Bách Thần vội ôm lấy con, nói:
“Là anh bảo Tiểu Nhiên mua, sao em lại trách con bé?”
“Anh nuông chiều con bé như vậy, muốn dạy hư nó sao?”
Ai chẳng biết nhà họ Tôn nhiều tiền, nhưng hắn làm như vậy sau này cô sợ sau này Đan Nhiên lớn lên sẽ mắc bệnh công chúa mất. Mua nhiều đến nổi một phòng toàn là gấu bông, rồi chơi mấy bữa đâm chán, lại đem đi vứt.
Mạn Nghiên thật sự không muốn hắn chiều hư con như vậy.
“Anh xin lỗi, Nghiên cũng đừng la rầy bé con nữa. Sau này làm việc gì hai cha con anh sẽ cân nhắc, không làm em phải giận nữa đâu.”
“Không dám”
Mạn Nghiên nói thế thôi chứ không giận Đan Nhiên bao giờ. Cô phẩy tay bảo con đi lại phía mình, rồi dắt nó vào trong phòng thay đồ ngủ.
“Mama, Tiểu Nhiên xin lỗi.”
“Không, mẹ không giận. Con hiểu mẹ muốn tốt cho con mà, phải không?”
Đan Nhiên gật gật.
Trẻ con nhanh quên, thay đồ xong, khuôn mặt con bé liền tươi tỉnh trở lại. Đan Nhiên nói muốn ngủ cùng cô và Tôn Bách Thần, làm cho Mạn Nghiên không biết phải làm thế nào.
“Hay con cứ ngủ cùng ba đi, mẹ ngủ một mình.”
Cái đầu nhỏ kia liên tục lắc qua lắc lại, Mạn Nghiên nhìn thấy mà thở dài ảo não, không nỡ từ chổi con bé
Giường cũng rộng, nên để Đan Nhiên nằm giữa cũng khá ổn. Tên nào đó được nằm chung giường với cô, vui đến mức cười khùng cười điên. Là lúc trước khi về nhà, Tôn Bách Thần đã thỏ thẻ với cô công chúa nhỏ, bảo con bé thuyết phục mẹ nó ngủ chung giường với mình.
Đại cáo thành công!
Mạn Nghiên nhăn mặt nhìn hắn, cảm thấy Tôn Bách Thần giống như bị đa nhân cách vậy. Lúc thì lạnh như cục băng, mặt đằng đằng sát khí, có khi lại như tên lưu manh, dở hơi hết chỗ nói.
“Mau tắt đèn đi ngủ.”
Tôn Bách Thần nằm sát lại gần, lợi dụng lúc Mạn Nghiên ôm Đan Nhiên mà vươn cánh tay ra, ôm lấy cả hai mẹ con cô. Hắn nằm yên được một lúc, bèn ngồi dậy, rón rén chui vào giữa cô và con bé, nằm xuống.
Một tay Tôn Bách Thần luồn vào trong áo ngủ của Mạn Nghiên, mon men vào tấm lưng mát rượi. Khuôn mặt hẳn rúc vào gáy cô, tham lam hít lấy mùi hương sữa tắm thơm dịu.
“Tên khốn này, anh làm gì thế?”
Mạn Nghiên nhỏ giọng, vội đẩy hắn ra.
“Suyt, em đừng động! Để yên cho con ngủ.”
Ai mà ngờ được hắn dám cho con ra dĩa, chui vào giữa để ôm cô chứ.
“Đồ vô sỉ, làm vậy mà coi được sao?” Cô bực bội véo mạnh vào cánh tay phải đang đặt trên eo mình.
Dù không tình nguyện, nhưng Mạn Nghiên vẫn phải nằm yên để không làm kinh động đến Đan Nhiên. Cũng may Tôn Bách Thần không làm gì quá đáng, chỉ ôm lấy cô ngủ.
Đáng tiếc Mạn Nghiên lại nhầm to! Đến nửa đêm, hắn bắt đầu đưa bàn tay hư hỏng, áp sát vào bờ ngực nóng bỏng của cô.
“Đồ biến thái, có tin tôi đạp anh xuống giường không hả?”
Mạn Nghiên vùng vằng ngồi dậy, trộm nhìn sang nhưng lại không thấy con gái đầu. Cô cứ nghĩ Đan Nhiên phải nằm bên cạnh Tôn Bách Thần chứ?
“Đừng lo lắng! Vừa nãy mẹ vào đã bế Tiểu Nhiên về phòng của bà rồi. Em mau ngủ tiếp đi.”
Tên nào đó vẫn không chịu buông tha mà bất chấp ôm chặt lấy Mạn Nghiên. Lúc cô phản kháng, hắn còn mặt dày đáp lại:
“Có qua có lại... Nếu Nghiên thích, cũng có thể sở lại anh mà”
Nói xong, hắn cho tay Mạn Nghiên vào trong áo ngủ của mình, để cô thoải mái sờ mó lớp cơ bụng rắn chắc kia. Cô không cãi lại hắn, đành ngoan ngoãn nhắm mắt lại mà ngủ.