Nhã Yến Kỳ vừa ở trong phòng tắm ra, thấy Mạn Nghiên mặt nặng mày nhẹ, cô ấy liền đi đến, ngồi xuống bên cạnh.
“Ai vừa mới chọc giận Mạn Nghiên nhà ta sao? Cậu đi chơi mà mặt mày cứ ủ rũ thế?”
Mạn Nghiên kéo Nhã Yến Kỳ ngồi xuống giường. Có một chuyện cô muốn hỏi cô ấy lâu rồi, nhưng lại ngại. Một người hướng ngoại như Nhã Yến Kỳ, cô nghĩ chắc chắn cô ấy sẽ có đáp án mà Mạn Nghiên mong chờ.
“Yến Kỳ, tớ hỏi cậu cái này, cậu cứ trả lời thật lòng nhé.”
“Ừ, cậu hỏi đi.”
Mạn Nghiên bật người ngồi dậy, bộ dạng nghiêm túc như sắp nói chuyện đó rất quan trọng.
“Nếu có một người cứ mập mờ với cậu, lúc ngọt lúc nhạt, thân thì bám chặt,
miệng lại nói không yêu. Nhưng mà cậu lại lỡ để tâm đến người ta rồi, thì phải làm sao?”
Nhã Yến Kỳ ghé sát mặt vào Mạn Nghiên, đôi mắt lanh lợi dò xét từng cử chỉ trên cơ mặt cô. Cô ấy cười bí hiểm, nói một câu trúng phóc tâm trạng của Mạn Nghiên:
“Cậu để ý đến anh nào rồi phải không? Nói đi, đứa bạn tốt này sẽ giúp cậu đẩy thuyền.”
Mạn Nghiên lắc đầu chổi lia lịa, nói bản thân chỉ là tò mò nên hỏi bâng quơ thế thôi. Dù thế, Nhã Yến Kỳ vẫn rất nghiêm túc trả lời:
“Vậy thì tớ sẽ chủ động theo đuổi anh ta, bám chặt không buông đến khi nào anh ta chịu yêu tớ mới thôi.”
Nhã Yến Kỳ nói xong rồi kéo Mạn Nghiên xuống sảnh lớn. Ban tổ chức đã thông báo mười một giờ ăn trưa, hiện tại mọi người đã ngồi đầy đủ dưới nhà ăn, chỉ chờ nhân viên phục vụ lên món.
Nhã Yến Kỳ nhìn quanh, thấy bàn của Khắc Dương còn trống nên dắt Mạn Nghiên đến đó. Trùng hợp, bàn ăn của họ ở ngay bên cạnh bàn của Tôn Bách Thần cùng với các giảng viên khác.
“Mạn Nghiên, cậu ăn thử món cá tuyết hấp xì dầu này đi, rất ngon.”
Khắc Dương gắp cho Mạn Nghiên một miếng cá, cẩn thận gỡ hết xương cho cô. Mọi người trên bàn ăn vừa hô hào cổ vũ, vừa trêu chọc:
“Xem Khắc Dương quan tâm Mạn Nghiên kìa, ghen tị quá đi.”
“Trời ơi, bọn họ là trai thanh gái lịch, xứng đôi vừa lứa. Tôi chúc phúc, chứ không ghen tị.”
Mạn Nghiên hết nhìn mọi người, nhìn xuống cá trong bát, lại nhìn Tôn Bách Thần. Hắn ngồi đối diện, hiện cũng đang nhìn thẳng về phía cô.
Mạn Nghiên nuốt nước miếng ừng ực. Cô cầm vội ly nước ngọt bên cạnh, uống cạn một hơi. Không biết phải xử trí như thế nào, Mạn Nghiên liền đứng phắt dậy, luống cuống nói:
“Sau này các cậu đừng đùa kiểu đó, tớ... tớ không thích bị chọc thế đâu. Ưm, tớ ăn no rồi, nên về phòng trước nhé.”
Rõ ràng Mạn Nghiên mới ăn được vài miếng, sao có thể no được? Mọi người. xì xào vài ba câu, rồi im bặt. Vũ Khắc Dương nhìn miếng cá còn nằm trong bát, mặt lộ rõ vẻ thất vọng.
Buổi chiều, Mạn Nghiên mặc một chiếc áo croptop cùng chiếc quần jean năng động. Nhã Yến Kỳ điệu đà hơn với chiếc váy maxi hai dây màu hồng phấn, dài chấm tận mắt cá chân.
Từ năm giờ chiều, mọi người đã bắt đầu tụ tập ở bờ biển, quây quần trang trí lửa trại và ướp gia vị vào hải sản, thịt cho bữa tiệc BBQ.
Trời tối dần, gió nổi lên lồng lộng, theo tiếng sóng biển rì rào Vỗ tới tấp vào bờ. Trăng hôm nay thật đẹp, chiếu rọi xuống bãi cát, long lanh dát vàng.
Đồ nướng xì xèo trên lớp than hồng, tỏa ra hương thơm nức mũi. Nam thì quạt than, nữ thì cắt thịt, bóc tôm... Tiếng cười đùa vang lên không ngớt.
Qua ánh lửa đỏ hừng hực, Mạn Nghiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người đàn ông phía đối diện, tim đập phập phồng.