A Nguyên ngác mắt ra nhìn hắn, bất ngờ đến mức không nói nên lời. Chỗ đó nguy hiểm như thế nào, không cần nói cũng biết được. Vương Phong không biết dùng súng, tức là không đủ khả năng tự vệ và phản kháng, như thế này đi theo chẳng khác nào làm vướng tay, vướng chân người khác.
“Vương Phong, hay là anh ở lại đi. Anh đi theo quá nguy hiểm rồi!”
Anh lập tức lắc đầu, gạt đi lời đề nghị của A Nguyên. Lần này Vương Phong quyết định làm như vậy không phải chỉ vì sống chết của Tôn Bách Thần, mà còn bởi vì anh muốn tận mắt nhìn thấy Tôn Ninh Ninh bị bắt. Đến lúc đó, anh sẽ đem một chuyện đã suy nghĩ mấy ngày qua, hỏi cô ta cho rõ ràng.
“Nhưng mà tôi có võ đấy, vô địch Taekwondo toàn quốc thì phải sợ bố con thằng nào?” Anh tỏ ra bất cần, giọng nói còn pha chút hài hước để làm không khí bớt căng thẳng.
Nói chuyện lan man càng làm người ta thêm nhụt chí, nên bọn họ quyết định im bặt. Thỏa thuận mọi thứ đã xong, trước khi đi, Vương Phong còn lên phòng Tôn Bách Thần, kiểm tra lần cuối.
“Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tôn Bách Thần, cậu hãy đợi tin tốt từ tôi.”
Trước khi xuất phát, A Nguyên lấy chút nhớt xe đen sì, bôi lên khuôn mặt có phần hơi lãng tử của Vương Phong. Bây giờ, trông anh mới thật sự giống mấy kẻ nghèo khổ, chuyên làm công việc chân tay vất vả để kiếm tiền. A. Nguyên phải làm như vậy, cũng tránh để người ta nghi ngờ.
“Chậc, cậu xem tôi vẫn còn đẹp trai chán!” Vương Phong nhìn vào kính xe, cảm thán.
“Đừng đùa nữa. Mau đi thôi.” A Nguyên đột nhiên nghiêm túc hơn, đây đã là lúc không thể đùa nữa rồi.
Bọn họ ngồi lên xe mô tô của A Nguyên, chạy đến một địa điểm đã hẹn với bốn người kia. Sau đó cả sáu người cùng nhau ngồi trên một chiếc xe tải chở hàng, tiếp tục đoạn đường còn lại.
Mấy tiếng đồng hồ thay nhau lái xe, cuối cùng đã đến cảng biển nhỏ ở phía Tây.
Nơi này khá thưa thớt, bởi vì quy mô và địa hình không mấy thuận tiện, dĩ. nhiên không phải lựa chọn ưu tiên của mấy tàu chở hàng lớn. Ông trùm kia lợi dụng điểm này, bao thầu cả khu cảng để làm nơi giao dịch các lô vũ khí, cũng như dễ dàng vận chuyển chúng sang các quốc gia khác bằng đường biển.
Một vài tên thấy đám người Vương Phong, tiến lại gần, một tên đầu trọc cất giọng dò xét:
“Đứng lại. Tụi mày là ai mà trông lạ vậy?”
Chưa để bọn họ phải lên tiếng, một người khác đang chỉ đạo việc bốc hàng gần đó đã chạy lại:
“Bọn họ là phụ việc mới ở trên tàu đó. Đây toàn là anh em thân thiết với tôi cả, anh không cần căng thẳng.”
“Đúng đó, chúng tôi là anh em đồng hương với cậu A Hiển đây. Đang lúc túng thiếu tiền bạc thì được cậu ấy giới thiệu cho công việc này.” A Nguyên nhanh nhảu nói thêm. Cậu ta còn khôn khéo nói giọng địa phương để tên đầu trọc thêm tin tưởng.
Hắn ta nghe nói là người quen của A Hiển, cũng không làm khó nữa. Đám người Vương Phong thuận lợi được thông qua, lên trên tàu tham quan sơ bộ và bắt đầu làm việc.
Nhìn hàng đã được chất đầy lên tàu, Vương Phong lợi dụng lúc ở một mình, đã lén chụp lại tình hình ở đây, gọi điện thoại báo cho cảnh sát.
Theo nguồn tin A Nguyên nhận được, nói vào khoảng sáu giờ tối tàu mới khởi hành để tránh sự truy lùng của cảnh sát biển. Nhưng mới đến bốn giờ chiều, bọn họ nhận được thông báo tàu sẽ rời cảng sớm hơn dự định.
Bởi vì Tôn Ninh Ninh đã lái xe đến, nhưng hoàn toàn chỉ có một mình chị ta. Kế hoạch của bọn chúng đột ngột thay đổi, ôm trùm không cùng xuất hiện trên chuyến tàu này.
Thông tin mới này được A Hiển lén lút lên tàu, báo lại cho A Nguyên biết.