Lần này chú về, có lẽ bà nội Đồng vui lắm. Bà chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng chờ được ngày con trai quay về rồi!
“Ngoan ngoan, chú em trở về là chuyện vui, sao em lại khóc?”
Tôn Bách Thần ôm lấy cô để an ủi. Mạn Nghiên nấc lên từng cơn uất nghẹn, vùi mặt vào ngực hắn khóc thật lâu. Cô khóc đến là người, rồi ngủ thϊế͙p͙ đi trong vòng tay hắn.
Hắn vén nhẹ mái tóc ướt, nhúng một chiếc khăn ấm, lau mặt cho cô. Mạn Nghiên vẫn luôn giẩu hắn về chuyện gia đình, dù cho hắn có hỏi thì cô vẫn kiên quyết giữ im lặng.
Điều duy nhất hắn hiểu rõ chính là sau cái chết của cha mẹ Mạn Nghiên, cô sống không hề dễ dàng gì!
“Bé con, ngủ ngoan!”
Sáng hôm sau, Tôn Bách Thần dậy từ rất sớm. Hắn chuẩn bị ít quần áo, cho vào trong bai lô. Tranh thủ lúc Mạn Nghiên chưa dậy, hắn ngồi trên giường, dùng ngón tay cái và trở tạo thành một vòng tròn, ướm chừng ngón tay đeo nhẫn của cô, rồi lại sờ vào ngón tay của mình, cảm thán:
“Nhỏ hơn nhiều nhỉ!”
Mạn Nghiên nhíu mày, đôi mắt từ từ mở ra. Thấy hắn đang ngồi trên giường, khuôn mặt chăm chú nhìn vào tay mình, Mạn Nghiên không khỏi giật mình.
“Bách Thần, anh làm gì thế?”
“Hả?” Hắn cười, lát sau thu tay lại, lắc đầu.
Cô bĩu môi, không biết hắn lại định làm chuyện lén lút gì nữa đây.
Trải qua một giấc ngủ ngon, tâm trạng của Mạn Nghiên đã bình ổn lại. Cô thấy Tôn Bách Thần nói đúng, chú cô về là chuyện vui, cô không nên bày ra bộ mặt kém sắc về gặp ông ấy được.
“Em mau sửa soạn rồi thay đồ đi. Khoảng bảy giờ chúng ta xuất phát nhé?”
“Vâng.”
Mạn Nghiên vừa chui vào trong phòng tắm, Tôn Bách Thần liền lấy điện thoại ra, lượt xem mấy mẫu nhẫn cưới mới được ra mắt trên thị trường gần đây. Chính xác thì hắn muốn đặt nhẫn để cầu hôn Mạn Nghiên, nên sáng sớm nay mới có màn đo ngón tay ngớ ngẩn đến vậy.
Xem qua một lượt những mẫu nhẫn cưới cao cấp, hắn lắc đầu không ưng. Phen này Tôn Bách Thần phải thuê người thiết kế riêng nhẫn cho Mạn Nghiên mới được. Tuy rằng lâu, nhưng chắc sẽ khiến hắn hài lòng.
2
Hai người đi sớm nên không dám làm phiền đến giấc ngủ của Linh Châu, ai ngờ bà còn dậy trước tiên, cùng với quản gia Chu chuẩn bị đủ loại quà cáp, chất lên xe của Tôn Bách Thần.
“Mẹ có cần khoa trương như vậy không?”
“Khoa trương cái gì? Mẹ vẫn còn thấy ít đó! Nếu không phải gấp quá, ta còn định mua thêm vài thứ nữa. Bách Thần à, về nhà VỢ sao có thể qua loa được chứ?”
Hắn sao dám cãi lời bà, đành ngậm ngùi nghe theo. Kể ra đây là lần thứ ba hắn về nhà Mạn Nghiên rồi, nhưng hai lần trước toàn tay không mà đến.
Nghĩ cũng ngại! Dù cho gia đình Mạn Nghiên không quan trọng hình thức bề ngoài, Tôn Bách Thần cũng nên tỏ rõ thành ý một chút!
Thấy cô ở trên lầu mãi chưa xuống, Tôn Bách Thần sốt ruột, chạy lên lầu tìm. Đúng lúc Mạn Nghiên ra đến cửa, liền nắm tay theo hắn xuống nhà.
“Hai đứa đi cẩn thận nhé! Đến nơi thì gọi điện thoại cho mẹ.”
“Vâng ạ.”
Trên đường đi, Mạn Nghiện nghĩ đến chuyện khiến mình bận tâm từ sáng đến giờ, cả người trở nên lâng lâng, khó tả.
Cô đã trễ kinh một tuần nay rồi, vì thế Mạn Nghiêm đâm ra lo lắng. Bình thường chu kỳ kinh nguyệt của cô rất đầu, nên khả năng cô có thai là rất cao!
“Trời ơi, không phải chứ?” Cô nói thầm trong miệng.
“Sao thế? Em khó chịu ở đâu hả?”
Mạn Nghiên vội lắc đầu, sau đó với tay lấy bình nước uống cho tỉnh táo. Nhưng đầu óc cô cứ nghĩ đến chuyện đó, không làm sao yên tâm được.
Cô ngó nghiêng sang hai bên đường, nhìn thấy một tiệm thuốc bèn kêu hắn dừng lại.
“Mạn Nghiên, em sao thế? Có phải bị bệnh gì giấu anh không?”
“Không không, anh đừng lo lắng. Em vào đó mua chút đồ dành cho phụ nữ, xong sẽ ra liền.”
Hai mốt năm sống trên đời, lần đầu đi mua que thử thai, Mạn Nghiên thẹn đỏ mặt. Cố định đến lúc về quê sẽ thử ngay, cho chắc chắn.
“Không phải một lần đã trúng độc đắc chứ? Chết mất thôi!” Cô vò đầu bứt tai.
Không phải Mạn Nghiên không muốn chịu trách nhiệm, mà vì cô còn quá trẻ, việc học còn chưa hoàn thành nên nhất thời thấy hơi sợ. Dẫu vậy, nếu như thật sự có con, cô vẫn sẽ vui vẻ đón nhận.
Cô nghĩ Tôn Bách Thần cũng thế! Nhất định hắn sẽ yêu thương bé con của bọn họ.