Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 166: “Tạm biệt, bé con!”

“Em... chuyện này thật đường đột, em muốn suy nghĩ thêm ạ.”
Thầy trưởng khoa gật đầu, cổ vũ tinh thần cô. Thầy ấy nói đây là một cơ hội tốt, bảo Mạn Nghiên nên suy nghĩ kỹ càng, bàn bạc với gia đình rồi hãy đưa ra quyết định.


“Vẫn còn hai tháng nữa, em cứ cân nhắc. Quan trọng trước mắt là phải thi tốt kỳ thi cuối kỳ. Chúc em thành công!”
Mạn Nghiên chào thầy, quay về lớp học. Cô nghĩ ngợi rất nhiều, không biết phải làm sao. Kỳ thực đây là cơ hội tốt, nhưng Mạn Nghiên lại không muốn đi chút nào.
"Reng reng."


Tiếng chuông kết thúc tiết học vang lên, Mạn Nghiên còn ngồi ngẩn người ra đó. Mãi khi có bạn học nhắc nhở, cô mới thu dọn đồ, xuống canteen ăn cơm.


Chu vi Ái đã biến mất khỏi trường hơn một tháng nay, khiến cô có chút tò mò. Không biết chuyện này có liên quan đến cô hay không, nhưng không phải chạm mặt cô ta nữa, Mạn Nghiên cũng đỡ nơm nớp lo sợ.
“Mạn Nghiên, cậu có nghe được tin tức gì về Khắc Dương không?”


“Không có.” Cô cười cười, chiếc đũa trên tay liền buông xuống bàn.
Từ khi cậu đi nước ngoài, hình như không liên lạc với bất kỳ ai nữa. Bản thân Mạn Nghiên có chút áy náy, nên mỗi lần ai nhắc đến Khắc Dương, cô đều không được thoải mái.


Ăn xong, Mạn Nghiên vẫn lên văn phòng của Tôn Bách Thần nghỉ ngơi. Từ khi hắn đi khỏi, căn phòng này chính thức thuộc về cô. Thậm chí, đến thầy hiệu trưởng cũng biết mối quan hệ giữa hai người. Còn có một lần ông bắt gặp Mạn Nghiên đi một mình trong sân trường, lỡ miệng gọi cô một tiếng “cháu dâu”, làm cô bủn rủn hết cả người.


Để người khác nghe thấy, chắc cô khóc thét!
Mạn Nghiên đi học về, liền nằm phịch xuống ghế sofa trên phòng khách, mệt mỏi vô cùng. Gần một ngày trôi qua, Mạn Nghiên rất nhớ Tôn Bách Thần, lúc nào cũng trông chờ điện thoại, hi vọng hắn gọi cho mình.


Nào ngờ Tôn Bách Thần gọi cho cô thật! Là một cuộc gọi video!
“Em đang làm gì thế?”
“Ừm, em vừa đi học về, chuẩn bị nấu cơm đây.”
Cô ngồi thẳng người, tập trung để nghe giọng nói của hắn.


“Nhớ phải ăn nhiều vào đấy, em mà ốm đi, sau này ôm không đã chút nào. Còn nữa, tối nay anh phải xử lý công việc, không thể về biệt thự. Em ở một mình phải cẩn thận, đóng cửa chắc chắn, ai tìm đến cũng không được gặp. Có biết chưa?”
“Vâng ạ.” Cô nhẹ giọng.


Tôn Bách Thần dặn dò Mạn Nghiên đủ thứ, như không yên tâm về cô lắm. Cuối cùng, hắn làm động tác hôn cô qua màn hình điện thoại, còn cố ý tạo ra âm thanh thật to để Mạn Nghiên có thể nghe rõ.
“Tạm biệt, bé con!”


Hắn vẫy tay chào tạm biệt, rồi tắt máy. Mạn Nghiên nhìn vào màn hình điện thoại đã tối đen, tiếc hùi hụi. Ban nãy vội vàng quá, cô chưa kịp nói nhớ hắn nữa mà.
“Hic, Bách Thần, em nhớ anh quá.” Cô rầu rĩ.


Mạn Nghiên nghe lời hắn, nhanh chóng đi nấu cơm tối. Ăn xong, cô ngồi xem phim một lúc rồi đi tắm, nhàn rỗi chăm sóc da mặt trước khi lên giường ngủ.


Đêm đến, Mạn Nghiên bỗng nghe thấy tiếng động lạ. Ban đầu cô còn tưởng mình mê ngủ, nhưng sau đó âm thanh càng ngày càng rõ dần. Mạn Nghiên mở mắt, vừa sờ tay lên công tắc đèn ngủ thì quệt ngang qua thứ gì đó. Cô đưa hai tay lên mò mẫm, sờ soạng xung quanh thì chạm vào một chỗ mát rượi, nhấn nhấn mấy cái, cô phát hiện là da thịt người.


“Á-aaa! Có biến thái... cứu với!” Mạn Nghiên hét lên đầy kinh hãi.
Chợt một ý nghĩ vụt lóe qua đầu, Mạn Nghiên thả lỏng nhịp thở, nhanh trí cầm cái gối sau lưng lên. Trong bóng tối mịt mờ, cô đánh tới tấp vào người kẻ đột nhập vào phòng, không ngừng mắng chửi:


“Đồ biến thái, cút đi! Bà đây không sợ mày đâu... Hừ hừ! Liệu hồn đừng có mà giở trò bậy bạ.”
Búp Bụp! Bốp!